Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1709 - Chương 1710: Kéo Dài Thời Gian.

Trang 855# 2

 

 

 

Chương 1710: Kéo dài thời gian.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lúc này thời gian của Vương Vũ cũng không còn nhiều, sau khi dùng một cước giẫm chết Sơn Băng Địa Liệt, hắn không hề dừng lại, thậm chí còn không thèm nhìn người chơi trên đường phố một lần nào, trực tiếp phi thân nhảy lên tường, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến điểm sống lại.

Cùng lúc ấy, Ma Vũ Khô Đằng và Sơn Băng Địa Liệt một trước một sau cùng xuất hiện ở điểm sống lại.

Chương trước nói nhiều như thế, nhưng thật ra việc hai người Ma Vũ Khô Đằng và Sơn Băng Địa Liệt bị Vương Vũ đánh chết cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Sau khi Huyết Sắc Thiên Lý vừa sống lại liền chạy ra khỏi điểm sống lại của Cung thủ, trùng hợp nhìn thấy Thập Vạn Hỏa Cấp đang bị treo trên đỉnh giáo đường, còn chưa kịp hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Ma Vũ Khô Đằng đã bước ra khỏi điểm sống lại.

Chuyện đầu tiên sau khi Ma Vũ Khô Đằng sống lại chính là gấp gáp gửi một tin nhắn khẩn cấp cho Huyết Sắc Thiên Lý: “Lão đại mau chạy nhanh đi, người kia chuẩn bị đuổi đến rồi!”

“???”

Nhìn thấy tin nhắn của Ma Vũ Khô Đằng, Huyết Sắc Thiên Lý tái xanh cả mặt. Con mẹ nó chứ, có cần nhanh như vậy không, mình vừa mới sống lại, tên biến thái kia đã đuổi đến rồi? Hai tên phế vật này chẳng lẽ không có chút tác dụng nào sao trời? Nghĩ đến đây, Huyết Sắc Thiên Lý không khỏi sợ hãi tột độ: “Không phải kêu các ngươi cầm chân hắn sao?”

“Cầm chân rồi á.” Ma Vũ Khô Đằng không biết phải làm sao nói: “Nhưng tên chó ấy ra tay là lấy mạng người trong chớp mắt. Ta đã thành công kéo dài thời gian rồi, được hẳn một giây đó! Sơn Băng Địa Liệt có thể kéo dài bao nhiêu lâu thì ta không biết.”

“Ta cầm chân được hẳn hai giây!” Lời nói của Ma Vũ Khô Đằng vừa dứt, trên kênh chat bất thình lình xuất hiện giọng nói của Sơn Băng Địa Liệt: “Lão đại chạy nhanh đi, chạy về điểm truyền tống ở phía đông tòa thành ấy. Chút nữa hắn tới, mấy người chúng ta lại giúp ngài cầm chân hắn một chút......”

Nhưng mà Sơn Băng Địa Liệt còn chưa nói hết, Huyết Sắc Thiên Lý đã nhìn thấy trên trời cao cách đó không xa, một ngọn lửa trộn lẫn hai màu sắc đỏ đen đang dùng tốc độ kinh người bay đến điểm sống lại.

Có thể bay, còn bay nhanh như thế, trên người còn được bao bọc bởi một ngọn lửa màu đỏ đen, không phải là Vương Vũ thì còn là ai nữa.

“Đậu má, tại sao các ngươi không nói sớm một chút!”

Nhìn thấy Vương Vũ bay đến, Huyết Sắc Thiên Lý không khỏi cảm thấy lạnh lẽo ở sau lưng, hắn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.

Không thể không nói, cái tên Cung thủ Huyết Sắc Thiên Lý này chạy cũng nhanh lắm nha. Con mẹ nó hắn không khác gì một con thỏ cả, nháy mắt đã chạy tới giữa đường cái.

Vốn dĩ Vương Vũ còn cách rất xa, người ở điểm sống lại cũng nhiều nên chưa kịp chú ý đến Huyết Sắc Thiên Lý, nhưng tên kia chạy một mạch kiểu này, vừa hay bị Vương Vũ nhìn thấy rõ ràng.

“Còn định chạy?”

Thấy Huyết Sắc Thiên Lý muốn chuồn êm, đôi cánh của Vương Vũ sải rộng ra, lướt qua mái nhà bay đến chỗ Huyết Sắc Thiên Lý.

Là người bản địa cũng như là thành chủ của thành Dư Huy, Vương Vũ đương nhiên biết cách đường chính không xa về phía đông có một điểm truyền tống. Bây giờ Toàn Chân Giáo và Liên Minh Huyết Sắc thông qua hệ thống đã chính thức khai chiến, Vương Vũ tuy là thành chủ nhưng cũng là một phần tử trong cuộc chiến. Thế nên trong khoảng thời gian này, đặc quyền thành chủ của Vương Vũ không thể sử dụng, muốn đóng cửa điểm truyền tống cũng không thể.

Nếu Huyết Sắc Thiên Lý thừa cơ chạy đến điểm truyền tống, Vương Vũ muốn bắt hắn lại thì cũng phiền toái vô cùng.

Vương Vũ là một Võ sư, tuy rằng không thể chạy nhanh như Cung thủ, nhưng tốc độ di chuyển của hắn cũng không tính là thấp, cộng thêm sự gia tăng tốc độ từ đôi cánh trên lưng, cùng với đường đi trống trải, rất nhanh khoảng cách giữa Vương Vũ và Huyết Sắc Thiên Lý đã được kéo lại gần.

Nhưng mà ngay lúc đôi cánh của Vương Vũ lướt qua mái nhà của giáo đường, đột nhiên, Thập Vạn Hỏa Cấp ở trên nóc nhà đột nhiên mở miệng nhìn về phía Vương Vũ.

“?”

Vương Vũ thấy thế, không khỏi cảm thấy có chút mơ hồ, không biết Thập Vạn Hỏa Cấp muốn làm gì, nhưng tám chín phần mười tên ngốc này đang cầu xin Vương Vũ buông tha cho hắn.

Còn chưa nói đến Vương Vũ hiện tại chưa có ý định tha thứ cho Thập Vạn Hỏa Cấp, ngay cả khi đã tha thứ cho tên tiểu tử này, Vương Vũ cũng không có sức để ý đến hắn ta, vì thế hắn dứt khoát coi như không thấy.

Vương Vũ vừa mới bay lướt qua Thập Vạn Hỏa Cấp, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ trong miệng Thập Vạn Hỏa Cấp phun ra một ngọn lửa lớn đánh về phía Vương Vũ.

Mọi người đều biết, con người không chỉ là sinh vật sống trên đất liền, cho nên lúc người chơi ở giữa bầu trời hoặc là ở trong nước, bất kỳ động tác nào cũng sẽ bị giảm xuống đáng kể, sẽ không giống như trên mặt đất một mạch thuận buồm xuôi gió.

Tuy rằng thực lực của Vương Vũ cực mạnh, nhưng Vương Vũ và Thập Vạn Hỏa Cấp cách nhau không đến hai ba mét, động tác thực hiện trong lúc bay vốn đã không thuận lợi rồi. Dù cho Vương Vũ ở một khoảng cách gần như vậy muốn dùng kỹ năng né tránh thì cũng khó mà thực hiện được.

Trốn cũng trốn không được, Vương Vũ dứt khoát vung tay trái lên, giơ một tấm khiên tròn chắn giữa bản thân và ngọn lửa kia.

“Bang!”

Nhưng chính ngay lúc này, từ trong miệng của Thập Vạn Hỏa Cấp lại phát ra một tiếng niệm chú kỳ quái, ngọn lửa kia trong nháy mắt lan rộng ra, trong khoảnh khắc liền biến hóa ảo diệu thành một tấm lưới lửa, úp vào thân thể của Vương Vũ.

“Xì!!”

Lại là một tiếng niệm chú kỳ lạ của Thập Vạn Hỏa Cấp, tấm lưới lửa bỗng nhiên co lại, đôi cánh sau lưng Vương Vũ trong lúc nhất thời bị siết chặt trên người, bản thân Vương Vũ cũng bị bó chặt lại như một đòn bánh tét.

Điều này xảy ra quá bất ngờ, thực sự khiến cho Vương Vũ trở tay không kịp, bị tấm lưới của Thập Vạn Hỏa Cấp bó chặt như thế, Vương Vũ giống như con chim trúng đạn, ngay lập tức rơi xuống mặt đất.

Tấm lưới lửa này của Thập Vạn Hỏa Cấp chính là một kỹ năng khống chế, bắt một người chơi nhỏ như Mục Tử Tiên còn được, muốn bắt Vương Vũ thì lại có chút xa rời thực tế rồi.

“Phanh!”

Tấm lưới lửa trên người bị Vương Vũ mạnh mẽ bứt ra, biến thành một làn khói bụi.

Nhưng ngay tại lúc này, Vương Vũ chỉ còn cách hai ba mét là rơi xuống mặt đất, không chờ Vương Vũ một lần nữa giương cánh bay đi, Sơn Băng Địa Liệt liền xông tới, lại sử dụng một chiêu Trào Phúng với Vương Vũ, một lần nữa kéo hắn xuống dưới mặt đất.

Đám người Kim Quang Sạ Hiện cũng vội vàng theo sát sau đó.

Chẳng qua Sơn Băng Địa Liệt thảm rồi, khiên chắn và khiên tay đều bị Vương Vũ đánh nát, lúc này tay không tấc sắt, lúc kéo Vương Vũ về bên cạnh mình cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết không thể nghi ngờ.

Sơn Băng Địa Liệt đã thành tâm thành ý muốn xả nhân như thế, người có lòng dạ bồ tát như Vương Vũ đương nhiên sẽ đại phát từ bi thành toàn cho hắn rồi.

Trong nháy mắt Vương Vũ rơi xuống đất, thuận thế dùng một chiêu Bá Vương Liên Quyền đập thẳng vào đầu của Sơn Băng Địa Liệt.

Không có tấm chắn bảo vệ, Chiến sĩ khiên thuẫn dồn hết điểm vào nhanh nhẹn như Sơn Băng Địa Liệt quả thực không thể chịu được, trực tiếp bị Vương Vũ đánh thành một luồng sáng trắng bay đi mất.

Sơn Băng Địa Liệt đảm đương nhiệm vụ phòng ngự và khống chế trong đội ngũ của Huyết Sắc Thiên Lý, nhưng hiện tại Sơn Băng Địa Liệt đã chết, còn mấy người Kim Quang Sạ Hiện thì một bước cũng không dám tiến lên.

Suy cho cùng trước mắt bọn họ là một vị sát thần đến cả Sơn Băng Địa Liệt còn bị giết chết chỉ bằng một quyền, người khác càng là chịu không nổi ba quyền hai cước, bọn họ lần lượt xông lên thì kéo dài nhiều nhất là bốn giây, lên cùng một lúc thì nhiều nhất chỉ được một giây....

Thằng nhóc Kim Quang Sạ Hiện không khỏi cảm thấy đắng lòng, bản thân tốt xấu gì cũng là người mang theo chip trí năng, đi đến đâu cũng có thể xem là cao thủ một phương, vậy mà lúc này lại bị người ta đánh đến độ đơn vị chết tính bằng giây. Con mẹ nó, chuyện này nên đến tìm ai để nói rõ lý lẽ đây hả.

Lần thứ ba giết chết Sơn Băng Địa Liệt, Vương Vũ ngước đầu nhìn đám người Kim Quang Sạ Hiện một cái.

Kim Quang Sạ Hiện trong lòng cả kinh, vội vàng lùi về sau một bước xua tay nói: “Anh zai à... Chúng tôi không dám nữa!”

“Cút!”

Vương Vũ cũng chả buồn phí lời với đám cặn bã này.

“Dạ được!”

Kim Quang Sạ Hiện đáp một tiếng, gọn gàng nhanh lẹ cùng với mấy người khác xoay người chuồn đến điểm sống lại.

Ý nghĩa của điểm sống lại đối với bọn họ vốn không chỉ là một khu vực an toàn… mà nó còn là chỗ để cho bọn họ an ủi tâm lý!

Kim Quang Sạ Hiện không quên tìm cho bản thân một chỗ trống: “Nhìn thấy chưa, chúng ta cùng nhau xông lên cũng chỉ cầm cự được nhiều nhất một giây, bây giờ ta và hắn nói một câu, kéo dài thêm được mấy giây mà không cần phải chết. Các ngươi thấy ta thông minh chưa?”

“Ta khinh! Cái đồ không biết xấu hổ!” Tất cả mọi người đều giơ lên ngón giữa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment