Trang 829# 1
Chương 1658: Thế như chẻ tre
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Được lắm!"
Minh Đô cười ha ha, đẩy phía sau trận hình, Doãn Lão Nhị nhấc tấm khiên lên bảo vệ Minh Đô, cùng lúc đó, một đôi cánh chim vươn ra từ sau lưng Minh Đô, hai cánh mở ra bay lên.
"Lại dùng một chiêu này à?"
Thấy Minh Đô phi thân dựng lên, Hắc Long Vương không khỏi cười lạnh một tiếng.
Chiêu thức đồng dạng không thể sử dụng hai lần với Thánh kỵ sĩ, lần trước Hắc Long Vương không biết có loại trang bị đểu giả như cánh này, cho nên trúng kế của Vô Kỵ, lần này sao có thể không có phòng bị được chứ?
Tuy nói có trời cao có ưu thế vượt trội hơn so với mặt đất, nhưng còn phải xem tình huống đã.
Khi ở thành Yamatai, Hội Hắc Long không có nhiều người chơi, hầu hết trong số đó là nghề nghiệp cận chiến như Hải đấu sĩ, đối với nhóm người Toàn Chân Giáo bay trên trời đương nhiên là bó tay không có biện pháp rồi, mà hiện tại cả con đường có mấy nghìn người chơi Liên Minh Ám Hắc, ngay cả khi Minh Đô có thể bay được đi chăng nữa, thì có thể đột phá được phòng tuyến của Cung thủ hay sao?
"Cung thủ! Bắn hắn xuống!"
Theo một tiếng ra lệnh của Hắc Long Vương, Cung thủ trên đường đồng loạt nâng trường cung trong tay lên, chỉ thấy cung tên đều nhắm ngay vào Minh Đô.
"Bắn!"
Cùng một tiếng hạ lệnh, mũi tên như châu chấu bay đầy trời hướng về phía Minh Đô.
"Ha ha!"
Minh Đô cười ha hả, hai cánh vỗ một cái, cả người liền lên như diều gặp gió tận mấy mét.
Cung thủ là nghề nghiệp có khoảng cách công kích xa nhất trong "Trọng Sinh", dù vậy, cự ly bắn của Cung thủ cũng chỉ có mấy chục mét mà thôi, trừ phi là Cung thủ hoàn toàn bất thường như Tay Trái Tử Thần, thì mới có khả năng đột phá cự ly bắn lên trăm mét.
Hiện tại Cung thủ của Liên Minh Ám Hắc lại bắn từ dưới lên trên, tầm bắn đã yếu đi một phần, Minh Đô lại bay hướng lên trên, bay ra ngoài cự ly bắn của các Cung thủ dễ như trở bàn tay.
Mọi người đều biết, tính cách của Minh Đô cực kỳ đê tiện, tiểu tử này rõ ràng có đủ khả năng bay cao hơn, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác chỉ bay lên trên một chút, chỉ vừa đủ để thoát khỏi tầm bắn của Cung thủ.
Mắt thấy công kích của mình chỉ kém một phần nữa thôi là có thể bắn vào bàn chân của Minh Đô, người chơi bên dưới liền oa oa kêu loạn.
Minh Đô thấy vậy cũng không quên làm động tác trào phúng là cởi quần ỉa ra với mọi người bên dưới, người chơi Liên Minh Ám Hắc bên dưới liền tức giận, hận không thể bắt lại, nuốt trọn rồi hóa thành đống phân cho chó ăn.
"Sao mà muốn giết thằng quái dị này quá đi!"
Mọi người một bên rống giận, một bên giương cung cài tên nhắm vào Minh Đô ở trên không trung.
"Ui da, kẻ nào đẩy ta, ta x mẹ hắn!"
Thế nhưng không đợi mọi người phát khởi đợt công kích thứ hai, thì lại đột nhiên nghe thấy một trận rối loạn ở phía sau!
Đoàn người nghe vậy liền vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội vệ binh mang trường mâu, phá vỡ trận hình rồi xông về phía quán rượu.
Hệ thống vệ binh chính là những nhân vật không có đầu óc nổi tiếng, không chỉ một thân cơ bắp, mà mẹ nó ra tay cũng rất tàn nhẫn, bị bọn họ đụng trúng không chết thì cũng bị thương.
Những người chơi bị đẩy sang một bên vẫn còn may mắn chán, mà những người xui xẻo thì lại bị giẫm thành một mảnh bạch quang ngay tại chỗ.
"Mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nhìn thấy vệ binh thình lình xuất hiện, người chơi Liên Minh Ám Hắc phải gọi là mờ mịt...
Này... mẹ nó sao lại như vậy? Lẽ nào cái đám người chơi này còn có thể chỉ huy hệ thống vệ binh, có còn cần mặt mũi nữa không vậy.
Đương nhiên, đây đều là suy nghĩ lung tung của mọi người mà thôi, vệ binh hệ thống với tư cách là tiểu đệ trực hệ của hệ thống, ngoài thành chủ của bản thành ra, thì những người khác căn bản không có quyền điều động, đám người Toàn Chân Giáo làm gì có đức hạnh lẫn tài cán gì, mà có thể triệu hoán được vệ binh.
"Vô liêm sỉ! Lại đi dùng loại thủ đoạn dẫn vệ binh tới này!"
Suy cho cùng là lão cáo già, Hắc Long Vương vừa nhìn thấy vệ binh vọt tới, rất nhanh đã phản ứng lại.
Mẹ nó, đây không phải là chỉ huy vệ binh, đây chính là dùng mình làm mồi nhử để dẫn vệ binh tới.
Giảng đạo lý, giết hại lẫn nhau giữa các phe phái khác nhau không phải là một giá trị pk lớn, nhưng Toàn Chân Giáo lại không giống như vậy, bọn họ hoàn toàn là một phe trung lập.
Cái gì gọi là trung lập? Chính là gạt bỏ mọi người ra khỏi cuộc chiến, những phe khác có thể vô duyên vô cớ đi giết người chơi của phe trung lập, mà người chơi của phe trung lập cũng không thể vô duyên vô cớ đánh chết người chơi của phe khác.
Tuy người chơi Liên Minh Ám Hắc bị Toàn Chân Giáo giết chết đều là người Nhật Bản, nhưng nếu đã có hộ khẩu ở trên đại lục Dũng Giả, thì hiện tại sẽ là cư dân thuộc về đại lục Dũng Giả, nhóm người Toàn Chân Giáo vừa mới làm thịt hơn một trăm người ở trong quán rượu xong.
Hai trong số những kỹ năng giết người mới với quy mô lớn này đều do Minh Đô ném ra, lúc này, Minh Đô có thể nói là huyết án đầy người, giá trị pk trên người ước chừng gần trăm điểm...
Dám ở trong thành giết người điên cuồng như vậy, có thể tưởng tượng ra kết cục này, nên vệ binh kích động muốn giết Minh Đô cũng là hành động bình thường.
Nhưng nhìn từ hiện tại, ném toàn bộ giá trị pk lên một mình Minh Đô, rõ ràng là Toàn Chân Giáo cố ý làm vậy.
Hắc Long Vương tự cho rằng sự bố trí của mình đã vô cùng nghiêm cẩn rồi, lại không ngờ cuối cùng vẫn là cẩn thận mấy cũng có sai sót, bị Vô Kỵ chui vào chỗ trống.
Không có biện pháp, Hắc Long Vương cũng không bị đấu pháp chất phác lưu loát của Vô Kỵ nhằm vào, ai mà nghĩ ra được thằng cháu trai này lại tung ra một đòn tàn nhẫn, dám úp một chậu phân lên đầu đám người này chứ?
Vệ binh mạnh mẽ ra sao, Ngưu thúc cũng sẽ không giải thích thêm nữa, ngoại trừ loại vũ trụ rộng lớn như của Ngưu thúc ra, thì ta không kiến nghị mọi người bắt chước sự vui mừng của Minh Đô.
Một trận sóng trùng kích bất ngờ không kịp phòng bị của các vệ binh đại ca, trực tiếp từ đầu đường xông đến dưới chân Minh Đô, người chơi Liên Minh Ám Hắc bị chém như bỏ dưa thái rau, bị vệ binh đâm thành thất linh bát lạc, thương vong nặng nề.
Về phần vòng vây, thậm chí còn bị vệ binh tươi sống xé nát hơn thành một miệng lớn.
"Hì hì!"
Nhìn người chơi Liên Minh Ám Hắc không rảnh bận tâm đến nhóm người của mình ngã trái ngã phải, Toàn Chân Giáo chó má vô sỉ liền cười với nhau, ở phía dưới ào ào kêu lên: "Tiểu Minh, bay sang trái và phải đi!"
"A Đô, bay khỏi chỗ này đi..."
"Lão Lý, bay xung quanh..."
"Đệt ông nội các ngươi!" Minh Đô liếc mắt khinh thường, nói: "Mau gọi ông nội Minh Đô, bằng không ta sẽ bay tới bên cạnh các ngươi."
"Đệt!" Mọi người đồng loạt dựng ngón giữa lên với Minh Đô trên trời.
Trong lúc đám cún Toàn Chân Giáo hồ nháo, thì ba người Vương Vũ cũng không nhàn rỗi.
Trận hình của Liên Minh Ám Hắc đã bị tách ra, đám quân lính tản mạn của hiện tại không có một chút uy hiếp nào đối với ba người Vương Vũ, chỉ thấy ba đường hào quang hiện lên, ba người lần lượt vọt vào trong đám người.
Tốc độ của Vương Vũ nhanh nhất, xông lên phía trước nhất.
Yêu Nghiệt Hoành Hành với trang bị tốt, theo sát ngay sau đó.
Lão Vương thêm hết điểm vào sức mạnh, trang bị bình thường, cho nên ở mặt sau cùng.
Ba người này đều là cao thủ đứng đầu, hơn nữa, với trình độ thao tác của Lão Vương và Vương Vũ mà nói thì đều tìm không ra sự tồn tại của đối thủ, lôi bất kỳ một người nào ra đều có thể xưng là kẻ địch của vạn người.
Sĩ khí của đám người chơi Liên Minh Ám Hắc này đã tan vỡ, lúc này làm sao mà chặn được ba con hổ lang này.
Bởi vì có vệ binh ở bên, nên Vương Vũ với tư cách là người chơi trung lập, hiện tại chính là một ngày không quá năm người, có số người tử vong dưới tay, không thể lạm sát dưới, cho nên loại việc nặng nhọc như giết người này được giao cho Lão Vương và Yêu Nghiệt Hoành Hành, Vương Vũ chỉ để ý dẫn đường ở phía trước.
Yêu Nghiệt Hoành Hành lực lớn vô cùng, căn bản không tới một hiệp.
Lão Vương với một thanh đại đao uy vũ sinh phong, vừa tàn độc, vừa nhanh vừa chuẩn, lần lượt chết rồi lại chết.
Hai người giống như vệ binh phiên bản Võ sư, một đường thế như chẻ tre ở sau lưng Vương Vũ, xé mở tầng tầng ngăn trở mà đi tới trước mặt Hắc Long Vương.