Trang 829# 2
Chương 1659: Hắc Long Vương khó chơi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngăn trở bọn họ! Ngăn trở bọn họ!"
Tiểu đệ dưới tay của Hắc Long Vương rất đông, nhưng sức mạnh của bản thân mình thì lại thấp đến đáng thương.
Thấy ba cha con Vương gia đấu đá lung tung, coi hàng vạn người như không có gì mà mở một đường máu vọt tới trước mắt mình, cho dù Hắc Long Vương có tố chất tâm lý rất tốt luôn luôn bình tĩnh, cũng thấy cực kỳ sợ hãi, vừa lui về phía sau, vừa lớn tiếng ồn ào.
Hắc Long Vương quả thật là một nhân vật cực kỳ khó chơi, thằng cháu trai này biết phần lớn người chơi Liên Minh Ám Hắc nghe không hiểu tiếng của mình, mà cho dù có nghe hiểu, thì những người chơi này cũng sẽ không đánh cược mạng mình để tới cứu hắn, vì thế liền dứt khoát lấy vàng ra, vừa chạy vừa tung ra ngoài.
Thân là người chơi tới từ Tung Hoành Thiên Hạ, cái đám người chơi này cái gì cũng không chịu tiếp thu, chính là mắt chỉ thấy tiền, Hắc Long Vương một đường vung tiền, vàng lấp lánh kim quang rơi xuống đất, người chơi Tung Hoành Thiên Hạ thấy thế, không thèm đếm xỉa gì đến sống chết tựa như cá cướp đồ ăn, lập tức vọt tới trước mặt Hắc Long Vương, mới mấy phút mà đã hợp thành một bức tường người dày rộng.
"Ta đệt!"
Thấy một màn như vậy, mọi người Toàn Chân Giáo phải gọi là trợn mắt há hốc mồm.
Tục ngữ nói rất đúng, người nhiều thì sức mạnh nhiều, quả nhiên không phải tùy tiện nói chơi thôi đâu, những bia đỡ đạn này dưới tác dụng của tiền tài liền phát huy tiềm năng lớn đến như vậy.
Không thể không nói, Hắc Long Vương không phải là đối thủ mạnh nhất mà Toàn Chân Giáo từng gặp phải, nhưng chắc chắn là đối thủ khó chơi nhất từ trước đến nay mà Toàn Chân Giáo từng gặp.
Suy cho cùng, dù người khác có mạnh đến đâu, thì một mình Vương Vũ cũng có thể bắt được trong vài phút, nhưng lão cáo già Hắc Long Vương đối diện với ba cha con nhà họ Vương, thêm Toàn Chân Giáo lại thêm một đội vệ binh còn có thể vật lộn được một phen như thế, thì có thể thấy được độ khó chơi này một chút.
Ba người Vương Vũ rất mạnh, nhưng cũng có giới hạn, dưới sự áp chế thuộc tính của hệ thống, việc có vài người trong một giây giết được một, hai người chơi cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nếu như thực sự có thể phá vỡ được bức tường người khủng khiếp này, thì trò chơi này chẳng phải sẽ đóng cửa sớm hay sao.
Dưới sự gia trì của kỹ năng vung tiền, Hắc Long Vương cuối cùng cũng chặn được ba người Vương Vũ, sau đó lão già này liền ném túi tiền trong tay lên trời, xoay thân chạy về phía ngã tư đường.
"Không ổn! Hắn sắp rẽ rồi!"
Vô Kỵ thấy thế, sắc mặt không khỏi hơi đổi một chút.
Không còn sử dụng bàn phím và chuột cho các trò chơi trực tuyến như trước kia nữa, "Trọng Sinh" là một trò chơi mô phỏng toàn diện, dưới hình thức hoàn toàn mới, trên cơ bản người chơi đã thoát ly khỏi tầm nhìn của người khác.
Nguyên nhân chính là như vậy, có một định luật chỗ rẽ trong "Trọng Sinh", nói đúng hơn là một khi người chơi đang bị đuổi giết mà rẽ, thì sẽ có nhiều cách khác nhau để trốn thoát, phòng chính, logout, đổi trang bị, tất cả đều có thể, dù sao cũng nằm ở trong một trạng thái khả năng vô hạn, gây ra sự hiểu lầm cho người chơi, thường được gọi là chỗ rẽ của Schrödinger...
Thực ra ta nói nhiều như vậy chính là vì muốn kéo dài một số lượng từ, đơn giản mà nói thì chỉ cần chuyển góc, thì người chơi bị tóm có tỷ lệ chạy thoát khỏi sự đuổi giết trên 90%.
Kỹ thuật phản sự theo dõi của lão cáo già Hắc Long Vương này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Vô Kỵ, nếu lão già kia muốn tiến vào chỗ rẽ, thì tám chín phần mười có thể chạy thoát.
Cái gọi là xe trước đổ, xe sau lấy đó làm răn, có bài học lần này, Hắc Long Vương chắc chắn sẽ nâng cao cảnh giác, về sau muốn bắt hắn như hiện tại thì cũng sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.
Đương nhiên, tường người như vậy đối với người khác mà nói thì không có cách nào phá bỏ được, thế nhưng đối với Vương Vũ mà nói thì lại không có tác dụng quá lớn.
Dù sao với sức mạnh sau khi đã mở toàn bộ trạng thái ra của Vương Vũ hiện tại, thì một chiêu dời núi lấp biển cho dù không thể cản được tất cả người chơi ở trước người trong vài giây, nhưng muốn đánh tan thì vẫn có thể làm được, chẳng qua thân là người chơi phe trung lập, Vương Vũ hiện tại không thể giết quá nhiều người, bằng không sẽ bị vệ binh dán mắt lên, đến lúc đó chẳng phải là rất phiền toái rồi à.
Mắt thấy Hắc Long Vương muốn chạy tới đầu phố, Vương Vũ không chút hoang mang nhún người nhảy một cái, hai chân vút lên cao một chút rồi mở khinh công ở giữa không trung, cả người đảo thành một đường vòng cung, lướt qua bức tường người, lập tức hai chân lại nhấn một cái, phi thân tới phía sau Hắc Long Vương, duỗi tay chộp sau gáy Hắc Long Vương.
Nhưng vào thời điểm Vương Vũ sắp chộp được Hắc Long Vương trong tay, thì đột nhiên dưới chân trầm xuống, giống như bị cái gì đó kéo xuống vậy, thế nhưng lại không thể tiến về phía trước được nửa bước.
"? ? ? ?"
Vương Vũ vừa cúi đầu nhìn, lại chỉ thấy một bàn tay đen như một cái bóng, nắm chặt mắt cá chân của mình trong tay.
Đúng lúc này, Vương Vũ đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới trước mặt, Vương Vũ nhìn cũng không thấy, theo bản năng liền nghiêng người một cái.
Bốn cây phi tiêu sắc nhọn bay sát ngực Vương Vũ.
"Cộc cộc cộc cộc!"
Tiếng vang liên tiếp qua đi, phi tiêu cắm lên mặt đất phía sau Vương Vũ, cùng lúc đó một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt Hắc Long Vương.
"Chuẩn Long! Các ngươi đã tới rồi!" Thấy người chơi hắc y trước mặt, Hắc Long Vương lập tức thở phào một hơi, tâm tình căng thẳng cũng buông lỏng xuống.
"Hở?"
Nhìn thấy người chơi hắc y kia, Vương Vũ khẽ cau mày.
Vương Vũ đã thấy qua rất nhiều cao thủ trong "Trọng Sinh", thế nhưng người chơi có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong vòng mười mét của mình thì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không ngờ thực lực của Hắc Long Vương cũng không tệ, lại có cao thủ như vậy dưới tay.
Người chơi tên là Chuẩn Long kia tuy che mặt, nhưng nét kinh ngạc trong ánh mắt của tiểu tử này lại rất rõ ràng, lúc này nhìn thấy phi tiêu ở phía sau Vương Vũ, Chuẩn Long không nhịn được âm thầm kinh ngạc, nói: "Vậy mà lại đánh không trúng à."
Vương Vũ dường như không nhận ra người trước mắt này, thế nhưng có một lần trước đây, Chuẩn Long và Vương Vũ đã từng giao thủ, chỉ là khi đó Chuẩn Long nhất thời khinh địch, bị Vương Vũ chỉnh đốn tương đối thê thảm.
Biết được sự hung mãnh của Vương Vũ, lần này Chuẩn Long đã xốc lại mười phần cẩn thận, không chỉ ẩn thân đánh lén, mà còn vì bảo đảm không có sơ hở, cho nên mới đợi Vương Vũ bị khống chế xong mới ra tay, thế nhưng dù vậy lại vẫn bị Vương Vũ tùy tùy tiện tiện né được, tâm tình của Chuẩn Long lúc này có thể nghĩ được.
Loại tình huống hiện tại này cũng không có thời gian để cảm thán sự cường mạnh của đối thủ, Chuẩn Long vung tay nói với Hắc Long Vương: "Ông chủ, ngươi đi trước đi, ta sẽ chặn ở chỗ này."
Dứt lời, hai tay Chuẩn Long kết ấn, tay trái áp xuống cổ tay phải, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải tạo thành kiếm chỉ lên trên.
"Bang bang bang bang!"
Chỉ nghe được một tiếng nổ mạnh liên tiếp, bốn cây phi tiêu phía sau Vương Vũ nổ thành một đoàn khói, không đợi sương khói tan đi, bốn người chơi hắc y che mặt chạy như bay từ trong đám sương khói tới, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Vương Vũ, không nói hai lời liền móc đoản kiếm từ trong bao ra, đâm vào bốn chỗ yếu hại gồm sườn, giữa lưng, cổ và gáy của Vương Vũ.
Thấy bốn hắc y nhân cầm đoản kiếm xông tới phía sau Vương Vũ, Chuẩn Long hừ lạnh một tiếng: "Ta không tin lần này ngươi còn có thể tránh thoát được!"
Chuẩn Long biết Vương Vũ lợi hại, nếu như Vương Vũ ở trạng thái bình thường, Chuẩn Long tự nhiên sẽ không cho rằng Vương Vũ không tránh được một chiêu này, thế nhưng chân của Vương Vũ hiện tại đã bị người nắm chắc, căn bản không có cách nào di chuyển, dưới loại trạng thái này, nếu như Vương Vũ có thể thoát được, vậy Chuẩn Long chấp nhận nhận mệnh.
Thực hiển nhiên, Chuẩn Long đoán không sai, Vương Vũ né tránh không được công kích như vậy, thế nhưng bản thân Vương Vũ cũng không nghĩ trốn tránh.
Cảm giác được công kích ở phía sau, khóe miệng Vương Vũ nhếch lên, lộ ra nét cười lạnh nhạt, chỉ thấy không trốn không tránh, tay phải chụp ra sau, phát sau mà đến trước túm được đoản kiếm đâm đến sườn.