Trang 856# 1
Chương 1711: Thói đời ấm lạnh.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đương nhiên, tuy rằng Kim Quang Sạ Hiện mặt dày vô sỉ, nhưng cách này quả thực cũng đem lại hiệu quả rất cao.
Tốc độ chạy của Huyết Sắc Thiên Lý phải gọi là nhanh đến mức cha mẹ hắn cũng nhìn không ra. Mấy người Thập Vạn Hỏa Cấp ra sức ngăn cản như thế rồi, nhờ chút thời gian ít ỏi này, Huyết Sắc Thiên Lý đã chạy đến cuối đường cái, sau đó hắn quẹo về bên trái, mất hút ngay cuối con đường.
Dựa theo nguyên lý ngã rẽ, Vương Vũ biết nếu cứ đuổi theo phía sau Huyết Sắc Thiên Lý như vậy, chắc chắn sẽ lạc mất hắn.
Cách duy nhất để bắt được Huyết Sắc Thiên Lý chính là trực tiếp chạy đến đích rồi đợi hắn tới.
Nhìn lộ trình của Huyết Sắc Thiên Lý, có thể thấy rõ hắn đang muốn đến điểm truyền tống ở phía đông thành.
Vương Vũ lặng lẽ suy nghĩ một lát, ngay sau đó hắn thả người nhảy về phía trước, đạp lên bức tường “Binh binh binh” rồi nhảy lên nóc nhà, sau đó thi triển khinh công, mục tiêu chính là điểm truyền tống ở phía đông thành.
Ngoại trừ điểm truyền tống ở phía đông thành ra, khoảng cách để đến điểm truyền tống gần trục đường chính nhất cũng phải đi một quãng đường rất dài. Vương Vũ ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, lộ trình đi các điểm truyền tống khác đều gom hết vào trong đáy mắt, cho nên hắn cũng không cần lo lắng Huyết Sắc Thiên Lý sẽ đột nhiên muốn thay đổi lộ trình.
Suy cho cùng chỉ khi nào Vương Vũ thi triển khinh công thì mới xem như là tăng tốc độ di chuyển lên đến cực hạn. Dù cho Huyết Sắc Thiên Lý có là Cung thủ dồn hết điểm vào nhanh nhẹn đi chăng nữa, về mặt tốc độ di chuyển thì vẫn còn kém xa Vương Vũ không biết bao nhiêu lần. Huống chi Vương Vũ còn có thể bay, đột nhiên thay đổi lộ trình thì có khác gì để cho Vương Vũ tóm được càng nhanh chứ?
Huyết Sắc Thiên Lý cũng nhìn ra được điểm này, cho nên đầu cũng không dám quay lại, chạy bạt mạng về phía điểm truyền tống ở phía đông thành.
Lúc học tiểu học chắc mọi người đều đã được học qua, ở giữa hai điểm thì đường thẳng là ngắn nhất.
Sau khi Vương Vũ thi triển khinh công, tốc độ nhanh đến nỗi không ai có thể theo kịp. Tuy rằng Huyết Sắc Thiên Lý đã chạy trước một đoạn khá xa, nhưng Vương Vũ vẫn như cũ - dùng một tốc độ cực nhanh để đuổi theo, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà càng lúc càng gần.
Nếu quy đổi thành bài tập ứng dụng của cấp tiểu học, ta có thể diễn tả như sau: Tiểu Huyết mỗi một tiếng chạy được xx km, Tiểu Ngưu mỗi một tiếng chạy được AAx2 km, đích đến của hai người đều là điểm truyền tống ở phía đông thành. Tiểu Huyết chạy đường A, Tiểu Ngưu chạy đường B, hỏi hai người bọn họ khi nào thì gặp được nhau.
Huyết Sắc Thiên Lý vẫn luôn cho rằng tư duy của vai chính trong bài tập ứng dụng hồi còn học tiểu học quá biến thái, nhưng mà hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, bản thân cũng sẽ có một ngày biến thành vai chính...
Điểm truyền tống ở phía đông thành có thể nói là cách rất gần với trục đường chính. Nửa phút sau, Huyết Sắc Thiên Lý cuối cùng cũng nhìn thấy điểm truyền tống, cùng với NPC đang đứng ở trong điểm truyền tống.
Hy vọng đang ở ngay trước mắt, đây cũng lần đầu tiên Huyết Sắc Thiên Lý cảm thấy NPC trong điểm truyền tống vậy mà lại đáng yêu quá mức như thế.
Nhưng không đợi hắn kịp bộc lộ sự vui mừng, đột nhiên trước mắt Huyết Sắc Thiên Lý tối sầm lại, một bóng người từ trên đầu hắn rơi xuống.
Huyết Sắc Thiên Lý ngước mặt lên nhìn, sau khi thấy rõ diện mạo của người nọ, hắn ngay lập tức bị dọa đến nỗi hồn vía lên mây, không khỏi kinh hoảng chửi thầm: “Con mẹ nó, tên khốn này sao có thể đuổi theo nhanh như vậy chứ?”
“Định chạy đi đâu!”
Vương Vũ bay ở giữa không trung đã nhìn thấy Huyết Sắc Thiên Lý đang kinh hoảng lúng túng ở bên dưới, hắn lập tức hét lớn một tiếng, tay trái duỗi về phía trước, một luồng ánh sáng trắng nháy mắt liền cuốn lấy Huyết Sắc Thiên Lý.
“Con mẹ nó!”
Huyết Sắc Thiên Lý đã từng được chứng kiến qua sự lợi hại của chiêu thức này. Thế nên hiện tại hắn không thể không kinh hoảng, vội vàng tiến lên phía trước hòng tránh đòn tấn công của Vương Vũ, sau đó liều mạng chạy về phía điểm truyền tống.
Huyết Sắc Thiên Lý vừa liều mạng chạy về trước vừa không ngừng hét lớn: “Không hay rồi, Thiết Ngưu muốn giết người!!”
Không thể không nói, Huyết Sắc Thiên Lý còn rất khôn vặt. Thằng nhóc này biết người chơi trong game thích nhất là xem náo nhiệt, bản thân lại hét lớn như thế, chắc chắn sẽ hấp dẫn được tất cả người chơi đang đi lại trên đường tới để xem trò hay. Nhiều người như vậy, sẽ chen lấn đến nỗi tắc đường, mà nếu tắc đường rồi thì Vương Vũ sẽ không dễ dàng gì mà bắt được hắn.
Bàn tính nhỏ của Huyết Sắc Thiên Lý đánh quá vang, chẳng qua lần này hắn lại tính sai rồi...
Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách được người khác, có trách thì trách Huyết Sắc Thiên Lý đã hét toáng lên rồi thì thôi đi, lại còn nhắc đến tên của Vương Vũ.
Vốn dĩ người chơi trên đường nghe thấy có trò hay để xem, tất cả đều đã di chuyển ánh mắt qua bên này. Nhưng khi nghe đến tên của kẻ sát nhân chính là Vương Vũ, tất cả người chơi đang đi đi lại lại trên phố đều đồng loạt cả kinh, vội vàng lũ lượt lùi về sau, giống như mấy chiếc bánh chẻo áp chảo dính chặt vào bức tường phía sau lưng.
Phía sau lưng Huyết Sắc Thiên Lý không những không hề tắc đường, mà ngược lại còn giống như được dọn dẹp sạch sẽ, sáng sủa rõ ràng.
Không khó để nhìn ra, tố chất của toàn bộ người chơi ở thành Dư Huy cao hơn hẳn những người chơi ở các tòa thành khác.
Không còn cách nào, suy cho cùng thì kẻ sát nhân là Vương Vũ, ở giữa ranh giới sống và chết, người chơi của thành Dư Huy đương nhiên biết bản thân nên chọn phe nào.
So về chạy bộ, Vương Vũ xưa nay chưa từng biết sợ ai, Huyết Sắc Thiên Lý đương nhiên sẽ không thể chạy thoát nổi một Vương Vũ đã dùng đến khinh công.
Ngay trong khoảnh khắc Huyết Sắc Thiên Lý sắp giẫm được vào điểm truyền tống, Vương Vũ liền mang theo một chuỗi ảo ảnh xuất hiện ở ngay đằng sau hắn.
Chỉ thấy Vương Vũ duỗi tay ra, túm lấy cổ áo của Huyết Sắc Thiên Lý, đồng thời đạp một cước vào phía sau đầu gối hắn.
“Ây da!”
Huyết Sắc Thiên Lý kêu lên thảm thiết, bị móng vuốt của Vương Vũ ấn xuống nền đất.
Cả một đoạn đường xung quanh điểm truyền tống nháy mắt đều trở nên im lặng như tờ, mọi người vội vàng dựa lưng vào tường, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Huyết Sắc Thiên Lý đang bị Vương Vũ ấn xuống đất, trên mặt mang theo biểu cảm nghi hoặc.
Mẹ nó chứ, rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng có thể khiến vị đại thần này tự mình đi đuổi giết như vậy.
Nhìn biểu cảm của đám người chơi xung quanh, Huyết Sắc Thiên Lý khóc không ra nước mắt.
Thói đời ấm lạnh mà, thế đạo hiện giờ rốt cuộc đã thối nát đến mức nào? Thấy giết người giữa phố mà không một ai chạy ra ngăn cản, ngay cả tới gần xem trò hay cũng không dám... Thật là quá đen tối rồi.
“Không có gì đâu! Không có gì đâu! Mọi người cứ làm việc của mình đi!”
Bị người chơi của thành Dư Huy nhìn chằm chằm như vậy, Vương Vũ cũng có chút ngại ngùng, liên tiếp xua tay với bọn họ. Sau đó, hắn liền xách một bên chân của Huyết Sắc Thiên Lý, giống như kéo một con chó rời khỏi điểm truyền tống.
Dù sao thì hắn cũng là chủ nhân của cả một tòa thành, đương nhiên phải làm một tấm gương tốt để con dân noi theo, giết người dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cũng quá mất thể diện rồi.
Thêm nữa, nếu giết chết Huyết Sắc Thiên Lý ở chỗ này, hắn ta chắc chắn sẽ tiếp tục bỏ chạy, cho nên cần phải sạch sẽ nhanh gọn một chút, tốt nhất là kéo hắn ta đến điểm sống lại của Cung thủ rồi giết chết, chết rồi sẽ sống lại ngay tại đấy, không phải chạy lòng vòng lèo vèo, cũng giống như giết quái vậy, không phải là quá hoàn mỹ sao.
…
Thấy Vương Vũ không lập tức xử tử mình, Huyết Sắc Thiên Lý tất nhiên cũng hiểu được cách nghĩ của Vương Vũ, thế là vội vàng nhắn tin cho mấy người Kim Quang Sạ Hiện: “Mau tới cứu ta…”
“Má nó!”
Nhìn thấy tin nhắn của Huyết Sắc Thiên Lý, đầu của đám người Kim Quang Sạ Hiện cũng bự ra luôn, bọn họ nhịn không được nói: “Chúng ta đang ở ngay điểm sống lại của Cung thủ nè, có thấy ngươi đâu.”
“Ta còn chưa chết nữa!” Huyết Sắc Thiên Lý tức giận nói.
“Chạy thoát rồi hả?”
“Chưa!” Huyết Sắc Thiên Lý buồn bực nói: “Bị bắt rồi, hắn đang xách ta đến điểm sống lại. Nếu tên biến thái kia giết chết ta ở ngay điểm sống lại, ta sẽ bị chặn lại, các ngươi mau đến đi.”
“Ha ha!”
Huyết Sắc Thiên Lý vừa mới gửi tin nhắn đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh, hắn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Vương Vũ cười như không cười nói: “Không phải là đang gửi tin nhắn gọi bọn họ đến đây ngăn cản ta đó chứ? Ta khuyên ngươi một câu: những người khác chạy đến đây cũng vô ích thôi, dù sao đều phải gặp lại nhau ở điểm sống lại mà!”