Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1711 - Chương 1712: Ngươi Biết Cái Gì Gọi Là Tuyệt Vọng Không?

Trang 856# 2

 

 

 

Chương 1712: Ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng không?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“???”

Huyết Sắc Thiên Lý nghe vậy liền sửng sốt.

Vương Vũ lại nở một nụ cười nhẹ, một tay xách lấy Huyết Sắc Thiên Lý, tay trái ngưng chưởng thành đao, hung hăng vung tay về phía sau lưng.

“Phanh!”

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Huyết Sắc Thiên Lý còn chưa kịp nhìn thấy rõ bộ dáng của người kia thì hắn ta đã bị một chưởng của Vương Vũ đưa về điểm sống lại luôn rồi.

“Chuyện này... Sao có thể!”

Nhìn thấy luồng ánh sáng trắng này, Huyết Sắc Thiên Lý và kẻ vừa bị tiễn về điểm sống lại - Ma Vũ Khô Đằng đồng thời kêu lên thành tiếng.

Đám người Kim Quang Sạ Hiện cũng đều là vẻ mặt không hiểu.

Tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Đám người Kim Quang Sạ Hiện biết rõ Vương Vũ cường hãn vô cùng, tất nhiên cũng không dám não tàn xông lên như hồi trước. Cho nên lúc nhìn thấy Vương Vũ bay đi, Ma Vũ Khô Đằng mới âm thầm theo sau để thám thính tình hình.

Kết quả Ma Vũ Khô Đằng còn chưa đến điểm truyền tống thì đã nhìn thấy Vương Vũ đang kéo Huyết Sắc Thiên Lý trở về.

Ma Vũ Khô Đằng cũng là một tên không biết rút kinh nghiệm là gì, cậy vào bản thân biết Tiềm Hành, thế là lớn mật nhích vào gần một chút, kết quả còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Vương Vũ chém đứt cổ.

Con mẹ nó, tâm tình lúc này của Ma Vũ Khô Đằng đã hoàn toàn sụp đổ.

Phải biết rằng, dưới tình cảnh không có kỹ năng hay đạo cụ thăm dò, thuật Tiềm Hành của Thích khách có thể xem là vô địch, cho dù không thể giết chết đối thủ, nhưng để toàn mạng trở về thì lại rất dễ dàng.

Kết quả Ma Vũ Khô Đằng hôm nay liên tục thua dưới tay Vương Vũ, tâm tình của hắn chuẩn bị nổ tung vì tức rồi.

Lần một lần hai hắn còn có thể lí giải Vương Vũ vì phòng ngừa bị Thích khách đột ngột đánh úp, cho nên thường xuyên cắm mắt ở trên đường.

Suy cho cùng hai lần trước đều là đánh nhau trực diện, việc đầu tiên mà người chơi lâu năm có kinh nghiệm làm chính là cắm mắt để tránh bị Thích khách thông cúc hoa, làm vậy là chịu trách nhiệm với bản thân mình, cũng là sự tôn trọng đối với đối thủ.

Nhưng lần này lại hoàn toàn không giống, Ma Vũ Khô Đằng vốn chỉ định thám thính tình hình, tuyệt đối không có ý đồ đánh nhau trực diện với Vương Vũ. Vương Vũ cũng chỉ là người đi bộ trên đường mà thôi, vậy mà người nọ đi tới đi lui một hồi, đột nhiên ra tay tiêu diệt Ma Vũ Khô Đằng, như thế thì lại có chút quỷ dị rồi.

Đạo cụ thăm dò Tiềm Hành không hề rẻ, một trăm vàng một cái, người bình thường vốn sẽ không mang theo quá nhiều, và thông thường bọn họ hay đợi đến lúc chiến đấu mới lấy ra dùng. Vương Vũ không hề chiến đấu, bên cạnh cũng không có kẻ địch, nhưng lại không khác gì hắn đã cắm mắt - có thể nhìn thấy được Thích Khách đang sử dụng kĩ năng Tiềm Hành, điều này mới khiến cho người ta không thể tin được.

Chẳng lẽ tên biến thái này đi đến đâu là cắm mắt đến đó hả?

Rất rõ ràng chuyện này là không thể nào.

Đạo cụ thăm dò của người chơi có phạm vi thăm dò không lớn, vả lại lúc cắm mắt cũng phải làm động tác khom lưng, vừa đi vừa cắm mắt thì cứ năm bước sẽ phải khom lưng cúi chào một lần, hành vi ngốc nghếch lại còn rõ ràng như vậy, Huyết Sắc Thiên Lý chắc chắn có thể nhìn ra được.

Loại trừ khả năng này ra, như vậy điều có khả năng nhất chính là công nghệ cao trên người Vương Vũ, không chỉ khiến cho thực lực của hắn tăng cường, còn có năng lực quan sát hết tất cả mọi thứ trên bản đồ.

Ây dô chết tiệt! Con mẹ nó tên nhà khoa học này!

Nhìn ra được điểm này, đám người Kim Quang Sạ Hiện vốn định xông ra ngoài cứu Huyết Sắc Thiên Lý... lúc này trong lòng bọn họ lại không nhịn được lạnh toát cả lên, nháy mắt đã dẹp luôn suy nghĩ viển vông này.

Lấy vốn nhỏ đánh cuộc to, đây là hành vi của anh hùng, nhưng rõ ràng biết đánh không lại còn tự đâm đầu đi tìm đường chết thì chính là hành vi của mấy người thiểu năng trí tuệ, thuật ngữ trong nghề gọi là “Tự dâng đầu mình cho người ta.”.

Mọi người đều là cao thủ, tuy rằng không phải chính tông, nhưng cũng không đến nỗi tự dâng đầu của mình cho người ta.

Vương Vũ càng lúc càng kéo Huyết Sắc Thiên Lý lại gần điểm sống lại, đám người Toàn Chân Giáo cũng đã đẩy sập hết chín cái trụ sở công hội của Liên Minh Huyết Sắc...

Nhắc nhở trụ sở bị đánh sập của hệ thống vang lên bên tai Huyết Sắc Thiên Lý liên tiếp không ngừng, nhìn cảnh sắc hai bên đường mỗi lúc một gần điểm sống lại, tâm lý của Huyết Sắc Thiên Lý đã triệt để sụp đổ.

Lúc vừa mới tiếp quản Liên Minh Huyết Sắc, Huyết Sắc Thiên Lý khí phách hăng hái, khí thế dâng cao, cho rằng Toàn Chân Giáo chẳng qua chỉ là một đám sâu bọ mà thôi, không tiêu diệt được Toàn Chân Giáo thì quá kém cỏi rồi.

Nhưng bây giờ, cuối cùng Huyết Sắc Thiên Lý cũng đã hiểu rõ, Huyết Sắc Chiến Kỳ đường đường là hội trưởng của Liên Minh Huyết Sắc, tại sao phải nói chuyện khách khí nhẹ nhàng với Toàn Chân Giáo như vậy. Đám người Huyết Sắc Phong Ngữ vì cớ gì lại dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản hắn tấn công Toàn Chân Giáo, hay người chơi của Liên Minh Huyết Sắc vì sao nghe nói phải đánh nhau với Toàn Chân Giáo liền chọn lựa kháng cự, thậm chí còn muốn lấy việc rút lui khỏi công hội ra để uy hiếp.

Nằm trên mặt đất, nhìn về phía vị Võ sư có vóc dáng cao lớn khôi ngô đang vô cùng kiên nghị kéo lê mình, những vấn đề mà trước nay Huyết Sắc Thiên Lý không thể hiểu nổi, bây giờ hắn cũng đã rõ ràng thông suốt rồi.

Chả trách Toàn Chân Giáo có thể đè bẹp Liên Minh Huyết Sắc lên làm công hội đệ nhất ở thành Dư Huy, chả trách thành Thiên Long phải cúi đầu xưng thần với với thành Dư Huy, chả trách dưới trướng một công hội nhỏ như thế lại có được ba tòa thành trực thuộc và hai tòa thành phụ thuộc mà không ai dám nói gì.

Nhìn vị Võ sư ở trước mặt, tất cả mọi thứ đều đã có câu trả lời.

Cảnh giới cao nhất của đánh bại kẻ thù, chính là giết người rồi còn phá hủy luôn trái tim của người ta.

Đám người Huyết Sắc Thiên Lý có được con chip trí năng có thể nói là vô cùng đắc ý, tự tin coi thực lực của bản thân đã là thiên hạ vô song. Sau khi tiếp quản Liên Minh Huyết Sắc, lòng tự tin của Huyết Sắc Thiên Lý càng thêm bành trướng.

Vậy mà dưới thực lực vô cùng cường hãn của Vương Vũ, hắn ba lần bốn lượt bị nghiền áp không thể nào ngóc đầu lên được, lại nhìn thấy trụ sở dưới trướng công hội mình từng cái từng cái một bị người ta nhổ sạch cả gốc lẫn rễ. Sự tự tin lúc trước của Huyết Sắc Thiên Lý hiện tại đã bị người ta phá tan tành, còn giẫm xuống đất giày xéo mấy lượt.

Huyết Sắc Thiên Lý lúc này đã mất đi dũng khí tiếp tục chiến đấu, thậm chí nơi sâu nhất trong lòng đã trở nên hết sức tuyệt vọng.

Mong đợi càng cao thì thất vọng càng nhiều, Huyết Sắc Thiên Lý cũng không dám tin bản thân đã thất bại, mà còn thất bại sạch sẽ lưu loát như thế, thậm chí đến cả khí lực để phản kháng cũng không có.

Là bản thân quá yếu sao? Không, là đối thủ quá mạnh thì có!

Đương nhiên, đây chỉ là cảm tưởng của kẻ thất bại như Huyết Sắc Thiên Lý mà thôi, đại đa số mọi người sẽ tự tìm lý do để trốn tránh cho sự thất bại của bản thân.

Thế cho nên rất lâu sau này, Vô Kỵ vẫn còn khịt mũi khinh thường: “Thất bại của Huyết Sắc Thiên Lý chính là bắt nguồn từ sự ngạo mạn tự cao tự đại của hắn.”

Chính xác, nếu như Huyết Sắc Thiên Lý nhún nhường một chút, trước tiên đoàn kết nội bộ của Liên Minh Huyết Sắc lại, thì công hội chiến lần này thắng lợi cuối cùng thuộc về tay ai còn chưa biết đâu.

“Ây da...”

Ngay tại thời điểm Huyết Sắc Thiên Lý đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên có một cơn đau dữ dội từ trong óc truyền đến, trước mắt hắn liền tối sầm lại, nháy mắt mất đi tri giác.

Trong trò chơi sẽ không có đau đớn, có thể cảm nhận được đau đớn chắc chắn là do liên quan đến hiện thực.

Lúc Huyết Sắc Thiên Lý mở mắt ra thì đã nằm trên giường, ngồi bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên nét mặt ưu sầu, người này chính là Huyết Sắc Vạn Lý.

“Chuyện này...”

Nhìn quanh bốn phía một lượt, vẻ mặt của Huyết Sắc Thiên Lý chứa đầy sự mờ mịt, hắn ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Con tỉnh rồi à! Cảm thấy thế nào rồi?”

Thấy Huyết Sắc Thiên Lý tỉnh lại, Huyết Sắc Vạn Lý không khỏi chấn động, xoay người sang nhẹ giọng nói.

Giọng nói tuy nhỏ nhưng lại chứa đựng sự kích động không thể che giấu nổi.

“Sao con lại nằm ở đây vậy?” Huyết Sắc Thiên Lý vẫn đần ra như cũ.

“Còn không phải là vì con dùng bừa bãi con chip trí năng à!” Huyết Sắc Vạn Lý thở dài một tiếng nói: “Bác sĩ nói não của con đã vượt quá sức chịu đựng, thiếu chút nữa là không còn cái mạng nhỏ này nữa, con đã nằm ở đây hơn một tuần lễ rồi.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment