Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1664 - Chương 1666: Hai Trăm Triệu Vàng Nhỏ Nhoi.

Trang 833# 1

 

 

 

Chương 1666: Hai trăm triệu vàng nhỏ nhoi.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Số tiền vi phạm hợp đồng của nhiều người như vậy không hề nhỏ một chút nào, đối với bất kì ai mà nói nó đều là cả một gia tài.

Nếu đổi lại là những người chơi bình thường khác, chắc chắn sẽ không nói hai lời mà trực tiếp offline, cho dù không chơi trò chơi nữa thì cũng nhất quyết không chịu ói tiền ra.

Chẳng qua Hắc Long Vương lại không thể làm như vậy.

Trong điều khoản thiết lập của hệ thống, người chơi có khoản vay trong người thì vàng trên người không thể đem đi gửi bán. Nói cách khác, bây giờ trong tay Hắc Long Vương đang có một khoản tiền lớn, nhưng cũng chỉ là tiền trong trò chơi mà thôi, nếu muốn đổi thành Nhân Dân Tệ thì cần phải giao dịch tiền mặt với người khác.

Phải biết rằng, trò chơi càng tiến về giai đoạn cuối thì sản lượng vàng lại càng lớn, tỷ giá hối đoái giữa vàng và nhân dân tệ cũng theo đó mà hạ thấp xuống.

Có tiền của ai mà do gió to thổi tới đâu? Ngay cả là mấy người chơi đại gia mua vàng cũng là dựa theo tỷ giá hối đoái để mua. Trong tay Hắc Long Vương lại có một lượng lớn vàng như vậy, chắc chắn sẽ không có ai một lần mà ăn hết được.

Cho dù có, Hắc Long Vương bây giờ đang ở sever Trung Quốc đâu dám tùy tiện xuất đầu lộ diện. Hiện tại lão già này cũng chỉ còn một cách duy nhất để tuồn đồng vàng ra ngoài - chính là gửi bán.

Nhưng số tiền mà Hắc Long Vương dùng để mua khu vực khai thác mỏ đều bắt nguồn từ khoản vay của hệ thống, nếu trả hết khoản vay bằng số tiền vi phạm hợp đồng thì số tài sản còn lại cũng chẳng còn thừa lại bao nhiêu.

Tuy nhiên số dư ít ỏi này đối với người chơi bình thường vẫn là một con số trên trời, chẳng qua đối với Hắc Long Vương lại không tính là nhiều.

Suy cho cùng Hắc Long Vương ở sever Nhật Bản vẫn còn một công hội có quy mô mấy triệu người chơi, đó mới chính là bất động sản chính thức, cũng chỉ nhỏ hơn Tung Hoành Thiên Hạ một chút mà thôi, đặt nó ở nơi khác tuyệt đối là sự tồn tại không gì có thể so sánh, còn giá trị của nó tất nhiên không thể nào ước tính được rồi.

Chọn vàng ít ỏi hay chọn bất động sản vô giá, người làm ăn buôn bán khôn khéo như Hắc Long Vương… chắc chắn trong lòng hắn hiểu rõ hơn bất kì ai.

Mặc dù mọi thứ đều là bất đắc dĩ, Hắc Long Vương rất nhanh đã đưa ra quyết định của mình. Sau khi chần chừ trong chốc lát, hắn cuối cùng cũng nản lòng, không biết làm thế nào, chỉ có thể thở dài nói: “Được rồi! Ta đưa tiền cho ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo cho chúng ta được về nhà an toàn.”

Hắc Long Vương bó tay hết cách, hắn cũng tuyệt vọng lắm chứ, nhưng đánh thì đánh không lại, còn bị người ta đào cho một cái hố to, không nhận thua thì còn làm được gì nữa? Bây giờ nguyện vọng duy nhất của hắn chính là được về nhà an toàn.

“Không thành vấn đề!”

Vô Kỵ nhàn nhạt nói: “Người chơi sever Trung Quốc tuy rằng thù dai, nhưng độ lượng khoan dung hơn sự tưởng tượng của ngươi nhiều. Chỉ cần ngươi chịu giao ra khu vực khai thác mỏ, sau đó giải tán công hội thì sẽ không một ai để ý đến ngươi nữa.”

“Thật sao?”

Hắc Long Vương có chút nghi ngờ hỏi ngược lại: “Sẽ không đuổi giết ta nữa?”

“Yên tâm!” Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần ta không nói, sẽ không ai biết tên của các ngươi.”

“Ta...”

Hắc Long Vương lại lần nữa cạn lời.

Được rồi, ý tứ trong lời nói này của Vô Kỵ chính là đang đe dọa Hắc Long Vương, chỉ cần ngươi không ngoan ngoãn, ta sẽ thông cáo thiên hạ tên của các ngươi.

Giao đấu với Vô Kỵ nhiều lần như vậy, Hắc Long Vương cũng có sự hiểu biết nhất định với hắn. Tên nhóc này âm hiểm cực kỳ, với nhân phẩm của Vô Kỵ, đi làm mấy việc như thế này chắc chắn sẽ không cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý nào.

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống hồ Hắc Long Vương lại còn đang đứng dưới mái hiên của kẻ thù, bị ép đến bất đắc dĩ. Hắc Vô Lương vô cùng đau đớn lấy số tiền vi phạm hợp đồng ra, giao hết tất cả cho Vương Vũ đang đứng bên cạnh Vô Kỵ.

Hắc Long Vương là một kẻ vô cùng khôn khéo, tất nhiên sẽ biết phải đưa tiền cho ai để bản thân có thể an toàn rời khỏi đây.

Trơ mắt nhìn Vương Vũ cầm rương châu báu đi, tim của Hắc Long Vương như muốn vỡ thành từng mảnh. Hắn cuối cùng cũng đã nhìn ra, bản thân đi tới sever Trung Quốc cũng không làm chuyện gì khác, chỉ đến để làm một vị thần tài qua đường...

Công hội lớn đệ nhất thiên hạ nằm ở trong tay mình chưa được hai tiếng đã tan biến sạch. Số tiền vi phạm hợp đồng còn đáng thương hơn, hắn cũng chưa kịp cầm ấm tay thì đã bị người ta lấy đi hết sạch, đến một cọng lông cũng không chừa…

Con mẹ nó chứ, xa xôi vạn dạm tới đây để làm gì không biết nữa, trở thành đại đội trưởng vận chuyển sao? Trong lòng Hắc Long Vương lúc này thật sự khóc không ra nước mắt...

Đúng như những gì Vô Kỵ đã dự đoán, người chơi của sever Trung Quốc vô cùng khoan dung, hiện giờ khu vực khai thác mỏ đã cướp lại được, Liên Minh Ám Hắc cũng tuyên bố giải tán. Đối với mấy mấy tên người Nhật không biết họ gì tên ai này, mọi người cũng không định ra sức đánh chó rơi xuống nước.

Sau khi nhận được đồng vàng từ tay Hắc Long Vương, Vương Vũ cũng mở quyền hạn ra cho hắn.

Hắc Long Vương chỉ có thể mặt ủ mày chau mang theo đám thủ hạ của mình lên đường về nhà.

Sau khi Hắc Long Vương rời khỏi, Vương Vũ theo bản năng mở rương châu báu ra xem, hắn nhìn thoáng qua số lượng đồng vàng ở bên trong.

“Má nó!”

Nhìn thấy một chuỗi số 0 đằng sau số lượng vàng, một người cực kỳ bình tĩnh như Vương Vũ cũng nhịn không được chửi thầm một tiếng.

Hai trăm triệu vàng... Hai trăm triệu...

Con mẹ nó, đám nhóc Toàn Chân Giáo này ở trong trò chơi cũng được tính là những người giàu nứt đố đổ vách, nhưng trị số lớn nhất trong tay bọn họ cũng chỉ khoảng triệu mà thôi. Tài sản của mười mấy miệng ăn Toàn Chân Giáo cộng lại cũng chỉ đến con số chục triệu, không ngờ trong hộp châu báu này thế nhưng đựng không nhiều không ít hai trăm triệu đồng vàng.

