Trang 832# 1
Chương 1664: Ngươi không thuộc về thế giới này
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Khi mọi người biết thành chủ của thành Dư Huy là đệ nhất cao thủ của Toàn Chân Giáo, mọi người càng thêm thổn thức không thôi. Khó trách công hội của thành Dư Huy người ta tam quan chính trực như vậy, thì ra thành chủ cũng là người của Toàn Chân Giáo.
Trên thẳng thì dưới lệch đi nơi nào được chứ? Thành Dư Huy có thể tạo ra công hội như Toàn Chân Giáo và Liên Minh Huyết Sắc cũng không phải là không có nguyên nhân.
"Chuyện này... Chuyện này làm như vậy cũng được sao?"
Thấy thông cáo của mình nhận được vô số tiếng tán đồng, Huyết Sắc Chiến Kỳ không khỏi ngây ngẩn cả người, vốn dĩ vì phải xin lỗi mà sinh ra sự khó chịu, giờ phút này tất cả đều đã tan biến thành mây khói.
Quả nhiên, đôi khi chủ động xin lỗi có tác dụng hơn nhiều so với việc đi giải thích.
Dĩ nhiên, thông cáo của Huyết Sắc Chiến Kỳ không chỉ có mỗi một tác dụng như vậy, đối với công hội khác mà nói, lần thông cáo này của Huyết Sắc Chiến Kỳ còn có tác dụng là làm gương cho bọn họ.
Những người cướp đoạt khu vực khai thác mỏ bán cho Liên Minh Ám Hắc, lúc này tất cả đều đối mặt với một vấn đề như nhau... Ban đầu đám người này đều bó tay hết cách, nhưng sau khi Huyết Sắc Chiến Kỳ phát thông cáo ra, ngay lập tức liền nhận được vô số tiếng tán đồng. Bọn họ đều là những công hội sừng sỏ, cũng không phải là toàn kẻ ngu, lúc này nên làm như thế nào tất nhiên không cần người khác phải nhắc nhở.
Huyết Sắc Chiến Kỳ phát thông cáo không lâu, công hội khác cũng nhao nhao dán thông cáo, trong vô số thông cáo đều là nghìn bài một điệu, tỏ rõ bản thân nguyện ý lấy công chuộc tội, sẽ nỗ lực cướp lại khu vực khai thác mỏ mà mình đã bán đi.
Còn 50 ngàn vàng do Toàn Chân Giáo treo thưởng kia... Thật đúng là không có ai dám mặt dày đi nhận.
Dù sao khu vực khai thác mỏ là do bọn họ bán đi, tự mình bán đi rồi giờ cướp về cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu như lại còn muốn cầm thêm 50 ngàn vàng của Toàn Chân Giáo nữa thì lời xin lỗi vừa rồi quả thực không có một chút thành ý nào cả. Tất cả mọi người không muốn 50 ngàn này, chỉ một mình ngươi muốn, ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Hơn nữa, chỉ là 50 ngàn vàng mà thôi, đối với các công hội lớn mà nói thật tình không tính là một số tiền lớn... Liên Minh Ám Hắc vừa rồi mới cho bọn họ 50 ngàn vàng, cho đến hiện tại còn chưa kịp động chạm gì mà.
Huống chi Liên Minh Ám Hắc này vốn cũng là kiểu ép mua buộc bán, khiến trong lòng các công hội lớn đều cảm thấy vô cùng khó chịu, mọi người cướp lại địa bàn cũng coi như là tìm lại mặt mũi cho bản thân.
Nhìn trên thông cáo trên bầu trời cái này nối tiếp cái kia, đám người Toàn Chân Giáo và Yêu Nghiệt Hoành Hành đều từ trong thâm tâm giơ ngón tay cái lên về phía Vô Kỵ, thậm chí ngay cả lão Vương cũng không nhịn được thở dài nói: "Trâu bò, vẫn là ngươi trâu bò nhất!"
Mọi người không khỏi cảm thán, tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, bởi vì chẳng ai ngờ tới thông cáo của Vô Kỵ sẽ dẫn tới phản ứng lớn như vậy.
Toàn Chân Giáo không chỉ thành công khơi mào sự mâu thuẫn giữa người chơi trong nước và Liên Minh Ám Hắc, mà bọn họ còn làm cho thanh danh của Toàn Chân Giáo lan xa. Ban đầu từ một công hội nhỏ tiếng xấu đồn xa, một lần tẩy trắng đã trở thành công hội có thể gánh vác chuyện lớn, còn là anh hùng khí khái nhất, có thể nói là được cả danh lẫn lợi.
Không thể không nói, nước cờ này của Vô Kỵ quả thực là một nước đi đặc sắc tuyệt luân, rung động đến tâm can.
Cảm thán xong, Vương Vũ nhỏ giọng hỏi: "Vô Kỵ này, nếu như người khác muốn 50 ngàn vàng, ngươi sẽ cho sao?"
"Đương nhiên sẽ cho!" Vô Kỵ cười híp mắt nói.
"Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"
"Không có..." Vô kỵ buông tay nói: "Nhưng lão Yêu thì có đấy. Trong tay hắn có một số tiền lớn là phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà, đây cũng không phải là chuyện của chúng ta."
"Đậu má!" Vương Vũ thật sự cạn lời.
Bởi vì mỗi công hội lớn đều phát thông cáo cá nhân, cũng không có công năng phiên dịch giống như thông cáo của hệ thống, cho nên nhìn từng hàng văn tự trên trời, vẻ mặt của Hắc Long Vương chứa đầy sự mờ mịt.
Tuy nước Nhật cũng dùng quốc ngữ, nhưng với một số lượng từ ít thì còn có thể đại khái đoán ra ý nghĩa, số lượng từ càng nhiều thì Hắc Long Vương lại càng luống cuống.
Chẳng qua luống cuống cũng chỉ là tạm thời, rất nhanh Hắc Long Vương đã được thủ hạ các nơi gửi tin tức tới.
Sau khi nhận được tin của đám thủ hạ, vốn đang hừng hực khí thế kiêu căng ngạo mạn, không coi đám người Toàn Chân Giáo và Yêu Nghiệt Hoành Hành ra gì, Hắc Long Vương lúc này lại sõng soài ngã ngồi ở trên mặt đất.
Liên Minh Ám Hắc có lớn thế nào đi chăng nữa, chung quy cũng chỉ là một công hội, số người chơi cùng lắm cũng chỉ hơn một trăm ngàn.
Mà các công hội lớn của các thành chính, tùy tiện lôi bừa một cái cũng đã có quy mô hơn ngàn người. Nhưng những công hội lớn này ngày thường nội bộ lục đục, đào hố hãm hại lẫn nhau, đấu đá lợi hại căn bản không thể đoàn kết tạo thành một khối. Mà một công hội thì tất nhiên là không thể nào so sánh với Liên Minh Ám Hắc được rồi, nhưng bây giờ khi "Đối mặt với kẻ thù quốc gia", dưới sự phát triển của dư luận, ba trăm công hội lớn đều đã có chung một mục tiêu. Sau khi bọn họ liên hợp lại, quy mô cực kỳ khổng lồ, vài cái Liên Minh Ám Hắc cộng lại cũng đều kém xa.
Không chỉ có như vậy, ngoại trừ các công hội lớn này ra, người chơi trong nước cũng tham dự vào.
Người chơi của sever Trung Quốc có hàng trăm triệu, cùng online tại một thời điểm có chừng hơn bảy, tám triệu người, hơn một triệu người ở trước mặt số người chơi này quả thực không đáng kể chút nào.
Điều càng khiến cho Hắc Long Vương trở nên hỏng mất chính là - người chơi của Liên Minh Ám Hắc tuyệt đại đa số đều là người của sever Trung Quốc, mọi người có ham quyền ham thế nào đi nữa, cũng không dám bất chấp thiên hạ to lớn, không một chút kiêng dè nào đi làm chó săn cho nước Nhật. Đối mặt với người chơi cướp đoạt khu vực khai thác mỏ, những thợ mỏ của Liên Minh Ám Hắc đều giữ tư thế người qua đường, trơ mắt nhìn khu vực khai thác mỏ bị người ta đoạt đi, con mắt cũng không thèm chớp một cái.
Chính vì như vậy, nhiệm vụ thu lại đất đai bị mất được hoàn thành vô cùng dễ dàng. Mỗi một công hội lớn dọc đường đều hát vang bài ca “Tiến lên”, không đến nửa canh giờ, bọn họ đã thu hồi toàn bộ khu vực khai thác mỏ.
Nhìn từng khu vực khai thác mỏ thất thủ, sắc mặt của Hắc Long Vương càng thêm tái nhợt, ánh mắt cũng càng thêm tĩnh mịch.
Có thể tưởng tượng được, Hắc Long Vương mất nhiều sức lực như vậy, mất nhiều tiền như vậy, kết quả là lại rơi vào loại tình cảnh này... Nội tâm quả thực là không có từ nào có thể diễn tả được.
"Ta không phục! Các ngươi không nói đạo lý!" Sau khi yên lặng một lúc lâu, Hắc Long Vương tức giận chỉ vào Vô Kỵ kêu lên: "Ta phải đi tố cáo các ngươi!"
Trong ý thức của thương nhân như Hắc Long Vương, khu vực khai thác mỏ là do hắn bỏ tiền ra mua, thợ mỏ cũng đều đã ký kết hợp đồng, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, nhưng các công hội lớn này bán xong lại đi đoạt lại, thật là vô lý đến tột cùng... Nếu kiện ra tòa, bọn họ nhất định sẽ phải chịu pháp luật chế tài.
"Đừng có nói nhăng nói cuội nữa!"
Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ngươi đừng quên, đây là ở trong trò chơi, ngươi biết cái gì gọi là trò chơi không? Cá lớn nuốt cá bé chắc là ngươi hiểu chứ, khu vực khai thác mỏ ở trong thiết lập của trò chơi chính là ai cướp được thì là của người đó. Ngươi luôn mồm mang quy định trong thực tế vào trong trò chơi, nhưng ngươi lại quên mất bản chất thật của trò chơi, có thể thấy được chúng ta không phải người cùng một thế giới, thế giới này cũng không thuộc về ngươi! Muốn tố cáo thì cứ việc, ngươi có thể thắng kiện thì coi như ta thua!"
"Hừ!"
Nghe thấy lời Vô Kỵ nói, thân hình Hắc Long Vương thoắt một cái, giọng nói vô cùng run rẩy: "Cứ coi như các ngươi đoạt được khu vực khai thác mỏ cũng vô ích, khế ước của thợ mỏ còn ở trong tay ta đây, cùng lắm thì chúng ta liều đến cá chết lưới rách, để cho các công hội khác ngư ông đắc lợi."
"Thật sao?"
Vô Kỵ cười híp mắt chỉ vào Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Lẽ nào ngươi đã quên, người anh em này vừa lấy được một số tiền lớn là phí bồi thường vi phạm hợp đồng sao? Cũng chỉ là lông cừu mọc trên thân cừu thôi."
Nói xong, Vô Kỵ búng tay một cái với Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Yêu Nghiệt Hoành Hành đắc ý cười cười, cũng phát ra một thông cáo.
Nội dung cụ thể của thông cáo, ta sẽ không nhiều lời, đại ý chính là, lúc Tung Hoành Thiên Hạ được thành lập, ước nguyện ban đầu chính là để cho mọi người có được một môi trường kiếm tiền. Thế nên việc mọi người đi theo khu vực khai thác mỏ, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng vô cùng lý giải. Bây giờ Liên Minh Ám Hắc đã là phù dung sớm nở tối tàn, chưa đến một ngày sẽ bị đánh trở về nguyên hình. Yêu Nghiệt Hoành đã từng là ông chủ của những anh em thợ mỏ, căn cứ theo đạo nghĩa giang hồ, Yêu Nghiệt Hoành Hành sẵn lòng chịu trách nhiệm với các vị bộ hạ cũ.