Trang 832# 2
Chương 1665: Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lời của Yêu Nghiệt Hoành Hành mặc dù bộp chộp, nhưng từng câu từng chữ đều phát ra từ tận đáy lòng, vô cùng cảm động lòng người, người chơi từng ở Tung Hoành Thiên Hạ thấy thế không khỏi sinh lòng hổ thẹn.
Nhất là lúc bọn họ nghe nói Yêu Nghiệt Hoành Hành nguyện ý giúp mọi người thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng sau khi rời khỏi Liên Minh Ám Hắc, những người chơi rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ để gia nhập vào Liên Minh Ám Hắc càng thêm xấu hổ vô cùng.
Vì sao mọi người sau khi biết được Liên Minh Ám Hắc là sản nghiệp của người nước Nhật mà vẫn chưa rời khỏi ngay? Chính là bởi vì tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Đối với thợ mỏ dựa vào việc đào khoáng nuôi gia đình sống qua ngày mà nói, khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng này quả thực không phải là một con số nhỏ.
Sever Trung Quốc cái gì cũng thiếu, nhưng lại không hề thiếu người, cóc ba chân vẫn có thể chạy nhảy khắp nơi, thợ mỏ có hai cái đùi thì khỏi phải nói rồi.
Mọi người trong lúc Yêu Nghiệt khó khăn nhất - nhẫn tâm không ở lại cùng Yêu Nghiệt Hoành Hành kề vai chiến đấu, bây giờ khu vực khai thác mỏ mà mình dựa vào để sinh tồn cũng bị cướp mất, lúc mà cả việc ăn uống cũng thành vấn đề, Yêu Nghiệt Hoành Hành không chỉ không ghi hận, trái ngược còn lấy ơn báo oán, tự móc tiền túi của mình ra trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho bọn họ… Ông chủ đại nghĩa đại nghĩa như vậy đi đâu tìm được người thứ hai chứ? Nếu như khu vực khai thác mỏ có một khe đất, những thợ mỏ này đều hận không thể trực tiếp chui vào...
Người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ ngoại trừ những người chơi lâu năm ra, phần lớn những thợ mỏ sau này cũng chỉ nghe nói đến tên của Yêu Nghiệt Hoành Hành, chứ chưa từng tiếp xúc với Yêu Nghiệt Hoành Hành bao giờ, cũng không biết cách hắn làm người như thế nào, bởi lẽ đó, Tung Hoành Thiên Hạ mới không có lực ngưng tụ, vừa gặp phải chuyện lớn đã cây đổ bầy khỉ tan.
Bây giờ hành vi của Yêu Nghiệt Hoành Hành lại nhân nghĩa như vậy, thực sự làm cho những người chơi thợ mỏ cảm nhận được khí độ của hội trưởng một công hội lớn, đồng thời cũng bị thuyết phục bởi khí độ của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Nếu như lời này không truyền ra ngoài, ở đây là trò chuyện riêng, Yêu Nghiệt Hoành Hành cho mọi người công việc, giúp mọi người chuộc thân, sẽ trở thành tín ngưỡng của tất cả mọi người trong Tung Hoành Thiên Hạ, những thợ mỏ đang ngồi ở đây có một người tính một người – tất cả đều nợ Yêu Nghiệt Hoành Hành một món nợ nhân tình.
Hai chữ tín ngưỡng nghe qua thì có vẻ như là hư vô mờ mịt, nhưng đối với loại đoàn thể như công hội mà nói, tín ngưỡng chính là lực ngưng tụ, một công hội có lực ngưng tụ thì mới có thể càng thêm đoàn kết.
Lực lượng của triệu người chơi Tung Hoành Thiên Hạ nhờ Yêu Nghiệt Hoành Hành mà được ngưng tụ lại, có thể tưởng tượng được sức mạnh này sẽ lớn đến mức nào.
Tái Ông mất ngựa sao biết không phải là phúc.
Tung Hoành Thiên Hạ nếu không nhờ lần này mất đi mà tìm lại, có lẽ Yêu Nghiệt Hoành Hành mãi mãi cũng sẽ không biết cách để làm một vị hội trưởng tốt, lại càng không có cơ hội lôi kéo lòng người, bởi vậy có thể thấy trận phong ba này đối với Yêu Nghiệt Hoành Hành và Tung Hoành Thiên Hạ mà nói cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.
Lại nhắc tới Hắc Long Vương, tuy xem không hiểu nội dung trên thông báo, nhưng nghe thấy lời Vô Kỵ nói, hắn cũng đã mơ hồ đoán được Yêu Nghiệt Hoành Hành sẽ làm như thế nào tiếp theo.
Từng người chơi dưới trướng công hội Liên Minh Ám Hắc liên tục rời khỏi công hội. Ánh mắt của Hắc Long Vương cũng càng thêm đờ đẫn, lòng như tro tàn.
Không sai, lực ngưng tụ của Tung Hoành Thiên Hạ không mạnh, cực kỳ dễ sụp đổ, nhưng Liên Minh Ám Hắc không phải cũng giống như vậy sao...
Hắc Long Vương vẻn vẹn mới làm lão đại được hai giờ, bây giờ biến trở lại thành một tư lệnh có tiếng không có miếng.
Nhìn mặt Hắc Long Vương cắt không còn một chút máu, Vô Kỵ nhíu lông mày, khiêu khích hỏi: "Thế nào? Bây giờ ai mới là người thắng nhỉ?"
"..."
Hắc Long Vương nghe vậy không nói được một lời, bản thân đã tính toán kĩ hết tất cả mọi thứ, hao tiền tốn lực, không ngờ cuối cùng kết cục lại trở thành như thế này, ai thua ai thắng không phải liếc mắt là biết à.
Dĩ nhiên, Hắc Long Vương cũng không phải là một người dễ dàng nhận thua, hắn thoáng trầm mặc một chút, rất nhanh đã tự mình an ủi mình: "Ít nhất ta cũng không hề thua! Ta còn có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà."
Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của hơn một triệu người chơi cũng không phải là con số nhỏ, ít ra có thể trả hết khoản vay của khu vực khai thác mỏ, như vậy cũng đủ rồi, hơn nữa còn dư dả hơn chút, cho nên Hắc Long Vương cảm thấy, trận giao phong này bản thân chỉ kiếm ít tiền hơn mà thôi, chưa nói tới thất bại, xét đến cùng kẻ thất bại chính là đám người chơi không giữ vững lập trường của Tung Hoành Thiên Hạ kia.
"Đúng như vậy không?" Vô Kỵ nở nụ cười nhạt nói: "Vậy thì giao phí bồi thường vi phạm hợp đồng ra đây đi."
"Giao ra?" Hắc Long Vương sửng sốt nói: "Dựa vào cái gì chứ?"
"Ồ?" Vô Kỵ liếc xéo Hắc Long Vương nói: "Vừa rồi Vương đại gia nói như thế nào? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, chắc ngươi không cho rằng ngươi gây ra chuyện lớn như vậy ở sever của bọn ta rồi phủi mông một cái là có thể rời đi chứ. Phải đền tiền hiểu không?"
"Hừ!" Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi nói đền tiền là ta phải đền tiền hả? Ta cũng không tin ngươi giết ta là có thể rơi được đồng vàng ra ngoài."
Ha, Hắc Long Vương ỷ mình không sợ chết, dứt khoát bắt đầu la lối lăn lộn khóc lóc ăn vạ.
"Ha ha."
Vô Kỵ thấy Hắc Long Vương ăn vạ cũng hề cảm thấy không bất ngờ. Hắc Long Vương là một thương gia, tiền tới tay nào có đạo lý phun ra, một khoản tiền lớn như vậy Hắc Long Vương có thể sảng khoái giao ra mới khiến người ta bất ngờ đó.
