Trang 860# 2
Chương 1720: Người quen cũ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bảo sao tiền đặt cọc nhiệm vụ này lại là Thần khí, đây rõ ràng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành mà.
Lúc này đám cún Toàn Chân Giáo đã có chút hối hận vì đã đến hỗ trợ cho Vương Vũ.
Dù sao loại nhiệm vụ có độ khó cao thế này đối với Vương Vũ thì là vượt qua bản thân, còn đối với những người khác thì gọi là đi chịu chết, họ đi theo phỏng chừng cũng không giúp được bao nhiêu.
Nhưng đến thì cũng đến rồi, không thể nói là bận rộn nữa.
Độ vô liêm sỉ của người Toàn Chân Giáo cũng có giới hạn, huống hồ Vương Vũ còn là một người bạn vô cùng nghĩa khí.
Hết cách rồi, coi như họ biết rồi cũng chẳng thể hối hận nữa, nhiệm vụ này phải theo Vương Vũ làm đến cùng.
"Lão Ngưu!" Thổn thức qua đi, Vô Kỵ hơi xúc động hỏi: "Có phải ngươi có thù với nhà thiết kế không?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Vương Vũ buồn bực nói.
"Phí lời!" Vô Kỵ chỉ vào nhiệm vụ nói: "Ngươi nói nhiệm vụ này là nhiệm vụ ẩn thì còn nghe được, chứ nào có nhiệm vụ cốt truyện nào khó như vậy chứ?"
Vương Vũ là gà mờ trong game, Vô Kỵ cho dù… không quá lão làng trong giới game online, thì hiểu biết của Vô Kỵ về trò chơi cũng không ít hơn nhà thiết kế game bao nhiêu.
Nhiệm vụ cốt truyện là loại nhiệm vụ thúc đẩy tiến trình trò chơi, tính chất cũng không khác gì thao tác hướng dẫn khi mới bước vào trò chơi. Nhiệm vụ như vậy có lẽ có chút khó khăn, nhưng theo lý thuyết thì tuyệt đối không quá khó, tối thiểu cũng phải nằm trong phạm vi khả năng của người chơi.
Nếu không chẳng phải người chơi sẽ kẹt trong nội dung vở kịch, không thể tiếp tục chơi game?
Suy cho cùng nhiệm vụ cốt truyện và nhiệm vụ ẩn không giống nhau. Người chơi có thể không làm nhiệm vụ ẩn nhưng nhiệm vụ cốt truyện bắt buộc phải làm.
Không phải tất cả người chơi đều có bạn bè cao thủ, ngược lại phần lớn đều là người bình thường, nếu thiết kế ra nhiệm vụ quá khó khăn thì nhất định sẽ khiến một lượng lớn người chơi bỏ đi. Không có người chơi thì trò chơi còn mở cái rắm à.
Nhiệm vụ này của Vương Vũ thì hay rồi, đi ngược lại luôn. Để người chơi còn chưa tới cấp 70 đi khiêu chiến hai con BOSS Thần cấp 100, rõ ràng là hố to. Nói Vương Vũ không có thù hận gì với người thiết kế thì đánh chết họ cũng không tin.
"Ai biết đâu..." Vương Vũ xua tay, tập mãi thành quen mà nói: "Nghề nghiệp này mỗi lần nhận nhiệm vụ đều như vậy, ta đã quen rồi..."
"Trâu bò!"
Mọi người nghe thế đồng loạt giơ ngón tay cái lên bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành với Vương Vũ.
Vương Vũ mạnh đến thế cũng cũng có đạo lý. Loại nhiệm vụ mà trong mắt người chơi bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, thì người ta đã thành thói quen, người bình thường nghìn bài một điệu thì người biến thái này làm đủ loại kiểu dáng.
Thành Thánh Quang cách thành Dư Huy không quá xa, ngồi phi thuyền chỉ mất ba mươi phút.
Sau ba mươi phút, Vương Vũ cùng nhóm người Toàn Chân Giáo thành công đến thành Thánh Quang.
Thành Thánh Quang vốn rất hùng vĩ, kiến trúc màu trắng mang đến cho người ta cảm giác khí chất thánh khiết không thể xâm phạm.
Là một trong những thành chính to lớn nhất đại lục Dũng Giả, quy mô dân số đã vượt qua năm mươi ngàn người… Ngay cả cảng bên kẻ địch này cũng là cảnh người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Người trong Toàn Chân Giáo từng tới thành Thánh Quang chỉ có Vương Vũ và Dương Na. Lúc đi xuống phi thuyền, Vương Vũ dựa theo trí nhớ đưa nhóm người đến thành Thánh Quang.
"Thấy không, lúc trước người nào đó bị đuổi theo như chuột ở đây này!"
Vương Vũ đi tới cửa thành quen thuộc lại nhớ về tình cảnh lần đầu tiên đến đây, không nhịn được cùng mọi người vạch trần chuyện xấu của Dương Na.
Dương Na đen mặt cãi lại: "Cũng chính là ở thành Thánh Quang ta đã thấy rõ bộ dạng đê hèn của người nào đó, cảm tạ thần Quang Minh."
Lúc trước, Vương Vũ giết Dương Na đoạt đạo cụ nhiệm vụ rồi chạy trốn một mình mặc dù là hành động bất đắc dĩ, nhưng trong mắt người tập võ tuyệt đối không vẻ vang gì.
"Cảm tạ thần Quang Minh!" Vô Kỵ cũng mang bộ dạng thành kính nói hươu nói vượn: "Nếu không nhờ thần Quang Minh thì Toàn Chân Giáo cũng sẽ không có thêm một cao thủ mạnh mẽ."
"Cảm ơn thần Quang Minh!" Cuối cùng Vô Kỵ còn mang bộ dạng của bọn thần côn lừa gạt giang hồ nói: "Còn là một cô gái đẹp!"
Đám khốn kiếp Toàn Chân Giáo này không phải dạng vừa đâu. Vương Vũ vừa mới đắc tội Dương Na, bọn họ đã nhanh chóng xếp hàng đứng về phía cô nàng. Sự tương phản này làm hảo cảm của Dương Na với nhóm người Vô Kỵ tăng vụt lên, đồng thời tàn bạo giơ ngón giữa về phía Vương Vũ.
"Stop đê!" Vương Vũ nhìn một đám khốn nạn này, bĩu môi khinh thường: "Cảm ơn cái rắm! Thần Quang Minh sớm đã bị ta thịt!"
"Ngưu ca!! Là ngươi sao? Ta không nhìn lầm chứ!"
Ngay lúc mấy người Vương Vũ đang tán dóc, đột nhiên một giọng nói vang lên ở cửa thành.
"?"
Nghe có người gọi mình, Vương Vũ vội vã ngẩng đầu nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy ngay phía trước mình là một người chơi đang đứng.
Người chơi này nhìn rất quen nhưng hắn không thể nhớ ra được tên này là ai.
Gặp rồi quen mặt nhưng không biết, chuyện như vậy trong game online cũng không phải chuyện lạ gì… Bình thường mọi người chỉ nhớ tên, huống hồ đã lâu Vương Vũ không tới thành Thánh Quang, không nhận ra người từng gặp mặt một lần cũng hết sức bình thường.
Người chơi kia hình như cũng ý thấy Vương Vũ không nhận ra mình, vội vã tự giới thiệu mình: "Ta, Thần Hi Vĩnh Tịch đó. Ngươi quên rồi à, Thần thiếu!"
"Ồ..."
Nghe cậu ta nói vậy, rốt cục Vương Vũ cũng nhớ tên trước mắt này là ai.
Nhóc con này được xưng là một trong tứ thiếu Thánh thành, thời điểm lần đầu tiên Vương Vũ tới đây chính là bẫy công hội cậu ta, người đuổi theo Dương Na chạy đầy đường cũng là thủ hạ tên này, có điều sau đó hai bên vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cậu ta còn dùng tiền thuê hắn làm nhiệm vụ, nên cũng coi như là bạn bè từng tiếp xúc.
Vương Vũ hiểu rõ ồ một tiếng, không nhịn được đắc ý nói: "Không ngờ lâu như vậy rồi mà ngươi còn nhớ ta."
Bản thân hắn gần như quên mất thằng nhóc này rồi.
"Đúng vậy." Thần Hi Vĩnh Tịch vỗ ngực nói: "Ngưu ca là ai chứ, ta thường nhìn thấy ngươi trên thông cáo, còn xem qua các trận thi đấu của ngươi." Nói tới chỗ này, cậu ta đánh giá nhóm người Vô Kỵ một chút, vội vàng nói: "Bạn bè Ngưu ca đều là thần nhân cả!"
"Đâu có đâu có!"
Không hổ là thiếu gia nhà có tiền, ăn nói rất tốt, chỉ dùng một câu đã vuốt lông được cả Toàn Chân Giáo, khiến họ tươi cười rạng rỡ hẳn lên. Vô Kỵ khiêm tốn cười, sau đó hỏi Vương Vũ: "Em trai này là bạn của ngươi?"
Đổi lại là người khác thì Vô Kỵ còn không thèm để ý những người qua đường này.
Giờ khắc này Thần Hi Vĩnh Tịch cũng giới thiệu với người phía sau: "Thấy không, đây chính là đại thần Thiết Ngưu trong truyền thuyết, ta đã nói ta quen hắn mà!"
"Ừm! Bạn bè!" Vương Vũ gật đầu.
"Ha ha!"
Vô Kỵ liếc nhìn Thần Hi Vĩnh Tịch và bạn bè đằng sau, híp mắt lại cười ha ha đi tới trước mặt cậu ta: "Các cậu đang làm gì thế?"
"?"
Thấy Vô Kỵ dùng dáng vẻ ấy tất cả đều sững sờ, theo sự hiểu biết của họ thì chỉ khi bẫy người thằng oắt này mới lộ ra vẻ mặt như thế.
"Chó Vô Kỵ, ngươi muốn làm gì? Đây là bạn bè của lão Ngưu!" Mọi người buồn bực hỏi trong kênh công hội.