Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1681 - Chương 1683: Tốc Độ Phản Ứng Đáng Sợ

Trang 841# 2

 

 

 

Chương 1683: Tốc độ phản ứng đáng sợ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ngươi nói có đạo lý!"

Vương Vũ cầm chén rượu rồi uống cạn một hơi, hiểu ra một chút liền nói: "Thực ra ta cũng không thích uống rượu, dễ cháy hỏng đầu óc, lại còn phí tiền!"

"Phí tiền? Không có chuyện đó đâu!"

Vô Kỵ cười cười, búng tay về phía ông chủ quán rượu rồi nói: "Ta là hội trưởng của thành chủ, quy tắc cũ, tiền rượu nhớ ghi cho hắn."

"Đã biết!"

Ông chủ với nét mặt tươi cười liếc nhìn Vương Vũ, rồi cúi đầu kính cẩn chào hai người, số vàng trong túi của Vương Vũ nhảy lên, bớt mất hai viên.

Cũng không khó nhìn ra từ thái độ tập mãi thành thói quen của ông chủ, Vô Kỵ cũng không phải là lần đầu tiên làm việc này.

"Ta đệt!"

Nhìn thấy vàng trong túi bị hệ thống khấu trừ, Vương Vũ kinh ngạc nói: "Ngươi trước đây không phải cũng hại ta như vậy đó chứ."

"Đúng vậy..." Vô Kỵ không e dè đáp: "Bằng không, ngươi cho rằng vì sao mỗi lần đều là ta đi cuối?"

"Ngươi sẽ không hại cả những người khác nữa chứ?" Vương Vũ giận dữ.

"Mấy tên khốn nạn Toàn Chân Giáo đó sao?" Vô Kỵ đảo mắt nói: "Cái đám đó tên nào cũng tinh như chó bản địa, trong túi tiền ít đi một phân tiền cũng sẽ phát hiện ra, dáng vẻ không giống như ngươi, đều không nhìn xem trong túi có bao nhiêu vàng."

"Đệt!"

Vương Vũ sụp đổ, bản thân mình là một người ngay thẳng như vậy, vì sao lại kết bạn với một tên vô sỉ như thế được chứ.

Đám người Toàn Chân Giáo chơi trò chơi còn đúng giờ hơn cả đi làm, không qua bao lâu, người Toàn Chân Giáo đã tập hợp xong.

"Két..."

Ngay lúc mọi người muốn rời khỏi quá rượu, thì cửa quán rượu lại bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó, một đội người chơi từ bên ngoài đi vào.

Người dẫn đầu nọ, cũng không xa lạ gì với nhóm người Toàn Chân Giáo, chính là Huyết Sắc Thiên Lý đã gặp mặt một lần, tuy tiểu tử này không có thanh danh gì, nhưng nhận xét chết người và thái độ kiêu ngạo của hắn đã lưu lại ấn tượng sâu đậm cho chúng nhân Toàn Chân Giáo.

Sau lưng Huyết Sắc Thiên Lý, có mười mấy người chơi, hơn phân nửa những người chơi này là chủ chốt trong Liên Minh Huyết Sắc, quan hệ của Toàn Chân Giáo với Liên Minh Huyết Sắc vẫn luôn không tồi, cùng nhau mở nhóm đánh phó bản, tuy không gọi được tên của đối phương, nhưng cũng thấy quen mắt.

"Ai da! Sáng sớm đến quán rượu, không ngờ tiểu tử kiêu ngạo này cũng tới đây."

Thấy Huyết Sắc Thiên Lý, đoàn người Toàn Chân Giáo không nhịn được liền trêu chọc trên kênh công hội: "Vô Kỵ à, có lẽ hai người các ngươi cùng chung chí hướng đó."

"Không phải hắn đến uống rượu đâu!"

Tuy nhiên, tại thời điểm mà mọi người đang trêu chọc Vô Kỵ, thì đột nhiên Vương Vũ cau mày nói: "Những người này dường như chạy theo chúng ta đến đây."

"???"

Nghe được lời này của Vương Vũ, người Toàn Chân Giáo không khỏi sửng sốt, bản thân mình rõ ràng không quen thằng nhóc này nha, tìm mình có việc gì vậy?

Quả nhiên, Vương Vũ còn chưa dứt lời, thì Huyết Sắc Thiên Lý đã mang mọi người trong Liên Minh Huyết Sắc tới trước mặt nhóm người Toàn Chân Giáo.

Sau khi dừng bước chân, Huyết Sắc Thiên Lý đảo mắt nhìn nhóm người Toàn Chân Giáo một lượt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, vươn tay về phía Vương Vũ nói: "Thiết Ngưu huynh đệ!"

Tục ngữ nói rất đúng, đưa tay không đánh khuôn mặt của người tươi cười, thái độ đúng mực của Vương Vũ rất cao, tuy hắn không thích nét cười giả mù sa mưa treo trên mặt của Huyết Sắc Thiên Lý, nhưng vẫn vươn tay, bắt tay Huyết Sắc Thiên Lý một chút.

"Ngồi đi!"

Huyết Sắc Thiên Lý chỉ vào chỗ ngồi trước mặt, làm ra động tác tay mời ngồi với Vương Vũ, sau đó đuổi đám người Vô Kỵ như ruồi bọ: "Ở đây không có việc của các ngươi, mời các ngươi đi ra ngoài cho." Vương Vũ nghe vậy, không khỏi khẽ cau mày.

Rất dễ nhận thấy, thái độ Huyết Sắc Thiên Lý đối với bạn bè của mình, đã khiến cho Vương Vũ cực kỳ bất mãn.

"Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!"

Về phần đám người Toàn Chân Giáo, nghe được lời của Huyết Sắc Thiên Lý, ngay lập tức bùng nổi, Ký Ngạo tức giận liên tục phun ra ba câu mẹ nó.

Toàn Chân Giáo tung hoành trong trò chơi lâu như vậy rồi, nhân vật tai to mặt lớn dạng nào mà chưa từng gặp qua, ngay cả loại người tàn nhẫn như Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng phải khách khí trước mặt Toàn Chân Giáo, Huyết Sắc Thiên Lý này rốt cuộc là cái thứ gì, mà dám khoa trương như vậy.

Tính cách nóng nảy như Minh Đô, càng không dễ bỏ qua cho tội khoa trương, chỉ thấy hắn khoát tay, pháp trượng nhắm ngay vào Huyết Sắc Thiên Lý, sau đó Minh Đô hơi nhấc pháp trượng lên.

"Ầm!"

Một đường sấm sét từ trời giáng xuống, chém thẳng vào Huyết Sắc Thiên Lý ở trước mặt.

Nhưng trong nháy mắt sấm sét lập tức sẽ bổ trúng vào Huyết Sắc Thiên Lý, thì Huyết Sắc Thiên Lý lại hơi nghiêng người, thuật sấm sét của Minh Đô đánh hụt, nện trên mặt đất.

"Ơ?"

Thấy một màn như vậy, mọi người trong Toàn Chân Giáo nhất thời sửng sốt, không chỉ đám người Vô Kỵ, mà ngay cả Vương Vũ cũng có chút bất ngờ.

Mọi người cùng nhau chơi trò chơi này lâu như vậy, vẫn rất hiểu rõ lẫn nhau, bản lĩnh của Minh Đô, mọi người cũng cực kỳ hiểu rõ.

Tuy nhân phẩm của tiểu tử này tồi tệ, nhưng thực lực lại hoàn toàn mạnh mẽ, hơn nữa xuống tay không đoán trước được, cao thủ chuyên nghiệp thông thường không thể xin được tiện nghi ở trước mặt.

Cho dù là Vương Vũ lần đầu tiên giao thủ với Minh Đô, cũng suýt chút nữa bị một sét của Minh Đô đánh lên đầu.

Không ngờ Huyết Sắc Thiên Lý nói chuyện, làm việc đều một bộ dáng thèm đòn, mà lại có được thân thủ như vậy, có thể nhẹ nhàng bâng quơ tránh được ma pháp của Minh Đô.

Xem ra tiểu tử này thực sự có vốn để kiêu ngạo.

"Minh Đô phải không!"

Lúc này, Huyết Sắc Thiên Lý tránh được tia sét liền nâng mí mắt nhìn Minh Đô, sau đó khoát khoát tay nói: "Tiễn hắn đi!"

Huyết Sắc Thiên Lý vừa dứt lời, thì một người chơi Thích khách hắc y ở phía sau đột nhiên vọt tới, trong tay cầm theo một con dao găm, giẫm lên bàn rồi vọt về phía Minh Đô.

Nhìn thấy Thích khách này, người Toàn Chân Giáo lại một lần nữa ngẩn cả ra.

Nói Huyết Sắc Thiên Lý kiêu căng, thì tên Thích khách này còn kiêu căng hơn cả Huyết Sắc Thiên Lý, một Thích khách thậm chí còn không cần lén lút, mang theo dao con đánh chính diện với người ta, đây rõ ràng là không đặt Toàn Chân Giáo vào trong mắt rồi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bắc Minh Hữu Ngư ở bên cạnh Minh Đô thuận tay quơ lấy một băng ghế ném về phái Thích khách hắc y kia.

Ai dè trong nháy mắt băng ghế trong tay Bắc Minh Hữu Ngư sắp đập tới đầu Thích khách kia, thì Thích khách lại cúi người một cái, tránh được băng ghế của Bắc Minh Hữu Ngư, dưới chân mở tăng tốc, mang theo một chuỗi tàn ảnh vọt tới trước mặt Minh Đô, nhấc dao đâm tới.

"Khả năng phản ứng mạnh quá!"

Thấy Thích khách kia tránh thoát một ghế đập tới của mình một cách lưu loát như vậy, Vô Kỵ cũng nhíu mày kinh ngạc.

Phải biết rằng, khoảng cách giữa Bắc Minh Hữu Ngư và Thích khách kia không tới một cái bàn, cự ly gần như vậy, Bắc Minh Hữu Ngư lại đột nhiên không kịp phòng bị mà ném một cái ghế qua, người bình thường ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, mà Thích khách kia lại nhẹ nhàng tránh được, năng lực phản ứng mạnh như vậy, quả thực nghe mà rợn cả người.

Vô Kỵ chơi trò chơi lâu như vậy rồi, giải đấu chuyên nghiệp cũng đã tham gia một lần, thế nhưng người chơi có tốc độ phản ứng như vậy, dù thế nào cũng không có hơn mười người... hơn nữa hầu hết đều là người tập võ như Vương Vũ.

Lẽ nào, Thích khách này là cao thủ võ lâm?

Ngay lúc Vô Kỵ còn đang ngây người, thì dao găm của Thích khách kia đã đưa tới trước ngực Minh Đô, trên mặt Thích khách kia lộ ra một nét cười khinh thường.

Đội vô địch giải đấu chuyên nghiệp cái chó gì chứ, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng ngay lúc dao găm của Thích khách sắp cắm vào ngực Minh Đô, thì đột nhiên, Thích khách lại cảm thấy cánh tay trầm xuống, rốt cuộc không thể tiến về phía trước thêm một chút nào được nữa..


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment