Trang 830# 1
Chương 1660: Hắc Long Vương sa lưới.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Chiêu mà Chuẩn Long vừa mới dùng có tên là Ảnh Phân Thân. Dù sao thuộc tính của phân thân vẫn có sự chênh lệch rất lớn với bản thể, huống chi đối thủ còn là một kẻ mạnh như Vương Vũ.
Sau khi cầm được chủy thủ, Vương Vũ cong eo, nắm lấy phân thân kia xoay về phía sau…
Phân thân trực tiếp bị ném ra bên ngoài, chuẩn xác không một chút xíu sai lệch nào đánh trúng ba phân thân còn lại.
“Phanh!”
Một làn sương khói bay lên, bốn phân thân ngay lập tức bị giết sạch.
“Đáng giận!”
Thấy phân thân của mình ở trước mặt Vương Vũ không chịu nổi một đòn, Chuẩn Long há miệng phun ra một viên hỏa cầu lớn về phía Vương Vũ.
Vương Vũ không chút hoang mang ngồi xổm xuống dưới đất, bàn tay lật một cái, găng tay ngay lập biến thành một thanh chủy thủ. Một đường ánh sáng lạnh hiện lên, bàn tay đen dưới chân Vương Vũ bị một đao chặt đứt, lúc này Vương Vũ lại lộn một vòng về phía trước để tránh đi hỏa cầu của Chuẩn Long.
Sau khi tránh khỏi công kích, Vương Vũ cũng không rảnh tay, chỉ thấy hắn đứng dậy, khuỵu gối, hai chân chợt đạp xuống dưới mặt đất, cả người giống như đạn pháo lướt qua Chuẩn Long bay về phía Hắc Long Vương đã chạy được một khoảng cách xa.
Nhưng đúng vào lúc này, mặt đường và hai bên vách tường lại xuất hiện một đám bóng đen, bảy tám người chơi ăn mặc giống y hệt Chuẩn Long lũ lượt chui ra, tất cả xếp thành một hàng chặn lối đi của Vương Vũ.
Nhìn thấy đám khốn kiếp này chui ra chặn đường, Vương Vũ cũng bắt đầu có chút nóng nảy.
Thực lực của bảy người trước mặt này hiển nhiên là không phân cao thấp với Chuẩn Long, cao thủ có trình độ như vậy có thể nói là không hề thua kém đám người của Toàn Chân Giáo. Dù bọn họ có gộp lại thành một cũng không đánh lại được Vương Vũ, nhưng nếu muốn giữ chân Vương Vũ để Hắc Long Vương chạy thoát thì lại không phải là chuyện khó khăn gì.
"Ầm!!"
Ngay lúc Vương Vũ đang cảm thấy khó giải quyết, chuẩn bị dừng chân lại thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên, một thanh đại đao màu đen từ phía sau lưng Vương Vũ bay tới trước mặt hắn - chỉ với một đao đã chém tên cao thủ đang chặn đường ngay trước mặt Vương Vũ thành hai khúc, tạo ra một lỗ hổng lớn trong trận hình chặn đường của đám người nọ.
Tốc độ của lưỡi đao cực nhanh. Tên cao thủ kia sau khi bị một đao chém chết, mãi đến lúc thi thể ngã xuống đất mới hóa thành một làn sáng trắng bay đi.
Cùng lúc đó, phía sau lưng Vương Vũ vang lên một giọng nói hồn hậu: "Ngươi mau đuổi theo đi, chỗ này cứ giao cho ta!"
Nghe được giọng nói này, trong lòng Vương Vũ lập tức hiểu rõ. Hắn không thèm nhìn đám người đang chặn đường phía trước, lướt qua chỗ hổng, tung người một lần nữa đuổi theo Hắc Long Vương.
Mục đích của bọn người Chuẩn Long chính là ngăn cản Vương Vũ, lúc này thấy Vương Vũ không chỉ không dừng bước lại, trái ngược càng thêm mạnh mẽ phi lên, bọn họ ngay lập tức giải tán đội hình đuổi theo.
Nhưng đúng vào lúc này, người cầm trường đao trong tay đã đuổi tới, ông nhảy xuống trước mặt mấy người Chuẩn Long.
Người cản đường thân cao hai thước có thừa, vai rộng lưng cao đủ để một người trưởng thành nằm xuống, nhìn qua sừng sững không khác gì một bức tường.
Ở trước mặt đám người Chuẩn Long, Vương Vũ đã coi như cực kỳ cường tráng rồi, nhưng nếu so sánh với người này thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Nói vậy hẳn tất cả mọi người đều đã nhìn ra, người này chính là lão Vương từ phía sau đuổi theo tới đây.
Lão Vương vốn đã có vóc người to lớn, lại thêm trường đao trong tay quét ngang một cái, trực tiếp chặn kín con đường vốn đã chẳng rộng rãi gì.
“Ngươi là người phương nào? Dám ngăn cản bọn ta? Muốn chết đúng không?”
Chuẩn Long liếc mắt quan sát lão Vương đang cản đường mình từ đầu đến chân một lượt, sau đó lên tiếng hỏi bằng tiếng quốc ngữ không thành thạo lắm.
Chuẩn Long cũng là một vị cao thủ vô cùng hiếu thắng, Vương Vũ thì không nói làm gì rồi, Chuẩn Long tự biết bản thân không phải là đối thủ của Vương Vũ. Nhưng một kẻ bình thường cũng muốn hếch mũi lên mặt chặn đường hắn thì Chuẩn Long thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.
Lão Vương là ai chứ, đương nhiên sẽ không thèm nhiều lời với một tên phế vật rồi. Ông hướng trường đao trong tay về phía Chuẩn Long, ý tứ vô cùng rõ ràng: "Đừng nói nhảm nữa, muốn chết thì cứ việc tới đây đi."
"Chỉ sợ ngươi không làm được thôi!!"
Chuẩn Long giận tím mặt, móc chủy thủy ra, ngay lập tức xông về phía trước. Nhưng đúng vào lúc này, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng đã đuổi tới.
"Cha, ngươi làm thế nào mà chạy nhanh như vậy?"
Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa chạy vừa kêu, chân ngắn lại có thể chạy nhanh như vậy thực sự là làm khó hắn rồi.
“Hả?”
Đám người Chuẩn Long nghe thấy tiếng, bèn vội vàng quay đầu, nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành ở đằng sau, nhất thời tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Mọi người đều biết, dáng vẻ của Yêu Nghiệt Hoành Hành ở trong trò chơi giống Vương Vũ y như đúc. Nếu không có đám bằng hữu Toàn Chân Giáo thường xuyên chơi với Vương Vũ, thì người bình thường rất khó để phân biệt được hai người.
Đám người Chuẩn Long tất nhiên là tưởng Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là Vương Vũ.
Hay lắm, Chuẩn Long còn đang sốt ruột vì chuyện Vương Vũ đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy Vương Vũ lại chạy trở lại, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vui mừng, vì vậy vội vàng hạ lệnh cho thủ hạ: "Tên thú nhân này để ta đối phó cho, các ngươi đi đối phó tên còn lại, tuyệt đối không được để cho bọn chúng chạy thoát."
“Được!”
Mấy hắc y nhân sau khi nhận được lệnh của Chuẩn Long liền gật đầu, bọn họ không nói hai lời xông về phía Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Chuẩn Long cũng cầm vũ khí lên vọt về phía lão Vương...
Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không phải là kẻ mặc cho người khác đánh mà không thèm trả đòn, hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế giết người, nhưng đột nhiên dưới chân trùng xuống, một bàn tay lớn màu đen bắt được mắt cá chân của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
“Ha ha!”
Yêu Nghiệt Hoành Hành cười lạnh một tiếng, cái chân bị tóm kia đột nhiên nhấc lên.
“Ầm ầm!”
Chủ nhân của cái tay đen kia bị Yêu Nghiệt Hoành Hành lôi từ dưới đất lên, không đợi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một quyền lớn chừng cái đấu của Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng đã đập trúng mặt.
Sức lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành lớn cỡ nào chứ? Một quyền này hạ xuống liền đập nát đầu của người nọ, trong nháy mắt hắn liền hóa thành một làn ánh sáng trắng bay đi mất.
Lúc này, mấy người khác cũng đã chạy tới trước mặt Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Đám người Chuẩn Long rõ ràng là nghề nghiệp Thích khách rồi, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại biến thái như vậy, có khi còn khủng bố hơn cả nghề nghiệp Chiến sĩ. Thế nên kết cục của Thích khách khi bị đánh chính diện… chỉ có thể dùng bốn từ “Vô cùng thê thảm” để hình dung!
Về điểm này, bạn học Chuẩn Long đang đối chiến với lão Vương cũng đã lĩnh hội được.
Đồng chí lão Vương thuở nhỏ thành danh, thân trải qua hàng trăm trận chiến, loại chuyện như đánh nhau luận võ này cơ bản chính là sự nghiệp nửa đời trước của ông.
Đừng thấy lão già này trang bị kém cấp bậc cũng không cao, trình độ chiến đấu của ông thật sự là cao vô cùng, ngay cả Vương Vũ còn không theo kịp, Chuẩn Long tất nhiên không phải là đối thủ của lão Vương rồi.
Đối mặt với tên Chuẩn Long đang xông tới, lão Vương cũng không thèm liếc mắt một cái, đôi mắt hơi híp mặc cho chủy thủ của Chuẩn Long đâm lên người mình, ông chỉ xoay tay nắm vào làn không khí phía sau lưng.
“Phanh!”
Công kích của Chuẩn Long đánh lên người lão Vương không gây ra một chút thương tổn nào, trái ngược lão Vương lại lôi ra được một bóng người ở trong không trung... Bóng người kia không còn nghi ngờ gì nữa chính là Chuẩn Long.
Tay cầm vũ khí của Chuẩn Long bị lão Vương tóm chặt trong tay, trong lòng hắn tất nhiên vô cùng hoảng loạn, khua tay múa chân lùi lại cốt để tránh thoát khỏi sự trói buộc.
Lão Vương kẻ ác không nói nhiều, tóm lấy tay của Chuẩn Long kéo về phía sau, đại đao trong tay lại quét về phía trước một cái, đâm xuyên qua người Chuẩn Long. Chuẩn Long quả thực quá bi thảm, lúc sắp chết cũng không ngờ mình sẽ ngã xuống trong tay một vị đại thúc, lại còn chết sạch sẽ gọn gàng như vậy.
Chuẩn Long chết quá nhanh, Yêu Nghiệt Hoành Hành bên này cũng không có chút phiền phức nào.
Từng làn ánh sáng trắng thi nhau bay lên, không tới ba mươi giây, một đám cao thủ Chuẩn Long đã bị hai cha con lão Vương giết sạch, tất cả đều trở về điểm sống lại.
Về phương diện khác, đã không còn đám người Chuẩn Long cản trở, tên khốn Hắc Long Vương tay trói gà không chặt tất nhiên không thể tránh thoát được sự truy sát của đại ma vương Vương Vũ. Không đợi Hắc Long Vương kịp chạy tới đầu phố, Vương Vũ đã vượt lên từ phía sau, một cước giẫm Hắc Long Vương xuống dưới mặt đất, xách theo cổ áo của tên này đem trở về quán rượu.