Vô Kỵ cười cười, thản nhiên nói: "Hắc lão đại, ngươi biết đây là đâu không?"
"Đại lục Dũng Giả, thì sao chứ?" Hắc Long Vương khó chịu hỏi ngược lại.
"Đúng rồi!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Từ đại lục Dũng Giả trở về đảo Doanh Châu cũng chỉ có một con đường duy nhất. Chắc ngươi cũng biết nhỉ?"
"Đương nhiên là biết!" Hắc Long Vương trả lời.
"Vậy ngươi có biết chủ nhân của con đường này là ai không?" Vô Kỵ lại hỏi.
"Chủ nhân?" Hắc Long Vương thông minh thế nào chứ, Vô Kỵ vừa nói như vậy, hắn cũng mơ hồ đoán ra được ý đồ của Vô Kỵ, lúc này mặt liền biến sắc nói: "Chẳng lẽ là ngươi?"
"Không phải ta!" Vô Kỵ chỉ chỉ Vương Vũ nói: "Là vị gia này!"
Nói xong, Vô Kỵ không quên chỉ vào Yêu Nghiệt Hoành Hành nhắc nhở một câu: "Vị gia này và vị gia này là anh em ruột, ngươi có thể trở về hay không, chỉ cần một câu nói của vị gia này thôi."
Vô Kỵ tuyệt đối không phải là phô trương thanh thế. Là kẻ sở hữu con đường hàng hải, Vương Vũ có quyền hạn tuyệt đối có thể khống chế bất kể người chơi nào ra vào, chỉ cần ghi tên của mục tiêu lên sổ đen, người chơi đó coi như mất quyền thông hành.
"Chuyện này..."
Nghe Vô Kỵ nói xong, Hắc Long Vương không khỏi nhíu mày một cái.
Lúc này Vô Kỵ lại nói: "Có tình nhắc nhở ngươi một câu, người nước Nhật ở Trung Quốc chính là chuột chạy qua đường. Đám người các ngươi đi tới sever của bọn ta còn dám đăng kí công hội, chẳng lẽ muốn làm kẻ địch của người chơi toàn sever sao? Ngẫm lại đi, ngươi không sợ chết, các huynh đệ của ngươi lẽ nào cũng không sợ chết? Tiền tài chính là vật ngoài thân, người thông minh như ngươi chẳng lẽ cũng không biết nên lấy hay bỏ?"
Nói đến bản lĩnh mê hoặc lòng người, Vô Kỵ xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, chỉ dăm ba câu, ngay cả Hắc Long Vương lưu manh như thế cũng bắt đầu cảm thấy do dự.
Quả thực, Hắc Long Vương đẳng cấp thấp không sợ chết, nhưng đám thủ hạ hắn mang tới đây đều là cao thủ, làm sao có thể đi theo hắn chết tới chết lui được.
Bây giờ thân phận của Hắc Long Vương một khi bị lôi ra ngoài ánh sáng, sẽ trở thành chuột chạy qua đường ở sever Trung Quốc. Mấy trăm người ở trước mặt hơn triệu người chơi chỉ có thể dùng từ nhỏ bé để hình dung. Kế hoạch thu mua khu vực khai thác mỏ thất bại, sever Trung Quốc đã không còn đất dung thân cho đám người Hắc Long Vương, về với quê nhà chính là đường lui duy nhất, nếu không thì cứ chờ chết đi rồi sống lại thôi.
Lấy số lượng và sự kiên trì của người chơi đất nước Trung Quốc, chỉ cần đám người Hắc Long Vương không ra khỏi phạm vi thế lực của sever, bị tẩy trắng đẳng cấp lẫn trang bị cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Về phần bọn họ có thể ra khỏi Trung Quốc hay không, quyền quyết định cũng không thuộc về bọn họ, mà là ở trên tay Vương Vũ.