Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1690 - Chương 1691: Vô Kỵ Đổ Thêm Dầu Vào Lửa.

Trang 846# 1

 

 

 

Chương 1691: Vô Kỵ đổ thêm dầu vào lửa.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Người nhà? Ngươi có ý gì?" Huyết Sắc Thiên Lý sửng sốt một chút hỏi lại.

"Theo ta được biết, Toàn Chân Giáo không chỉ có đám người này thôi." Thủy Tích Thạch Xuyên híp mắt nói: "Nghe nói tên thợ rèn Thiết Ngưu kia có vợ mở một cửa hàng tạp hóa ngay trong thành Dư Huy."

Nói tới đây, Thủy Tích Thạch Xuyên nhìn người xung quanh một cái, nói tiếp: "Một người thường xuyên mở tiệm, thực lực chắc chắn không lớn. Ngươi nói nếu chúng ta nhằm vào vợ hắn thì hắn sẽ ngồi y

ên không để ý tới sao?"

"Chuyện này.... không tốt lắm." Huyết Sắc Thiên Lý có chút khó xử nói: "Họa không liên lụy người nhà."

"Đúng vậy đúng vậy." Những người khác cũng nói hùa theo: "Chúng ta mà làm vậy có phải hơi quá rồi không?"

Không thể không nói, đám người Huyết Sắc Thiên Lý này mặc dù có dã tâm có thủ đoạn, còn không nói quy tắc, nhưng vẫn rất có điểm mấu chốt.

"Quá đáng?" Ai ngờ, sau khi nghe được lời của đám người Huyết Sắc Thiên Lý... Thủy Tích Thạch Xuyên lại kinh thường giễu cợt nói: "Đây là trò chơi đó, chúng ta chỉ là ép đám người Toàn Chân Giáo kia đi ra, trong hiện thực đâu có rơi miếng thịt nào."

"Chuyện này..."

Huyết Sắc Thiên Lý vẫn còn có chút do dự.

"Hừ!" Hiển nhiên Thủy Tích Thạch Xuyên là một cô gái nóng nảy, thấy bộ dạng do dự lúc này của Huyết Sắc Thiên Lý thì khó chịu nói: "Dù sao ta cũng đã đưa ra biện pháp, nếu các ngươi không muốn làm vậy hoàn toàn có thể ngồi chờ ở đây... Ta cũng không dám cam đoan bọn họ lúc nào mới ra."

Mấy người Huyết Sắc Thiên Lý vốn đang có chút do dự, nhưng lời Thủy Tích Thạch Xuyên nói tất cả mọi người đều không phản bác được.

So với việc ngồi chờ chết ở chỗ này... thì lời Thủy Tích Thạch Xuyên cũng không phải không có lý.

"Được rồi! Cứ dựa theo cách của ngươi mà làm."

Suy nghĩ mãi, cuối cùng Huyết Sắc Thiên Lý cắn răng một cái hạ quyết định.

Cùng lúc đó, trong Nhà Thờ Huyết Sắc, một đám người Toàn Chân Giáo đang ngồi trên mặt đất đại sảnh của giáo đường, vây quanh một đám lửa trại, xem Vô Kỵ nướng thịt.

Dưới sự trợ giúp của lửa, thịt nướng trong tay Vô Kỵ nổi mỡ xèo xèo, mùi thịt bay ra, khiến mọi người không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt.

"Mau cho ta mau cho ta!"

Thằng nhãi Minh Đô này vừa la hét, vừa nhanh chóng cướp thịt trên đất.

"Bụp!"

Vô Kỵ tát một cái khiến móng vuốt Minh Đô chộp lệch, sau đó cung kính dâng thịt cho Vương Vũ.

"Hả? Ta là người đầu tiên!" Vương Vũ có chút ngoài ý muốn, dựa vào tính cách Vô Kỵ, sau khi nướng thịt thì người ăn đầu tiên là hắn, sao lần này lại đạo đức tốt như vậy, tặng miếng thịt đầu tiên cho Vương Vũ.

"Ăn đi!" Vô Kỵ cười tủm tỉm đưa thịt vào trong tay Vương Vũ, biểu cảm trên mặt giống như một người vợ hiền lành.

Vô Kỵ nhiệt tình như vậy, Vương Vũ cũng không hoài nghi gì, cuối cùng cắn ăn một miếng thịt nướng lớn, vừa ăn vừa nói: "Tay nghề Vô Kỵ càng ngày càng tốt."

"Đâu có đâu có! Ngưu ca ngài vừa lòng là tốt rồi!" Vô Kỵ vô cùng chân chó nói.

"Con mẹ nó! Hôm nay lão cẩu Vô Kỵ có chút khác thường đó." Thấy Vô Kỵ luôn to gan lớn mật ở trước mặt Vương Vũ dịu ngoan như vậy, những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng cảm giác chuyện không đúng.

"Không phải là làm chuyện gì có lỗi với chú Ngưu đấy chứ?" Ký Ngạo sờ cằm suy tư nói.

"Đừng nói nhảm!" Bao Tam ở cạnh nghe vậy, vội vàng bịt kín miệng Ký Ngạo.

Ăn có thể ăn bậy, chứ nói không thể nói lung tung... nhất là nói hươu nói vượn trước mặt Vương Vũ còn có thể ảnh hưởng tới tính mạng.

Ngay sau đó, Bao Tam nói sang chuyện khác: "Chúng ta còn phải đợi ở chỗ này bao lâu?"

"Từ từ chờ là được!" Vô Kỵ lại đặt một khối thịt mới lên đống lửa, từ tốn nói: "Đám người Huyết Sắc Thiên Lý đó có chuẩn bị mà tới, lúc này chắc chắn bực bội muốn lật đổ chúng ta. Nói không chừng bọn họ còn đang chờ ở bên ngoài. Bọn họ ở bên ngoài ăn không khí, chúng ta ở trong này ăn thịt nướng không phải vui hơn sao?"

"Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp." Xuân Tường chen miệng vào nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi như vậy?"

"Chuyện đó thì không cần...." Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Huyết Sắc Thiên Lý khác với Huyết Sắc Chiến Kỳ. Trong mắt tên kia không dung được ai khác, là người không làm được chuyện lớn. Nếu chúng ta không ra ngoài, chắc chắn hắn sẽ hoài nghi trong Liên Minh Huyết Sắc có người mật báo. Các ngươi đoán xem hắn sẽ hoài nghi ai?"

"Huyết Sắc Phong Ngữ?" Sau khi suy nghĩ một lát, Xuân Tường hỏi.

Tên nhóc Huyết Sắc Thiên Lý này vô cùng kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không thảo luận chuyện với người bình thường trong Liên Minh Huyết Sắc. Người chơi có thể ngồi cùng bàn với Huyết Sắc Thiên Lý chắc chắn là người chơi trung tâm của Liên Minh Huyết Sắc trước kia, mà người nhiều tâm tư trong đó nhất không ai ngoài Huyết Sắc Phong Ngữ.

"Đúng vậy!" Vô Kỵ trở thịt trong tay nói: "Một khi Huyết Sắc Thiên Lý hoài nghi Huyết Sắc Phong Ngữ, Liên Minh Huyết Sắc khẳng định sẽ hỗn loạn, chúng ta chỉ cần ngồi ở chỗ này ăn thịt uống rượu đã có thể xem bọn họ nội loạn, cớ sao không làm chứ."

"Hít..."

Nghe được lời Vô Kỵ... Xuân Tường không khỏi hít sâu một hơi.

Chiêu tỉnh bơ sống chết mặc bay này của Vô Kỵ thật sự hiểm độc.

Đúng vậy, Huyết Sắc Phong Ngữ là người có đầu óc, Huyết Sắc Chiến Kỳ không ở đây, nòng cốt trước kia của Liên Minh Huyết Sắc chắc chắn sẽ lấy Huyết Sắc Phong Ngữ là trung tâm. Chỉ cần Huyết Sắc Thiên Lý hoài nghi Huyết Sắc Phong Ngữ, như vậy sẽ đắc tội toàn bộ nòng cốt kỳ cựu của Liên Minh Huyết Sắc.... Đến lúc đó cao tầng Liên Minh Huyết Sắc sẽ lục đục nội bộ, còn người chơi phía dưới tất nhiên cũng không ai chỉ huy.

Con mẹ nó đây là giết người trong vô hình mà.

"Hiện tại Huyết Sắc Thiên Lý cũng đâu có chỉ huy được Liên Minh Huyết Sắc đâu... Vô Kỵ làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"

"Hắc hắc!" Vô Kỵ cười khà khà nói: "Không nghe lời không có nghĩa là không nghe chỉ huy! Người chơi Liên Minh Huyết Sắc chỉ là không muốn nghe Huyết Sắc Thiên Lý chỉ huy mà thôi. Nếu Huyết Sắc Thiên Lý có quan hệ không tệ với đám lão làng Huyết Sắc Chiến Kỳ kia, những người này đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn đám Huyết Sắc Thiên Lý bị người đánh chết."

"Bị người đánh chết?" Vương Vũ mang vẻ mặt mờ mịt nói: "Chúng ta muốn đánh trả sao?"

"Đúng vậy!" Vô Kỵ thản nhiên nói: "Tất cả hành vi của đám người kia đều nằm trong lòng bàn tay ta. Rất nhanh bọn họ sẽ rước họa vào thân.."

"Gây họa?"

Vương Vũ vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng khó hiểu, không biết thành Dư Huy còn có chuyện gì có thể khiến đám người Huyết Sắc Thiên Lý rước họa vào thân...

Vô Kỵ tất nhiên là đưa ra nút thắt không chịu tiết lộ.

Mà Xuân Tường nghe vậy thì suy tư một lát, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, đầu tiên là liếc Vương Vũ một cái, sau đó hoảng sợ chỉ vào Vô Kỵ nói: "Ngươi đó.... Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đùa chết bản thân."

"Liên quan gì tới ta!" Vô Kỵ bất mãn nói: "Huyết Sắc Thiên Lý cũng đâu có nghe ta chỉ huy, đó là con đường do bọn họ chọn... Ta chỉ trợ giúp một chút mà thôi."

"???? Có ý gì thế?"

Bị Xuân Tường nói như vậy, trong lòng Vương Vũ cũng có chút đoán ra, dường như nghĩ tới điều gì hỏi lại.

Xuân Tường nói: "Huyết Sắc Thiên Lý cản đường chúng ta, nhưng hắn sẽ cứ chờ mãi như vậy sao?"

"Chắc chắn không rồi." Vương Vũ lắc đầu.

"Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào để dẫn chúng ta ra?" Xuân Tường lại hỏi.

"Ta sẽ không cho hắn cơ hội này!" Vương Vũ vẻ mặt tự cao, khiến Xuân Tường câm nín.

Lúc này, Minh Đô đứng cạnh nói: "Nếu là ta, ta nhất định sẽ giết người Liên Minh Huyết Sắc cho hả giận, ép bọn họ phải ra ngoài."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment