Trang 857# 1
Chương 1713: Uống rượu ăn thịt.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Con chip trí năng của Huyết Sắc Thiên Lý vốn là một thứ bán thành phẩm. Tác dụng chủ yếu của nó cũng không phải là nâng cao năng lực của người sử dụng, mà là kích phát tiềm năng lớn nhất của người sử dụng.
Chuyện này giống như làm ra một chiếc xe Alto thông thường, nhưng lại cưỡng ép nâng cao tốc độ của nó bằng tốc độ của một chiếc xe hơi thể thao, lúc bắt đầu có lẽ còn tạm ổn, thời gian lâu dài chắc chắn sẽ vượt quá năng suất vận tải, đến lúc đó người mất xe hỏng.
Cũng may trong trò chơi “Trọng Sinh” này vì để phòng ngừa những trường hợp khẩn cấp của người chơi mắc các bệnh cấp tính như bệnh tim, người thiết kế đã bố trí hệ thống đáp ứng được nhu cầu cứu viện khẩn cấp. Việc trợ giúp Huyết Sắc Thiên Lý cũng vì thế mà được tiến hành sớm, nếu không thì bây giờ hắn đã đi qua cầu húp canh Mạnh Bà rồi.
“Vượt quá sức chịu đựng... Một tuần?”
Nghe thấy lời nói của cha mình, Huyết Sắc Thiên Lý không khỏi giật mình, ngay sau đó vội vàng hỏi: “Còn những người khác đâu ạ?”
“Những người khác ít nhiều cũng xuất hiện một chút di chứng, nhưng không nghiệm trọng như con, bây giờ bọn họ đều đã hồi phục rồi.” Huyết Sắc Vạn Lý nhàn nhạt nói: “Ngược lại là con, sao lại nghiêm trong như vậy.”
“Chuyện này...”
Huyết Sắc Thiên Lý nhất thời nghẹn lời.
Con chip trí năng này, Huyết Sắc Thiên Lý cũng không phải mới dùng ngày một ngày hai. Hơn nữa hắn còn quen biết được một vài người chơi cũng đang sử dụng con chip trí năng này, con chip của hắn cũng được lấy về từ chỗ bọn họ.
Huyết Sắc Thiên Lý dùng lâu như vậy rồi, ngoại trừ sau mỗi lần đăng xuất ra ngoài cảm thấy có chút mệt mỏi ra thì tuyệt đối không hề phát sinh cái tình huống gọi là đại não vượt quá sức chịu đựng. Nhưng lần này bị đánh xong lại xuất hiện loại tình huống như vậy, thật sự khiến cho người ta có chút không thể tin được.
Nghĩ thì cũng đúng thôi, ngày trước Huyết Sắc Thiên Lý gặp được thứ đối thủ gì không biết? Ngay cả không cần dùng đến chip trí năng, hắn cũng dư sức đánh bại bọn họ, thế nên tác dụng của con chip này cũng không quá lớn.
Nhưng lần này người mà Huyết Sắc Thiên Lý đụng phải là ai chứ? Chính là Vương Vũ! Thiên hạ vô địch đệ nhất cao thủ, BOSS Thần cấp còn bị hắn giày xéo ở trên mặt đất, là kẻ hung tàn khiến cho đám người khai thác trò chơi phải đau đầu khổ não vô cùng...
Trình độ đối thủ của Huyết Sắc Thiên Lý trực tiếp nhảy từ cấp bậc đơn giản lên tới cấp bậc địa ngục, giống như ô tô bình thường bỗng nhiên được nâng cao lên tốc độ phương trình, có cháy máy thì cũng là chuyện bình thường.
“Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo cuối cùng thế nào rồi ạ?”
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Huyết Sắc Thiên Lý liền hỏi sang vấn đề này.
Trận chiến giữa Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo chính là cội nguồn của tất cả mọi chuyện, Huyết Sắc Thiên Lý cũng là một người không quên được “mối tình đầu”.
“Thua rồi!”
Huyết Sắc Vạn Lý thản nhiên nói: “Liên Minh Huyết Sắc thua Toàn Chân Giáo rồi, tất cả tài sản ở trụ sở công hội đều thuộc về Toàn Chân Giáo. Đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ thấy Liên Minh Huyết Sắc thất bại cũng tự nhận trách nhiệm về mình, tất cả đều từ chức hết rồi. Mấy việc này chỉ là chuyện nhỏ thôi, con không cần để ý làm gì.”
Chậc chậc chậc, nhìn thấy chưa, đây chính là cách ăn nói của kẻ có tiền.
Chút tài sản này của Liên Minh Huyết Sắc đối với đám người Huyết Sắc Phong Ngữ mà nói – nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của bọn họ. Nhưng ở trong mắt của Huyết Sắc Vạn Lý, lại chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt không đáng kể. Dù sao thì công hội này ông ta bỏ vốn ra để chơi cho vui, có nó cũng được, mà mất rồi cũng chẳng sao, tính ra còn không quan trọng bằng mạng nhỏ của cậu con trai quý tử.
“À…”
Đối với kết cục của Liên Minh Huyết Sắc, Huyết Sắc Thiên Lý không hề cảm thấy bất ngờ, trước khi ngất đi hắn cũng đã đoán trước được kết quả này rồi.
“Được rồi! Đàn ông không nên sợ hãi thất bại!” Thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của con trai, Huyết Sắc Vạn Lý liền lên tiếng khích lệ: “Không nên vì thất bại này mà nhụt chí, ba lại cho con một công ty khác để chơi đùa, nhưng lần này ngàn vạn lần đừng chơi đùa với tính mạng của mình nữa được không?”
“Con biết rồi ba...”
Huyết Sắc Thiên Lý ra sức gật đầu, bên trong phòng là cảnh phụ từ tử hiếu vui vẻ hòa hợp.
Có một câu nói này rất đúng, không nên lấy tiền lương một năm của bạn đến khiêu chiến tiền tiêu vặt của tôi...
Cũng chẳng còn cách nào, hiện thực chính là như vậy, trong trò chơi ngươi có thể đánh thắng được mấy kẻ giàu có ngu xuẩn, nhưng vậy thì sao chứ? Đồ vật mà ngươi cảm thấy cực kỳ quan trọng, nhưng trong mắt kẻ mà ngươi cho là ngu xuẩn kia, nó chỉ là một thứ đồ chơi không đáng để ý đến.
Thế nên mọi người một khi chơi trò chơi thì nhất định phải tiết chế lại, ngàn vạn lần không nên ấm đầu, tranh đấu với người ta đến nỗi khuynh gia bại sản, đây đều là kinh nghiệm xương máu đó.
Mọi người không nên bỏ ngoài tai lời thuyết giáo của Ngưu Thúc, Ngưu Thúc cũng chỉ vì muốn viết thêm vài từ, gõ chữ không hề dễ, vừa làm vừa phải trân trọng.
Thành Dư Huy, ánh trời chiều vẫn treo cao như cũ, nắng tà đỏ thắm như máu chiếu lên tường thành, trải dài trên mặt đất, tựa như khắc sâu thêm sự bi tráng cho thành Dư Huy. Và điều này cũng dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến công hội chiến giữa Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo cách đây một tuần.
Có điều thứ khiến cho người ta xiết chặt cổ tay thở dài chính là, chỉ có một mình Huyết Sắc Thiên Lý bi tráng mà thôi, còn Toàn Chân Giáo và Huyết Sắc Phong Ngữ cùng với đám người chơi của Liên Minh Huyết Sắc lại chính là người khiến cho Huyết Sắc Thiên Lý trở nên bi tráng như vậy.
Sau khi diệt trừ Huyết Sắc Thiên Lý, Liên Minh Huyết Sắc cũng không dám lên tiếng phản đối Toàn Chân Giáo. Dựa theo ước định lúc trước, Huyết Sắc Chiến Kỳ và Huyết Sắc Phong Ngữ tốn hết một triệu vàng để chuộc lại tất cả tài sản của Liên Minh Huyết Sắc đang nằm trong tay Toàn Chân Giáo.
Thi hài của Huyết Sắc Thiên Lý còn chưa lạnh, hai công hội đã một bên giao tiền, một bên giao đồ, triệt đề phân chia Liên Minh Huyết Sắc.
Phân chia trắng trợn như thế, thực sự cũng có chút khó coi, người chơi ở thành Dư Huy lại không phải là mấy đứa trẻ miệng còn hôi sữa, đương nhiên ai cũng đều nhìn ra được Huyết Sắc Thiên Lý chết như thế nào, Liên Minh Huyết Sắc lại vì sao có thể sống sót.
Trận chiến này kết thúc, không chỉ khiến cho tất cả người chơi ở thành Dư Huy nhìn ra được thủ đoạn của Toàn Chân Giáo, mà tiện thể còn dọa chết khiếp những công hội ngu xuẩn muốn ngo ngoe rục rịch ở thành Dư Huy.
Anh lớn trong nhà chung quy vẫn là anh lớn trong nhà, đừng cho rằng công hội của mình đã phát triển được một thời gian liền có thể khiêu chiến địa vị của Toàn Chân Giáo! Liên Minh Huyết Sắc trâu bò như vậy, cuối cùng không phải vẫn cứ chết không minh bạch đó sao.
Thực ra có Huyết Sắc Thiên Lý hay không, thậm chí có Liên Minh Huyết Sắc hay không thì đối với người chơi ở thành Dư Huy cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, mọi người vẫn cứ sinh hoạt như bình thường thôi. Dù cho không có Liên Minh Huyết Sắc thì vẫn còn những công hội khác mà không phải sao?
Trên tường thành Dư Huy, đám người Toàn Chân Giáo đang nằm phơi nắng chán chường vô cùng.
Nói đạo lý, mọi người chơi trò chơi này lâu như vậy rồi, mỗi ngày đều đi tranh giành tài nguyên để khiến cho bản thân trở nên lớn mạnh, lại quên mất bản chất của trò chơi chính là thư giãn đầu óc.
Hiếm khi mọi người cùng nhau đi giải sầu, tất cả người chơi của Toàn Chân Giáo đều cho bản thân một ngày nghỉ ngơi, cùng nhau nói chuyện uống rượu ở vị trí thoải mái nhất dễ thấy nhất trên trường thành Dư Huy.
Điểm này tốt hơn ngoài hiện thực rất nhiều, cho dù có vứt rác đầy đất, hệ thống cũng sẽ làm mới hoàn cảnh lại cho ngươi, tiện lợi vô cùng.
Trên tường thành, Vô Kỵ đang đốt một đống lửa, hắn giữ chặt ống tay áo, tay chân luống cuống nướng thịt.
Vương Vũ ngồi ở trên bậc thang, một tay ôm vợ, không biết khách sáo bốc lấy miếng thịt sảng khoái ngoạm một miếng to, đám chó Toàn Chân Giáo nhìn thôi cũng cảm thấy ngứa răng.
Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi hận không thể nhổ nước bọt lên đống thịt nướng, nhưng cũng không còn cách nào khác, hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, quân tử không đứng dưới bức tường đổ. Dưới sự lộng hành của đại ma vương Vương Vũ, Vô Kỵ cũng chỉ có thể âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của người nọ ở trong lòng mà thôi, ai kêu hắn tính kế Vương Vũ, lại còn bị bắt được tại trận nữa chứ...
Vương Vũ cũng rất chi là xấu xa, biết Vô Kỵ lúc nào cũng tự đề cao bản thân, thế nên dứt khoát bắt hắn phải làm đầu bếp cho mình một tuần.
Trù nghệ của Vô Kỵ thế nào thì tạm thời không bình luận đến, có thể khiến một tên kiêu ngạo khó thuần thần phục ở dưới chân, hắn quả thực rất có cảm giác thành tựu. Chẳng qua Vương Vũ vừa ôm vợ vừa ăn thịt uống rượu thì lại chọc vào nỗi đau của đám cẩu độc thân xung quanh rồi.