Trang 846# 2
Chương 1692: Mục tiêu của Huyết Sắc Thiên Lý
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đúng vậy!" Xuân Tường nói: "Mặc dù đầu óc Minh Đô có chút không bình thường, nhưng phương diện này phản ứng vẫn rất bình thường."
"May mắn!" Vương Vũ cảm thấy may mắn nói: "Toàn Chân Giáo chúng ta ít người, hơn nữa tất cả mọi người đều tránh trong trụ sở công hội, không có người cho bọn họ giết..."
"Đúng vậy..." Xuân Tường nói: "Cho nên bọn họ phải tìm những người có liên quan đến chúng ta, nhưng lại không trốn trong trụ sở công hội, ví dụ như bạn bè người nhà của chúng ta..."
"Người nhà?"
Lời Xuân Tường vừa dứt, trong lòng Vương Vũ giật thót.
Đám người Toàn Chân Giáo kia tính cách có thể nói là vô cùng khác biệt, ngoại trừ đám Toàn Chân Giáo bọn họ thì cũng chả có gì gọi là bạn bè, hơn nữa thật lâu trước kia, đám người này còn khoe khoang với nhau, còn tự sướng nói mãnh thú đều là độc hành...
Còn người nhà... Theo Vương Vũ biết, Toàn Chân Giáo có người nhà trong trò chơi ngoại trừ hai anh em nhà Vô Kỵ ra, chỉ có mỗi mình hắn. Hơn nữa lão cha, em trai và bà xã hắn đều ở trong trò chơi.
Nếu đám người Huyết Sắc Thiên Lý kia đi tìm lão Vương và Yêu Nghiệt Hoành Hành, đương nhiên Vương Vũ không sợ. Dù sao hai người này, một người ngoại trừ bản thân Vương Vũ ra, trên cơ bản có thể nói là vô địch, người còn lại thì là hội trưởng công hội lớn đệ nhất thiên hạ, gặp phải hai người bọn họ cơ bản chẳng khác nào chịu chết. Nhưng Mục Tử Tiên chỉ là một người phụ nữ bình thường, thực lực hoàn toàn trái ngược với Vương Vũ. Nếu đám người Huyết Sắc Thiên Lý thật sự tìm tới Mục Tử Tiên, cô ấy nhất định sẽ chịu thiệt.
"Lão cẩu Vô Kỵ!"
Mục Tử Tiên đối với Vương Vũ mà nói tuyệt đối là người quan trọng nhất, nghĩ tới đây, dù Vương Vũ là Tông sư võ thuật thế hệ này, tâm đã sớm lặng như nước lúc này cũng không khỏi vừa sợ vừa giận, tóc phừng một tiếng dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm Vô Kỵ, trong mắt tràn đầy sát khí.
"Siêu... Siêu Xayda!"
Đám người Toàn Chân Giáo còn lại lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng biểu cảm này của Vương Vũ, mọi người cũng bị dọa tới giật mình, đều đứng cả dậy lui về phía sau.
Vô Kỵ cũng hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Ngưu... Ngưu huynh đừng nóng giận, đây tuyệt đối không phải ta tính kế... Vừa rồi không phải ta còn kính ngươi ăn thịt sao."
"Vậy vì sao ngươi lừa ta!" Vương Vũ tức giận nói.
Vương Vũ cũng là người hiểu rõ thị phi, đương nhiên biết loại chuyện như vậy xảy ra không có liên quan tới Vô Kỵ, dù sao Vô Kỵ cũng chỉ là trốn đi thôi. Sở dĩ Vương Vũ phát hỏa là vì, rõ ràng Vô Kỵ đã nghĩ tới điểm này, nhưng lại không nói với hắn.
"Ta... Ta là vì các ngươi..." Vô Kỵ vội vàng nói: "Nếu trước đó ta nói cho ngươi biết, ngươi chắc chắn sẽ không nán lại chỗ này."
"Nói nhảm!" Vương Vũ tức giận nói: "Nếu ngươi sớm nói cho ta biết, lúc này ta đã về thành Dư Huy."
"Đúng vậy...." Vô Kỵ nói tiếp: "Nếu ngươi không trốn trong phụ bản, nhất định sẽ xung đột chính diện với đám người Huyết Sắc Thiên Lý, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ hỗ trợ, như thế thì làm sao Huyết Sắc Thiên Lý có thể nghi ngờ Huyết Sắc Phong Ngữ? Nếu Huyết Sắc Phong Ngữ và Huyết Sắc Thiên Lý một lòng, hắn thật sự dẫn động Liên Minh Huyết Sắc làm phản, vậy mấy người chúng ta có thể đối đầu trực diện với mấy chục ngàn người Liên Minh Huyết Sắc sao? Bên phía Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa mới khôi phục nguyên khí, chẳng lẽ ngươi lại muốn hắn qua hỗ trợ sao."
"Chuyện này...."
Tên nhóc Vô Kỵ này quả nhiên khua môi múa mép như lò xo, nói một hồi nói tới mức Vương Vũ nghẹn họng không trả lời được.
Quả thực, Vương Vũ có lợi hại tới đâu, cũng không thể một mình đánh mấy chục ngàn người. Cho dù người Liên Minh Huyết Sắc không giết được hắn, nhưng nếu thật sự làm phản... Vương Vũ cũng bất lực thôi.
Người này không làm gì được người kia mới là kết quả đáng sợ nhất, một khi xảy ra chính là một hồi chiến tranh không có điểm dùng.
Nhất là lời cuối cùng của Vô Kỵ lại càng trực tiếp đâm vào uy hiếp Vương Vũ.
Yêu Nghiệt Hoành Hành rất lợi hại, nhưng Tung Hoành Thiên Hạ vừa mới náo loạn xong, bản thân mình còn chưa lo xong, làm gì có thời gian bận tâm tới người khác.
Còn nữa, Vương Vũ thân là anh cả, lòng tự trọng vẫn rất mạnh. Anh giúp em đánh nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng em trai đi xả giận giúp anh, đó không phải là tự vả mặt mình à.
Vương Vũ là một người sĩ diện, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đương nhiên sẽ không tìm Yêu Nghiệt Hoành Hành hỗ trợ.
"Hừ!" Vương Vũ trầm ngâm chốc lát nói: "Không thừa lời với ngươi nữa! Chờ ta thu thập xong Huyết Sắc Thiên Lý lại tới thu thập ngươi!"
Nói xong, Vương Vũ trực tiếp rời khỏi phụ bản, mở hai cánh ra, bay về phía thành Dư Huy.
Lúc này thành Dư Huy vẫn bình tĩnh trước sau như một, trong hẻm nhỏ thành nam, Mục Tử Tiên giống như ngày thường mở cửa buôn bán, tiệm tạp hóa nho nhỏ vẫn vô cùng bận rộn.
Một đám người Huyết Sắc Thiên Lý dựa vào tư liệu về Toàn Chân Giáo trong tay đi tới trước tiệm tạp hóa.
Nhìn Mục Tử Tiên đang bận rộn trong cửa hàng, Huyết Sắc Thiên Lý quan sát một lát sau hỏi Thủy Tích Thạch Xuyên: "Đây chính là bà xã của Thiết Ngưu?"
"Đúng vậy!" Thủy Tích Thạch Xuyên chắc chắn nói: "Đúng là cô ta! Ta đi qua làm thịt cô ta."
"Bà nó! Cô nương xinh đẹp như vậy mà cũng xuống tay, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân chứ."
Đám người Huyết Sắc Thiên Lý đồng loạt đổ mồ hôi.
Người chơi nữ trong trò chơi vốn đã ít, thương hoa tiếc ngọc là bản năng của tất cả người chơi nam, huống chi Mục Tử Tiên cũng có vài phần sắc đẹp.
"Vậy thì các ngươi qua đi?"
Đối với lời nói của đám người Huyết Sắc Thiên Lý.... Thủy Tích Thạch Xuyên tràn đầy khinh thường.
"Ngươi đi đi, ngươi đi đi."
Những người khác nghe vậy liên tục xua tay...
"Hừ! Một đám phế vật!"
Thủy Tích Thạch Xuyên khinh thường liếc nhìn đám người Huyết Sắc Thiên Lý, sau đó đi về phía tiệm tạp hóa.
"Vị khách này, cô muốn mua gì thế? Tiệm chúng tôi có trang bị do thợ rèn cấp Tông Sư tạo ra, dược tề do dược tề sư cao cấp chế tác."
Danh vọng của Vương Vũ và Toàn Chân Giáo ở thành Dư Huy còn vô cùng cao, Mục Tử Tiên mở tiệm ở chỗ này lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp người bới móc, cho nên thấy một người chơi nữ đi tới, Mục Tử Tiên cũng không hề phòng bị mà tập mãi thành quen hỏi.
"Vật ta muốn, chắc chắn cô có!" Thủy Tích Thạch Xuyên đánh giá Mục Tử Tiên nói: "Nhưng cô chưa chắc đã cho tôi!"
"Là sao?" Mục Tử Tiên cười nói: "Tôi mở tiệm, khách hàng là thượng đế, chỉ cần cô cần, tôi nhất định bán cho cô."
"Đó là do cô nói đấy." Thủy Tích Thạch Xuyên cười cười nói: "Vậy tôi nhờ cô ra ngoài này nói chuyện đi."
Vừa nói, Thủy Tích Thạch Xuyên vừa chỉ chỉ ngoài cửa.
Theo thiết lập trong Trọng Sinh, Mục Tử Tiên là chủ tiệm chỉ cần còn ở trong tiệm thì còn có quyền hành tuyệt đối, không dẫn Mục Tử Tiên ra ngoài, Thủy Tích Thạch Xuyên không cách nào ra tay được.
"???"
Tuy Mục Tử Tiên không hiểu ý tứ của Thủy Tích Thạch Xuyên nhưng cũng không hoài nghi ý đồ của cô ta, vì thế rời quầy đi theo Thủy Tích Thạch Xuyên ra ngoài cửa.
Nhưng trong nháy mắt Mục Tử Tiên rời khỏi tiệm tạp hóa, Thủy Tích Thạch Xuyên đột nhiên quay đầu, tay mạnh mẽ duỗi ra chộp vào cổ Mục Tử Tiên.
Mục Tử Tiên tuy là Thánh kỵ sĩ, nhưng tính ra cô mới cấp 20, lại không chuyên tâm luyện cấp nên thực lực khá là thấp kém, Thủy Tích Thạch Xuyên là một Khí công sư phán định cũng không tính là cao, chỉ nhẹ nhàng túm một cái đã khống chế Mục Tử Tiên gắt gao, không thể động đậy chút nào.
"???"
Thủy Tích Thạch Xuyên đột nhiên ra tay khiến cho Mục Tử Tiên tỉnh mộng. Nhưng cô gái này phản ứng cũng cực nhanh, vội vàng hạ lệnh đóng cửa tiệm tạp hóa, rất rõ ràng Mục Tử Tiên đã coi đám người Thủy Tích Thạch Xuyên thành kẻ cướp.