Trang 830# 2
Chương 1661: Bó tay hết cách.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thực lực của bản thân Hắc Long Vương rất kém, nếu không có đám thuộc hạ đi theo bảo hộ thì sức chiến đấu của hắn cơ bản là bằng không.
Hiện giờ lại bị cả đám cao thủ của Toàn Chân Giáo bắt giữ, cho dù mọc cánh cũng khó thoát.
Hai người Yêu Nghiệt Hoành Hành và lão Vương xuống tay sạch sẽ nhanh lẹ, chỉ một hiệp đã đánh bay đám người của đội Chuẩn Long trở về điểm sống lại.
Vương Vũ chân trước vừa mới xách Hắc Long Vương về đến quán rượu, hai người Yêu Nghiệt Hoành Hành và lão Vương cũng theo sát sau đó, không nhanh không chậm bước vào trong quán.
Vô Kỵ nhìn lướt qua Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa mới đi chém giết trở về, lại nhìn Hắc Long Vương bị Vương Vũ tùy tay vứt xuống dưới đất, hắn khua khua tay với Doãn Lão Nhị, nói: “Lão Nhị đóng cửa!”
“Ừ!”
Doãn Lão Nhị gật đầu, cầm tấm chắn trong tay chắn ngang một cái – hoàn toàn vây kín cửa lớn của quán rượu, tất cả người chơi của Liên Minh Ám Hắc đều bị nhốt ở bên ngoài.
Làm xong mọi việc, Vô Kỵ nói với Yêu Nghiệt Hoành Hành: “Được rồi! Tiếp theo chính là ân oán giữa Lão Yêu ngươi và hắn!”
“Hừ! !”
Nhìn Hắc Long Vương đang nằm trên đất, Yêu Nghiệt Hoành Hành tức giận đến không biết trút vào đâu.
Tính cách của Yêu Nghiệt Hoành Hành trước nay đều luôn luôn cường thế. Từ khi chơi trò chơi này cho đến hiện giờ, ngoại trừ hai người Vương Vũ và lão Vương ra, hắn chưa từng chịu thiệt thòi trước bất kỳ ai, lại có thêm Tung Hoành Thiên Hạ là thuộc hạ dưới trướng, gọi hắn là đệ nhất trong trò chơi này cũng không có kẻ nào dám phản đối.
Có nhiều hào quang vây quanh như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành tất nhiên là vô cùng tự phụ, nhưng cũng chính vì tên khốn cao không hơn năm thước, tay trói gà không chặt trước mắt này, công hội cường đại do hắn tự tay sáng lập ra chỉ trong một ngày đã bị người nhổ tận gốc rễ, đến chính bản thân hắn cũng xém chút nữa chết thảm.
Lúc này Hắc Long Vương lại nằm ở ngay dưới chân Yêu Nghiệt Hoành Hành, tâm trạng của hắn không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là hận không thể giẫm chết Hắc Long Vương 180 lần ngay tại chỗ.
Đương nhiên rồi, Hắc Long Vương rõ ràng là một kẻ không sợ chết. Mọi người đều là thương nhân với nhau, đa phần lấy lí để phục chúng, thủ đoạn mới là thứ cốt yếu, đánh đánh giết giết cho dù hiệu quả vô cùng hữu hiệu, nhưng cũng có vài phần hạ sách.
Vì bảo vệ bản thân từ một kẻ thất bại đảo ngược tình thế trở thành một người có khí chất cao quý, Yêu Nghiệt Hoành Hành đè nén cảm xúc muốn dùng một cước đạp chết Hắc Long Vương, hắn cúi đầu bình tĩnh nói: “Lúc nãy ngươi cũng đã nói qua, một khi đánh cuộc thì phải chịu thua, bây giờ ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?”
Bao Tam đứng ở một bên, đem cả sự xem thường trong lời nói của Yêu Nghiệt Hoành Hành phiên dịch lại cho Hắc Long Vương nghe.
Thằng nhóc này cũng quá đáng thương, thiếu hụt sự hiểu biết về quốc ngữ, khiến cho cùng một sự khinh bỉ mà lại phải nghe đến hai lần.
“Ha ha!”
Nhưng điều khiến cho người ta bất ngờ là, Hắc Long Vương bị mọi người nhấn ở trên mặt đất vây xem, nhưng lại không có một chút bộ dạng nào của người thất bại, nghe được lời nói của Yêu Nghiệt Hoành Hành, hắn còn cười lạnh một tiếng, vân đạm phong khinh nói: “Ừ? Một khi đánh cuộc thì phải chịu thua? Xin hỏi một câu - ngươi cho rằng ngươi đã thắng rồi sao?”
“Dù sao người đang nằm trên mặt đất cũng không phải là ta!” Yêu Nghiệt Hoành Hành không chút khách khí chọc vào nỗi đau của Hắc Long Vương.
Từng là một thế hệ kiêu hùng, bây giờ lại chật vật như vậy, quả thực là có chút mất mặt, nhưng Hắc Long Vương lại không hề để tâm một chút nào: “Tiểu huynh đệ à, chúng ta là thương nhân, cũng không phải là mấy tên vũ phu, thắng bại sao có thể định đoạt như thế này được. Ngươi đã chuộc Tung Hoành Thiên Hạ về hay đã giành hết khu vực khai thác mỏ về hay chưa, còn không biết xấu hổ dám lớn tiếng nói ta thua.”
“Ta...”
Trái ngược với Vương Vũ không giỏi nói chuyện, Yêu Nghiệt Hoành Hành ngày thường cũng là loại người mồm mép tép nhảy, nhưng lúc này bị Hắc Long Vương châm biếm như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành giận đỏ cả mặt, nhưng lại không còn lời nào để nói.
Hắc Long Vương nói không sai, mọi người nếu tổ chức phòng làm việc thì thắng lợi đương nhiên sẽ dựa trên cơ sở ai sở hữu nhiều lợi ích hơn - Người nào nắm trong tay càng nhiều thì coi như phần thắng thuộc về người đó. Hắc Long Vương mới không có hứng thú nói mấy chuyện vô nghĩa với với Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Yêu Nghiệt Hoành Hành trầm tư một lúc rồi mới nói: “Chết đã đến nơi mà còn dám mạnh miệng, ngươi cũng không xem thử bây giờ bản thân đang ở đâu? Ngươi bây giờ đã là cá nằm trên thớt rồi, chỉ cần ngươi đưa khế ước cho ta, ta có thể suy nghĩ đến việc thả ngươi đi!”
“Thả ta đi? Ha ha!”
Hắc Long Vương cười tủm tỉm nói: “Ta tại sao phải đi? Chẳng lẽ ngươi giết ta rồi, đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ sẽ một lần nữa đi theo ngươi sao? Khu vực khai thác mỏ cũng sẽ về lại tay của ngươi? Tỉnh lại đi, đây là trong trò chơi, ngươi giết ta ta chẳng qua chỉ là mất một ít kinh nghiệm không đáng kể mà thôi. Ngay cả khi ngươi nhốt ta lại, ta vẫn có thể trao đổi với thủ hạ của mình.”
Nói đến đây, Hắc Long Vương ngừng một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Ta còn cho rằng người có thể một mình xây dựng công hội lớn nhất trong trò chơi sẽ là một nhân tài như thế nào, không ngờ thủ đoạn lại ấu trĩ hạ lưu khiến cho người khác phải bật cười như vậy. Ta thật sự quá thất vọng rồi, có lẽ là ta đã quá đề cao ngươi.”
“Con mẹ nó!!”
Dù sao cũng là một người còn trẻ tuổi đời mới hai mươi, huyết khí phương cương, bị một lão già bánh dầu cháo quẩy như Hắc Long Vương châm biếm, Yêu Nghiệt Hoành Hành thiếu chút nữa tức giận đến ngừng thở, giơ tay muốn bóp chết lão ta.
Hắc Long Vương thấy thế cũng không sợ chút nào, trái lại còn duỗi cổ, bày ra bộ dạng anh dũng hy sinh vì đại nghĩa. Cục thịt viên này thật là khiến cho người ta không biết nên làm thế nào.
“Tiểu Phi! Đừng kích động!”
Thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành nộ khí ngút trời, Vương Vũ liền vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, Vô Kỵ cũng ở một bên nhàn nhạt nói: “Lão già này là đang chọc giận ngươi, chúng ta không dễ dàng gì mới bắt được lão ta, ngươi giết lão ta chẳng phải là để cho lão ta chạy thoát sao.”
“Má nó chứ!!”
Nhìn người trên mặt đất muốn giết mà lại giết không được, muốn nói mà nói không lại Hắc Long Vương, Yêu Nghiệt Hoành Hành thật sự không thể kìm nén nổi nũa, chỉ có thể dựa vào chửi đổng để trút giận.
Lúc này, Xuân Tường đi đến chỉ vào Hắc Long Vương nói: “Lão già, ngươi đừng cho rằng giết người không có tác dụng gì, chỉ cần giết ngươi xuống cấp mười, công hội Liên Minh Ám Hắc chắc chắn không thể tồn tại được nữa, ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào được?”
“Vậy sao?” Hắc Long Vương cười, sau đó để lộ ra cái danh hiệu hội trưởng hội Hắc Long.
“Ách...”
Danh hiệu của Hắc Long Vương sáng ngời vô cùng, Xuân Tường ngay lập tức cạn lời.
Một người vốn không thể làm hội trưởng của cả hai công hội, nếu Hắc Long Vương hiện tại vẫn còn danh hiệu hội trưởng của hội Hắc Long, vậy vô cùng hiển nhiên, lão hồ ly này không phải là hội trưởng của công hội Liên Minh Ám Hắc.
“Ha ha!”
Thấy bộ dạng Xuân Tường thế này, vẻ mặt của Hắc Long Vương vô cùng đắc ý, hắn cười nói: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, sau lần thất bại với các ngươi hồi trước, ta đã lĩnh ngộ ra được một đạo lý: không thể bỏ chung trứng gà bỏ vào cùng một rổ được. Không ngờ ta tiến lên không ngừng, đám ngu ngốc các ngươi vẫn còn giẫm chân tại chỗ.”
Lão hồ ly Hắc Long Vương này không chỉ phúc hắc, mồm miệng cũng rất độc địa, hai câu đã khiến cho Xuân Tường tức giận đến nỗi á khẩu không trả lời được.
“Ông nội ngươi!”
Xuân Tường trợn mắt nhìn Hắc Long Vương, cố gắng không nghĩ tới việc giết chết cái tên khốn nạn này.
Bao Tam vẫn luôn là người đảm nhiệm công việc phiên dịch, thấy anh em của mình bị một con chó Nhật sỉ nhục, hắn thực sự nhìn không nổi nữa, lắc đầu thở dài nói: “Nghe ta giết lão già này đi, ta không tin hợp đồng khế ước không rơi ra được!”
“Ha?”
Vô Kỵ nhướng chân mày, nói: “Lão già này vô cùng xảo quyệt, ngươi cảm thấy thứ đồ quan trọng như hợp đồng khế ước lão ta sẽ mang trên người sao?”
“Chính xác!”
Ký Ngạo ở một bên phụ họa theo: “Để hợp đồng trên người, chỉ có mấy tên ngu ngốc mới làm được việc đó. Thế mà Bao Tam ngươi còn có thể nghĩ ra thứ chủ ý dở ẹc này...”
“Anh bạn nhỏ, chú ý ngôn từ của ngươi!”
Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy, sắc mặt liền đen lại, nhìn nhìn Ký Ngạo, cả mặt tràn đầy sát khí....
Việc này thật ra cũng là có nguyên nhân, Yêu Nghiệt Hoành Hành đúng là từng mang theo hợp đồng trên người.
“Ách... Yêu thúc, ngài là ngoại lệ mà.”
Nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành có biểu tình như vậy, Kỳ Ngạo vội vàng làm một bộ dáng đáng yêu, trốn ra đằng sau lưng Vô Kỵ.