Hóa ra số tiền vi phạm hợp đồng của đám thợ mỏ này là hai ngàn vàng.

Chả trách sau khi những người này biết Liên Minh Ám Hắc là do người Nhật thành lập, bọn họ cũng không chịu rút khỏi công hội lần thứ hai. Hai ngàn vàng nếu quy đổi ra Nhân Dân Tệ thì cũng xấp xỉ hai trăm ngàn, đó là tiền mồ hôi nước mắt hơn hai tháng của bọn họ, nếu không phải khu vực khai thác mỏ bị người ta cướp đi, chỉ sợ đám người chơi thợ mỏ này cũng sẽ không dễ dàng rút khỏi công hội.

“Làm sao vậy làm sao vậy? Bên trong chẳng lẽ có thần khí hay sao? Ngươi hoảng hồn cái gì vậy?”

Thấy dáng vẻ này của Vương Vũ, đám người Toàn Chân giáo không nhịn được xông tới, duỗi đầu ra hiếu kì nhìn vào bên trong rương châu báu. Chẳng qua rương châu báu ở trong tay Vương Vũ, những người khác sẽ không nhìn được đồ vật ở bên trong.

“Là tiền...”

Vương Vũ lấy lại sự bình tĩnh.

“Con mẹ nó! Ngươi chẳng nhẽ chưa nhìn thấy tiền bao giờ sao?”

Mọi người đồng thời bày tỏ thái độ khinh bỉ...

“Hai trăm triệu!”

Đám người Toàn Chân Giáo chưa nói hết lời, Vương Vũ đã vội bổ sung thêm một câu, sau đó hắn mở quyền hạn ra.

“∑(口||? Cái gì?”

Nhìn thấy số lượng đồng vàng ở trong rương, đám người Toàn Chân Giáo đều đứng đần thối tại chỗ. Ký Ngạo, Minh Đô hai tên nhóc không có tiền đồ này nước miếng đều chảy ròng ròng, Xuân Tường cũng vô cùng cả kinh lẩm bẩm tự nói: “Hai trăm triệu? Chúng ta chuẩn bị phát tài đúng không...”

Cho dù là Vô Kỵ, sau khi nhìn thấy số lượng vàng, hắn cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi.

Đồng thời, Vô Kỵ còn sinh ra một tia tâm thái kính phục với Hắc Long Vương.

Hai trăm triệu vàng, nói lấy ra liền lấy ra, những người chơi trò chơi thông thường tuyệt đối không có được thứ khí phách như vậy. Lão hồ ly này đúng là một người làm được việc lớn.

“Nhìn bộ dạng chưa từng trải qua việc đời của các người đi!”

Thấy có hai trăm triệu vàng nhỏ nhoi thôi cũng đã dọa đám người Toàn Chân Giáo thành ra như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành đứng ở một bên nhịn không được bày ra dáng vẻ khinh thường.

“Ngươi từng nhìn thấy hai trăm triệu vàng rồi?” Tên nhóc đần độn Ký Ngạo nghe vậy, nghĩ cũng không nghĩ liền đáp trả lại một câu.

“Ha.”

Nghe được lời nói của Ký Ngạo, đám người Toàn Chân Giáo không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó bọn họ vội vàng lùi về phía sau mấy bước, sự ghét bỏ hiện rõ trên khuôn mặt, không chút chần chừ kéo giãn khoảng cách với tên nhóc này.

“Con mẹ nó, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Ký Ngạo tức giận.

“Anh bạn nhỏ!” Yêu Nghiệt Hoành Hành ý vị sâu xa nói: “Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hai trăm triệu vàng tiền vi phạm hợp đồng này là ta cho Hắc Long Vương. Hắc Long Vương lại đưa cho anh của ta... Vậy ngươi nói xem ta đã từng nhìn thấy hai trăm triệu vàng bao giờ chưa.”

“Ta!”

Mặt chó của Ký Ngạo đều ngượng chín, hắn lặng lẽ thối lui qua một bên.

Yêu Nghiêt Hoành Hành tiếp tục nói: “So với số tiền này, ta càng quan tâm đến chén cơm của đám anh em thuộc hạ hơn.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment