Trang 833# 2
Chương 1667: Diệu Thủ Không Không.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Chậc chậc chậc!”
Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa nói ra lời này, đám người Toàn Chân Giáo nhịn không được tấm tắc cảm thán: “Nhìn xem lão đại nhà người ta kìa, luôn nghĩ cho huynh đệ trong công hội. Lão cẩu Vô Kỵ, ngươi không định đứng lên phát biểu vài lời sao?”
“Vậy ai sẽ cầm hai trăm triệu vàng này?”
Vô Kỵ sờ cằm hỏi Yêu Nghiệt Hoành Hành.
“Của các ngươi tất!” Yêu Nghiệt Hoành Hành tùy ý vẫy vẫy tay, xem ra vị Thần Tài này thật sự không có hứng thú với đống vàng trong rương.
“Sai!” Vô Kỵ đính chính nói: “Đám khốn nạn này nói ta không nghĩ cho bọn họ. Thế nên bây giờ ta xin được tuyên bố, hai trăm triệu vàng này ta và Lão Ngưu mỗi người một nửa.”
“Mẹ kiếp!”
Nghe thấy lời Vô Kỵ nói, đám cún Toàn Chân Giáo ngay lập tức nhảy cẫng lên. Xuân Tường, Ký Ngạo mấy người lão làng lập tức chỉ vào những người khác đồng thanh hét lên: “Vô Kỵ gia gia, ngài không nghĩ cho huynh đệ mình, thì cũng phải nghĩ cho con cháu của ngài chứ.”
Nói đến đây, mấy tên súc sinh này lại còn chỉ chỉ vào bản thân....
“Con mẹ nó...”
Nhìn thấy bọn họ mặt dày vô sỉ như vậy, những người khác của Toàn Chân Giáo sắp hỏng mất. Vương Vũ cũng lắc lắc đầu, cảm thấy cực kỳ cạn lời.
Một khi bị phú quý mê hoặc, mặt mũi là gì bọn họ cũng không cần biết… Đây chính là những “đạo lý” cơ bản của mấy tên nhóc Toàn Chân Giáo. Mọi người dù sao cũng là người mới, so với đám chó già Toàn Chân Giáo này, thì vẫn xem như là có giới hạn.
“Vô Kỵ huynh!”
Ngay lúc đám người Toàn Chân Giáo đang huyên náo không chịu dừng, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại nhíu mày nói: “Tiền có thể cho các người, nhưng các người phải lấy lại khu vực khai thác mỏ về cho ta.”
Vẫn là câu nói đó, khu vực khai thác mỏ mới là điểm mấu chốt để kiến lập lại công hội Tung Hoành Thiên Hạ. Không có khu vực khai thác mỏ là không có thu nhập, cả triệu tiểu đệ dưới trướng Yêu Nghiệt Hoành Hành làm sao có thể coi hắn là tín ngưỡng nữa? Có thể nói không có khu vực khai thác mỏ thì hắn xem như vẫn trắng tay.
Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không thể mang theo nhiều người thế đi uống gió Tây Bắc được.
Còn việc đi cướp khu vực khai thác mỏ về... Yêu Nghiệt Hoành Hành không phải chưa từng nghĩ qua. Nhưng hắn cũng đã từng nhìn thấy thực lực của các công hội lớn khi tranh giành khu vực khai thác mỏ rồi. Nếu mà khai chiến với toàn bộ bọn họ thì phần thắng của Tung Hoành Thiên Hạ cũng không lớn là bao. Hơn nữa Tung Hoành Thiên Hạ lại vừa mới trải qua loại chuyện này, muốn nhanh chóng trong một lần giành lại hết những khu vực khai thác mỏ bị mất là chuyện rất phi thực tế. Nếu như không động thủ, Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, dù cho phải tiêu tốn một chút tiền cũng được.
“Yên tâm đi!” Vô Kỵ vỗ vào vai Yêu Nghiệt Hoành Hành, sau đó lên tiếng trấn an: “Đám nhóc này mãi mãi không thể đoàn kết một lòng được đâu. Ngươi không ra tay mạnh bạo, bọn họ sẽ càng sợ đêm dài lắm mộng. Huống chi ta đã hứa sẽ chế tạo trang bị cho bọn họ mà? Chờ một chút đi, không bao lâu nữa bọn họ sẽ trả khu vực khai thác mỏ lại thôi.”
Quả nhiên, Vô Kỵ bên này vừa mới dứt lời, thanh Bạn Tốt liền hiện thông báo có tin nhắn tới. Hắn mở cửa sổ chat ra, không phải ai khác chính là Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Huyết Sắc Chiến Kỳ trong lần hành động này chính là người phụ trợ một phương cho Toàn Chân Giáo. Nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Vô Kỵ, cho nên thời điểm Toàn Chân Giáo phát tài, Liên Minh Huyết Sắc cũng chiếm được không ít phong quang.
Là ông bạn già của Toàn Chân Giáo, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng phần nào hiểu được tính khí của đám nhóc này.
Liên Minh Huyết Sắc nắm giữ khu vực khai thác mỏ của Tung Hoành Thiên Hạ trong tay, bọn họ còn đang rầu rĩ chưa biết xử lý thế nào, suy cho cùng thứ này đã từng là vận mệnh của Tung Hoành Thiên Hạ. Nắm trong tay vận mệnh của đệ nhất công hội… Đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy tim đập chân run thôi.
Nghe nói có thể dùng khu vực khai thác mỏ để đổi lấy một cơ hội chế tạo trang bị. Thế nên sau khi Huyết Sắc Chiến Kỳ cướp khu vực khai thác mỏ về, việc đầu tiên chính là liên hệ với Vô Kỵ. Thợ rèn cấp bậc Tông Sư đấy – chính là người đã đột phá được bình cảnh, là nghề nghiệp có thể chế tạo ra Thần Khí.
Thần Khí chính là trang bị khó nhặt được nhất trong “Trọng Sinh”. Trò chơi đã mở sever được hơn nửa năm, có hàng trăm triệu người chơi trực tuyến, nhưng những Thần Khí có tên tuổi được thông cáo toàn bộ thiên hạ lại không đến một trăm cái...
Mà hầu hết chủ sở hữu đều là những người chơi có nghề nghiệp cấp bậc cao thủ hoặc là những người có Nhân Dân Tệ trong tay. Cho dù là công hội đỉnh cấp như Liên Minh Huyết Sắc, cũng có chấp niệm nhất định với Thần Khí.
“Lão đại Vô Kỵ, có ở đó không?” Ngữ khí trong tin nhắn của Huyết Sắc Chiến Kỳ cực kì khẩn thiết.
“Có, làm sao vậy?” Vô Kỵ rõ ràng biết còn cố hỏi.
“Chế tạo trang bị đó...” Huyết Sắc Chiến Kỳ đáp: “Khu vực khai thác mỏ ở trong tay ta cũng không có tác dụng gì cả. Ta nguyện ý trả lại cho Tung Hoành Thiên Hạ.”
“Có bản vẽ không?” Vô Kỵ nhàn nhạt hỏi.
“Bản vẽ?” Huyết Sắc Chiến Kỳ đần ra một lúc rồi mới nói: “Còn cần thêm bản vẽ nữa sao?”
“Chứ còn gì nữa!” Vô Kỵ đáp: “Ngươi có biết bây giờ bản vẽ bao nhiêu tiền không? Chế tạo trang bị còn tặng kèm bản vẽ, chúng ta chơi không nổi.”
“Ách...”
Huyết Sắc Chiến Kỳ cạn lời.
Quả thật, về mặt giá trị thôi, bản vẽ trang bị cấp bậc Sử Thi trên thị trường đã trên triệu.
Nói đến đây, trang bị cấp bậc Sử Thi mới chỉ mười mấy vạn, mà giá trị của bản vẽ có thể lên đến triệu sao? Cái này không phải là đang đảo ngược gốc ngọn à?
Rất hiển nhiên là không phải, bởi vì bản vẽ trang bị cấp bậc Sử Thi không chỉ thể hiện được giá trị của trang bị.
Thật ra bây giờ thợ rèn cấp bậc Tông Sư cực hiếm, rất nhiều thợ rèn Cao Cấp đều cần phải có bản vẽ trang bị cấp bậc Sử Thi để nuốt vào – tăng kinh nghiệm để đột phát được bình cảnh. Một khi đã đột phá được giới hạn này thì có thể sản xuất hàng loạt trang bị cấp bậc Sử Thi. Cho nên không cần nghĩ cũng biết giá trị của bản vẽ trang bị cấp bậc Sử Thi trong giai đoạn đầu này sẽ cao đến mức nào.
Không phải mỗi một người thợ rèn đều có được vận may giống như Vương Vũ, cũng không phải thợ rèn nào cũng có được kỹ thuật đỉnh cấp giống như Chopper 345. Dựa vào tỷ lệ đột phá trong “Trọng Sinh”, tất nhiên nhu cầu về bản vẽ trang bị cấp bậc Sử Thi sẽ không quá nhỏ.
Bản vẽ gốc chính là vật phẩm trân quý hi hữu, bây giờ lại là vật phẩm quan trọng không thể thiếu, giá cả có thể nâng đến triệu vàng thì cũng không kì lạ một chút nào.
Từ chỗ này có thể nhìn ra được ưu thế của những công hội lớn. Có công hội làm hậu thuẫn, triệu vàng chẳng qua cũng chỉ là một con số mà thôi. Còn những người chơi bình dân khác chắc cũng chỉ có thể đứng ngắm từ xa.
Được coi là công hội đứng đầu sever Trung Quốc, Liên Minh Huyết Sắc không giống với Toàn Chân Giáo chỉ có hai ba con mèo con, công hội này gia lớn nghiệp lớn người đông thế mạnh, không quá khó để có được một bản vẽ trang bị cấp bậc Sử Thi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói: “Mang theo bản vẽ cũng được thôi, ta có thể gặp các ngươi ở đâu?”
“Đợi một chút đi! Chúng ta lập tức đến thành Dư Huy.”
Vô Kỵ thuận tay trả lời lại một câu, sau đó liền đóng khung chat lại.
Ánh sáng xanh lóe lên, đám người Toàn Chân Giáo, Yêu Nghiệt Hoành Hành cùng với lão Vương xuất hiện tại truyền tống trận của Toàn Chân giáo.
“Mau lấy ra đây!”
Sau khi về đến điểm dừng chân, Vương Vũ chìa tay ra nhìn về phía lão Vương.
“Thứ gì?”
Lão Vương giả bộ như không có việc gì nhìn ngó xung quanh, như thể Vương Vũ đang nói chuyện với người khác.
“...”
Vương Vũ thấy vậy không khỏi đen mặt, đến tuổi này rồi sao có thể thiếu tố chất đến vậy.
“Đồ che mặt...Con biết là do cha lấy!” Vương Vũ nói.
“Ha ha! Xem bộ dạng keo kiệt của ngươi kìa, không phải chỉ là một tấm vải rách sao. Ta cũng không thèm, ta là người đoan chính!”
Lão Vương cười ha ha, móc ra một tấm vải rách ném cho Vương Vũ.
“Mẹ kiếp!”
Vương Vũ tiếp nhận đồ che mặt, sau khi tỉ mỉ nhìn kỹ thuộc tính của nó, hắn bĩu môi tiện tay thu nó lại.
Lời nói của lão Vương, bây giờ Vương Vũ một trăm phần trăm không tin nổi, người đoan chính sẽ trộm đồ của con trai mình sao?
“Ngươi phát hiện ta lấy từ khi nào?”
Sau khi trả lại đồ cho Vương Vũ, lão Vương cảm thấy vô cùng khó hiểu hỏi.
“Muốn dùng mà tìm không thấy nên mới phát hiện ra!” Vương Vũ nói: “Cha là thú nhân của Trận Doanh Hắc Ám, lại còn đại khai sát giới ở thành Ám Nguyệt, vệ binh còn không đi bắt cha, không phải cha lấy chẳng lẽ là người khác lấy sao? Không thể ngờ một Võ sư như cha lại đi học thuật Ăn Trộm của Thích khách.”
“Ha ha!” Lão Vương cười ha ha nói: “Nó gọi là Diệu Thủ Không Không, là kĩ năng do ta tự sáng tạo ra. Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi.”