Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1713 - Chương 1714: Ma Pháp Cấm Chú.

Trang 857# 2

 

 

 

Chương 1714: Ma Pháp Cấm Chú.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thật sự thì ngoại trừ việc ngược cẩu là sở thích của Vương Vũ ra, chơi trò chơi như thế này đúng là cực kỳ khoan khoái.

Vốn dĩ đi làm thôi đã đủ khiến cho mọi người mệt mỏi lắm rồi, tan ca xong mà vẫn phải bán mạng chơi trò chơi, điều này đã hoàn toàn chệch khỏi ý định ban đầu khi chơi trò chơi rồi...

Đây là lý do tại sao vẫn còn rất nhiều người chơi game nhưng lại không đi đánh quái, chỉ thích đi ngao du khắp nơi trong game, từ đây đã có thể nhìn ra, những người này mới thực sự hiểu được giá trị của cuộc sống.

Tất nhiên, hiểu hay không hiểu giá trị của cuộc sống là một chuyện, chơi game như thế nào lại là một chuyện khác, suy cho cùng muốn bản thân trở nên nổi bật đều là cái đích mà mọi người hướng tới, không phải ai cũng thích cuộc sống xuôi theo dòng nước nhạt nhòa không chút cầu tiến này.

Ăn no uống say xong, mấy người Toàn Chân Giáo xếp thành một hàng ngang dựa trên tường thành, dưới ánh tịch dương mơ màng sắp ngủ.

“Ủa?”

Ngay lúc mọi người đang nhắm mắt dưỡng thần hưởng thụ ánh chiều tà, bỗng nhiên Dương Na chỉ lên trời cao nói: “Đó là cái gì vậy??”

“???”

Nghe thấy lời nói của Dương Na, trong lòng mọi người cảm thấy có chút hứng thú, ngay lập tức tỉnh táo lại, liền nhìn về hướng tay Dương Na đang chỉ, sau đó tất cả mọi người đều là vẻ mặt không hiểu: “Trên bầu trời có gì hả? Sao ta không nhìn thấy cái gì hết trơn...”

“Đúng vậy... Ta cũng không nhìn thấy gì cả.” Linh Lung Mộng cũng thất vọng nói.

Người khác nhìn không thấy cũng thôi đi, suy cho cùng thì mọi người cũng không phải là Cung thủ. Linh Lung Mộng lại nhìn Dương Na một cái, hai người đều là nghề nghiệp Cung thủ, đều có kỹ năng nghề nghiệp bị động là Ưng Nhãn, theo lý mà nói, chỉ cần Dương Na nhìn thấy, thì Linh Lung Mộng nhất định cũng sẽ nhìn thấy.

“Các ngươi nhìn kỹ đi!” Thấy mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Dương Na vội vàng nói: “Ngay dưới mặt trời kìa, có một chấm nhỏ màu đỏ.”

“Vậy sao?” Vô Kỵ nhìn bộ dáng của Dương Na không giống như đang nói giỡn, thế là lấy ống nhòm ra đặt lên trên mũi quan sát kĩ lại một lần nữa.

Lần này, Vô Kỵ cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mà Dương Na nói.

Đó là một đốm sáng màu đỏ chỉ bé bằng hạt gạo, giống như một con sâu, cũng giống như một ngôi sao. Đốm sáng nhỏ bé này dưới ánh nắng chiều tà cũng không có gì nổi trội, cũng không biết nó trước nay vẫn ở đó, hay là gần đây mới xuất hiện.

Không thể không nói, Dương Na tuy là Cung thủ, nhưng ánh mắt thực sự quá sắc bén. Dù cho Vô Kỵ có dùng ống nhòm gia tăng tầm nhìn nhưng nếu không có sự chỉ điểm của Dương Na, hắn chắc chắc cũng sẽ không chú ý đến cái thứ đồ chơi này.

Không hổ xuất thân từ người tập võ, nhất cử nhất động đều khiến cho người bình thường cảm thấy kinh sợ.

“Hả? Hồi trước tại sao ta lại không chú ý đến nó nhỉ.”

Nhìn cái chấm đỏ kia, Vô Kỵ không thể không bật ra một câu cảm thán.

“Ta cũng muốn xem, ta cũng muốn xem!”

Nghe thấy Vô Kỵ nói như vậy, những người khác trong Toàn Chân Giáo lập tức nhấp nhổm không yên, nhao nhao nhảy cẫng lên giành lấy ống nhòm của Vô Kỵ.

Đừng nhìn Vô Kỵ là giáo chủ của Toàn Chân Giáo, nhưng bản lĩnh của hắn vẫn còn kém xa mấy tên gia súc Toàn Chân Giáo này. Suy cho cùng thì hắn vẫn là một vị Mục sư, nói về tranh giành đồ thì làm sao có thể là đối thủ của đám người có nghề nghiệp chiến đấu được. Trong lúc nhất thời, Vô Kỵ liên tiếp bị người này người kia đè xuống, ống nhòm cũng bị người ta cướp mất.

“Má nó, các ngươi cẩn thận chút đi, làm hư rồi các ngươi có đền nổi không!”

Đám người chơi của Toàn Chân Giáo xưa nay không hề biết trật tự là cái gì. Sau khi cướp được ống nhòm ở trong tay Vô Kỵ, bọn họ ngay lập tức trở mặt với nhau, ai cũng muốn làm người dùng đầu tiên, tất cả đều cắn chặt không chịu buông.

Nhìn thấy đám gia súc này cướp được ống nhòm rồi mà vẫn còn tiếp tục tranh giành đấu đá lẫn nhau, Vô Kỵ gấp đến độ kêu la không ngừng. Chiếc ống nhòm này chính là mạng sống của hắn đó, ngày thường hắn toàn núp ở góc tường rồi dùng thứ đồ chơi này để nhìn ngó mấy vị cô nương. Nếu bây giờ chẳng may đám nhãi con này làm hỏng thì hỏi xem Vô Kỵ có điên tiết lên không chứ?

Ngay lúc mọi người đang ồn ào tranh giành với nhau, đột nhiên có một bàn tay to từ bên cạnh thò tới. Mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ đấy là tay của ai, liền có một giọng nói truyền đến bên tai của tất cả mọi người: “Đưa cho ta, để ta xem nào!”

Giọng nói ấy trầm thấp nhưng lại dày dặn có từ tính, nghe xong là biết rõ liền, không phải Vương Vũ thì là ai?

“Ách...”

Cả đám nghe giọng nói đó xong liền lập tức im bặt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó bất lực đưa ống nhòm vào tay Vương Vũ.

Thực ra Toàn Chân Giáo cũng chỉ có mấy người, ai nhìn thấy đầu tiên cũng không có ý nghĩa gì, nhưng ai được nhìn trước thì sẽ chứng minh được địa vị của người đó cao hơn.

Cả đám tranh giành đánh nhau túi bụi chính là vì mấy tên khốn này chẳng ai phục ai hết, suy cho cùng thực lực của mọi người đều sàn sàn nhau, nên chẳng ai dám nói bản thân có thể đàn áp được mấy người còn lại. Bình thường anh em với nhau ai lại động thủ động cước, bởi vậy chỉ có thể tranh giành thứ tự trước sau trong mấy chuyện nhỏ nhặt này mà thôi.

Nhưng Vương Vũ thì lại khác, hắn đương nhiên cao hơn mấy tên nhóc này hẳn một cái đầu, về phương diện thực lực không cần so sánh cũng biết được ai cao ai thấp. Thế nên nếu Vương Vũ đã ra tay, mọi người cũng không còn gì để nói.

Không phục thì cũng phải nhịn lại, nếu không bọn họ có thể làm gì chứ? Đi đánh nhau với Vương Vũ à? Khùng à, một chiếc ống nhòm thôi mà, có cần phải lấy mạng ra đổi không?

“Ngươi lại nợ ta một món nợ nhân tình nhé.” Vương Vũ cầm lấy ống kính, nhìn Vô Kỵ đang tức giận đến độ trợn trắng mắt một cái, sau đó hắn đưa ống nhòm cho Mục Tử Tiên đang đứng ở bên cạnh.

Mục Tử Tiên xấu hổ lễ phép cười với mọi người, rồi tùy tay đặt ống nhòm lên trên mũi, nhìn về phía mặt trời.

“Đây là...”

Lúc Mục Tử Tiên nhìn thấy chấm đỏ đó, nàng không khỏi cảm thấy bất an, một lúc lâu sau mới ngạc nhiên nói: “Đây hình như là... Ma Pháp Cấm Chú.”

“Ma Pháp Cấm Chú?”

Nghe thấy lời nói của Mục Tử Tiên, đám người Toàn Chân Giáo không khỏi ngẩn ra.

Việc Mục Tử Tiên từng là cộng tác viên của công ty game Long Đằng cũng không phải là bí mật gì ở Toàn Chân Giáo. Nhưng mọi người cũng biết, cộng tác viên rốt cục vẫn chỉ là cộng tác viên, không phải là một GM chân chính, quyền hạn trong game cũng không cao, chỉ là nhiều quyền hạn hơn người bình thường một chút mà thôi. Còn về việc biết được tin tức nội bộ thậm chí còn không thể so được với mấy người chơi lâu năm có mối quan hệ tốt với GM.

Có điều mọi người cũng vô cùng hiểu biết Mục Tử Tiên, biết nàng không phải là loại người tự cho mình là thông minh, nhưng cái chấm đỏ kia rõ ràng nhìn qua rất là bình thường, thậm chí người bình thường có khi còn không nhìn thấy được, Mục Tử Tiên lại nói nó là cấm chú, điều này mới khiến cho mọi người cảm thấy có chút kinh ngạc.

Phải biết rằng, Ma Pháp Cấm Chú là ma pháp cao cấp nhất trong trò chơi. Trong tình huống thông thường, cần có mười mấy người thậm chí trên cả trăm người nhờ vào trận ma pháp mới có thể khởi động, một khi khởi động cấm chú thì chính là hủy thiên diệt địa...

Một cái chấm đỏ tầm thường lại có thể nói là Ma Pháp Cấm Chú, điều này không phải là có chút võ đoán rồi sao.

“Ngưu Tẩu à...” Vô Kỵ gãi gãi ót nói: “Ngươi không nhìn lầm chứ, cấm chú mà được khởi động thì động tĩnh sẽ rất lớn, một cái chấm đỏ nhỏ xíu như thế thì là cấm chú gì chứ.”

“Không lầm được!” Mục Tử Tiên vô cùng chắc chắn: “Ma pháp này chính là Ma Pháp Cấm Chú trên quảng cáo trò chơi. Thứ này nằm trong phạm vi nghiệp vụ của ta, ta không thể nào nhìn lầm được. Chúng ta nhìn thấy nó nhỏ như vậy là do cấm chú cách thế giới mà chúng ta đang đứng rất rất xa.”

“Cách chúng ta rất rất xa?”

Nghe Mục Tử Tiên giải thích như vậy, sau lưng đám người Toàn Chân Giáo không thể không nổi da gà một trận.

Nếu thật sự giống như lời Mục Tử Tiên đã nói, ma pháp cách thế giới này rất xa, mà bọn họ đang ở thành Dư Huy lại có thể miễn cưỡng nhìn thấy, rõ ràng kích thước của Cấm Chú này có thể so với một hành tinh nhỏ...

Tuy rằng đây là thế giới của kiếm đao và ma pháp, mọi thứ đều có khả năng xảy ra, nhưng có thể triệu hoán ra một Cấm Chú có kích thước cỡ một hành tinh nhỏ, con mẹ nó chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment