Trang 861# 1
Chương 1721: Phẩm chất cao quý của Vô Kỵ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Các ngươi biết cái gì chứ! Không thấy bọn họ đang chặn đường sao!"
Vô Kỵ dùng vẻ mặt khinh bỉ nói: "Dù sao đây cũng là bạn của Lão Ngưu. Nếu là người lạ thì bây giờ chúng ta lập tức giết vào, kiểu gì thì họ cũng gặp xui xẻo, bẫy hắn còn có thể làm cho hắn suýt chết mấy lần. Ta đây là đang cứu hắn, người nhân từ giống ta còn nữa không?"
"Ừm..."
Chúng chó Toàn Chân nghe Vô Kỵ giải thích xong hơi sững sờ, dồn dập giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Vô Kỵ có trái tim nhân hậu, bọn ta bái phục chịu thua."
"Đúng vậy!" Vô Kỵ không biết xấu hổ nói rằng: "Có hiểu tấm lòng thầy thuốc không, thân là nhân viên của thần, phẩm chất nhân hậu là của cải quý giá nhất của ta."
"Có cái đệt..."
Vương Vũ thấy Vô Kỵ không biết xấu hổ, trợn mắt nói khoác như vậy mặt cũng đen lại luôn, nếu không phải bản thân hắn thông minh thì chắc đã tin chuyện ma quỷ của Vô Kỵ rồi.
. .
Lúc này Thần Hi Vĩnh Tịch trả lời: "Còn không phải là tại Hoa Thiếu, tại hắn làm hỏng nhiệm vụ nên toàn công hội đi theo đều không sống yên được."
"Hoa Thiếu?" Vô Kỵ nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Dương Na đứng một bên nói: "Đó là Kinh Thành Hoa Thiếu, nghề nghiệp ẩn là Võ sĩ thánh đường, là đồng bọn với tên đó."
Dương Na nói đến đây còn không quên tàn nhẫn trừng Thần Hi Vĩnh Tịch một cái làm cậu ta ngu người luôn.
Như mọi người đã biết, năm đó cũng vì nhiệm vụ Kinh Thành Hoa Thiếu mà Thần Hi Vĩnh Tịch cho người đuổi theo Dương Na chạy khắp thành. Vương Vũ còn vừa lấy chuyện này ra cười nhạo nên cô ta không thể nào có ấn tượng tốt với Thần Hi Vĩnh Tịch được...
Phụ nữ à, thù dai lắm.
"Ồ? Nhiệm vụ gì?" Vô Kỵ tò mò hỏi.
"Các ngươi là bạn của Ngưu ca thì chính là bạn của ta, vậy ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết." Thần Hi Vĩnh Tịch nói: "Hôm nay không phải là ngày trò chơi mở phim tư liệu sao, một đội thiên sứ giáng lâm giáo đường Thần Thánh, một thiên sứ trưởng trong đó trưng dụng giáo đường, hơn nữa còn tuyên bố nhiệm vụ cho Hoa Thiếu, bảo đảm an toàn cho Thánh thành trong ba ngày. Công hội bọn ta mới mở tuyến phong tỏa các ngươi đã đến."
"Tuyến phong tỏa? Các ngươi muốn phong thành à?" Vương Vũ hỏi.
"Cũng không còn cách nào." Thần Hi Vĩnh Tịch nói: "Thiên sứ trưởng nói rồi, trong ba ngày này không cho phép bất kỳ người lạ nào vào thành, vì vậy nên điểm sống lại, điểm truyền tống và cửa thành đều bị bọn ta đóng chặt."
"Thì ra là như vậy!"
Vương Vũ nghe vậy nhàn nhạt gật đầu.
Quả nhiên Vô Kỵ là người tinh tường, vừa nhìn thấy Thần Hi Vĩnh Tịch chắn cửa lập tức đoán được đám người này có liên quan đến nhiệm vụ của mình, không ngờ nhiệm vụ của hắn lại có hai chiều.
Lão Ẩn Giả đã nói Thánh Hồn Chi Tử và Ma Hồn Chi Chủ sau khi giáng lâm đều đang ở trạng thái suy yếu, cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục đỉnh cao.
Mà thiên sứ trưởng Thần Hi Vĩnh Tịch nhắc tới cũng ban nhiệm vụ cho Kinh Thành Hoa Thiếu bảo vệ chu toàn trong vòng ba ngày, như vậy cũng hoàn toàn ăn khớp.
Kinh Thành Hoa Thiếu là Võ sĩ thánh đường, cũng là một nghề nghiệp ẩn, xem ra nhiệm vụ hai chiều lần này thật ra là hai nhiệm vụ cốt truyện va chạm với nhau.
Kết cục của nhiệm vụ hai chiều chỉ có một bên chiến thắng, nói cách khác tình tiết cốt truyện lần này chỉ có một người được thăng cấp thôi.
Bởi vậy có thể thấy được hệ thống rất đen tối, nhiệm vụ cốt truyện lại muốn làm thành hai nhiệm vụ đối đầu, chẳng phải là muốn hố nghề nghiệp ẩn hay sao?
Có điều nhiệm vụ cốt truyện của Kinh Thành Hoa Thiếu chỉ bảo vệ ba ngày, làm Vương Vũ buồn bực không thôi.
Meow, đều là nghề nghiệp ẩn, tại sao ngoài việc gặp phải nhiệm vụ đối đầu, hắn còn phải giết hai BOSS Thần cấp? Hệ thống con mẹ nó quá bất công...
Người ta thường nói không có đứa con hiếu thảo trước giường bệnh, không có anh em dưới nhiệm vụ. Ý trên mặt chữ chính là trong nhiệm vụ không nói tình nghĩa anh em.
Suy cho cùng game là game, giống như chơi mạt chược vậy, không thể vì là bạn mà tôi cố ý nhường cậu, là người già tôi phải chịu thua luôn. Vậy còn chơi cái rắm à.
Vương Vũ chơi game lâu như vậy dĩ nhiên cũng hiểu được đạo lý trong đó. Nếu Thần Hi Vĩnh Tịch đứng ở vị trí của Vương Vũ cũng sẽ không chủ động từ bỏ cái nhiệm vụ hai chiều này. Đương nhiên Vương Vũ cũng sẽ không nhượng bộ chỉ vì từng gặp mặt một lần.
"Cái này..."
Vương Vũ nghĩ tới đây lập tức muốn ngả bài với cậu ta.
Vương Vũ vừa muốn nói chuyện Vô Kỵ đã vội vã cướp lời: "Lần này, các ngươi không thể làm như vậy."
Vừa nói Vô Kỵ vừa nhắn tin trong kênh công hội: "Lão Ngưu, ngươi đừng nói chuyện!"
"Ây…" Vương Vũ nhìn thấy tin nhắn đành phải ngậm miệng lại.
"Ồ? Tại sao lão đại Vô Kỵ lại nói như vậy?"
Thần Hi Vĩnh Tịch thấy Vô Kỵ nghi ngờ hành động của mình, không hiểu hỏi.
"Ha ha!" Vô Kỵ nở nụ cười nhạt nhẽo nói: "Ý tưởng tốt nhưng thủ đoạn phong thành này của các ngươi không chặn được người."
"Không thể nào!" Lúc này trên mặt cậu ta lộ ra một tia khó chịu.
Cái tên con nhà giàu như Thần Hi Vĩnh Tịch không có nhiều tật xấu, nhưng cậu ta rất tự tin với chiến thuật của mình. Kế phong thành này là do cậu ta đưa ra, nhưng Vô Kỵ lại nói không chặn được người. Tuy ngoài mặt cậu ta không tiện oán hận nhưng trong lòng rất khó chịu.
Thần Hi Vĩnh Tịch nói tiếp: "Người chơi công hội chúng ta tuy không mạnh bằng Ngưu Ca nhưng ai cũng là cao thủ. Bây giờ điểm sống lại, điểm truyền tống, cửa thành Thánh Quang đâu đâu cũng có người của bọn ta, tại sao lại không chặn được người?"
"Hừ!" Vô Kỵ khinh thường nói: "Chỉ có thể phong tỏa những người chơi bình thường thôi, ngươi tưởng ngươi cản được những người trèo tường sao?"
"Cái này..."
Ngay lúc Vô Kỵ nói ra Thần Hi Vĩnh Tịch đã sửng sốt.
Còn không phải sao, lúc trước Vương Vũ chạy như thế nào, còn không phải là do tên nhóc này nhảy lên nóc nhà, làm cho tất cả mọi người đều bó tay toàn tập.
Bây giờ ở giai đoạn này, gần như những cao thủ có chút thực lực đều biết kỹ năng leo trèo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Tuy người có thể trèo tường không nhiều nhưng cũng chẳng ít.
"Không trùng hợp như vậy chứ..." Thần Hi Vĩnh Tịch còn ôm một tia may mắn với tuyến phong tỏa của mình.
"Làm sao lại không?" Vô Kỵ cười lạnh nói: "Thành Thánh Quang là nơi nào? Có thể tới nơi này gây sự thì ai là người thường chứ, loại trò mèo như trèo tường còn không dễ à?"
"Chuyện này...."
Vô Kỵ không hổ là tên lừa đảo cấp Thần, nói mấy câu đã làm Thần Hi Vĩnh Tịch dao động, nghẹn họng không trả lời được, không thể phản bác nổi.
Vô Kỵ thấy Thần Hi Vĩnh Tịch im lặng lại nói tiếp: "Tuyến phong tỏa càng dài thì lỗ thủng càng nhiều, không phải phong tỏa mấy cửa ải là xong việc."
"Không hổ là bạn bè Ngưu ca!"
Tuy Vô Kỵ không có ý tốt nhưng lời này nói ra lại không phải nói bừa, đây là lý thuyết quân sự hết sức quan trọng.
Người nghiên cứu sâu rộng về chiến thuật như Thần Hi Vĩnh Tịch đương nhiên cũng nghe được đạo lý ẩn chứa trong đó, thấy Vô Kỵ có thể nói như vậy đã nhận định hắn là người có bản lĩnh thật sự, lập tức thu hồi ngạo khí của mình mà khiêm tốn hỏi: "Vậy bây giờ bọn ta nên làm gì?"
"Rất đơn giản!" Vô Kỵ vung tay nói: "Tận lực thu nhỏ tuyến phong tỏa càng gần càng tốt, thu đến phạm vi có thể khống chế."