Trang 861# 2
Chương 1722: Dẫn sói vào nhà
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Phạm vi có thể kiểm soát sao?"
Thần Hi Vĩnh Tịch mờ mịt nói: "Phạm vi bao lớn mới coi như là kiểm soát được?"
"Lớn cỡ một tòa giáo đường!" Vô Kỵ suy nghĩ rồi nói.
"Một tòa giáo đường?"
Thần Hi Vĩnh Tịch hơi nhướng mày, suýt nữa cho mình một bạt tai.
Như Vô Kỵ đã nói, thứ tuyến phong tỏa này bất cứ lúc nào cũng phải tận lực rút ngắn. Sở dĩ Thần Hi Vĩnh Tịch dẫn người phong tỏa cửa thành, điểm sống lại với điểm truyền tống cũng vì lấy điểm khống chế tuyến, lấy tuyến khống chế hết.
Tuy nhiên sau khi được Vô Kỵ đánh tỉnh, cậu ta mới phát hiện mặc dù mình đã rút ngắn tuyến phong tỏa vẫn không thể làm đúng chủ đề.
Chặn cửa thành và các điểm ra vào khác thì có thể phong tỏa toàn bộ thành, thế nhưng tuyến phong tỏa quá lớn sẽ xuất hiện trăm ngàn lỗ hổng, không thể chống đỡ kẻ xâm nhập từ bên ngoài.
Nếu trực tiếp bao vây giáo đường, vừa tiết kiệm được tài nguyên người chơi, vừa có thể dùng hết khả năng bảo vệ giáo đường.
Thần Hi Vĩnh Tịch cũng bị nhiệm vụ cốt truyện lừa gạt, gợi ý nhiệm vụ là làm tốt công tác thủ vệ, không cho người ngoài thành tới gần. Cậu ta lại bỏ công sức phong thành rồi quên sạch bản chất nhiệm vụ bản là bảo vệ người trong giáo đường.
Thần Hi Vĩnh Tịch suy nghĩ đến đây không nhịn được thở dài nói: "Có lý! Lão đại Vô Kỵ thực sự là một lời đánh thức người trong mộng, ta sẽ cho người giải giới, đi bảo vệ giáo đường."
"Ha ha! Không có gì không có gì!"
Vô Kỵ vung tay nói thêm: "Thật ra không cần phải giải giới, bố trí hai tuyến phong tỏa thì an toàn cao hơn một chút, bên ngoài chặn điểm ra vào, thế là loại bỏ được người chơi bình thường. Cứ như vậy, trong phạm vi giáo đường chỉ cần một đội cao thủ đỉnh cấp là hoàn thành phong tỏa, hơn nữa còn có thể phòng ngừa kẻ xâm nhập gọi giúp đỡ."
"Vâng vâng vâng! Nghe lão đại Vô Kỵ chỉ bảo hết!"
Thần Hi Vĩnh Tịch nghe Vô Kỵ giảng giải thì phục sát đất luôn, cái gì gọi là bố trí hoàn mỹ, cái gì gọi là không một kẽ hở? Vô Kỵ giải thích vô cùng nhuần nhuyễn, xem ra khoảng cách giữa mình và quân sư của đội ngũ đoạt quán quân giải thi đấu chuyên nghiệp không nhỏ.
Có điều cao thủ hàng đầu thì…
Nói đến cao thủ hàng đầu, Thần Hi Vĩnh Tịch lại khó xử sờ cằm.
Cao thủ trong đám thuộc hạ của cậu ta không ít, dù sao cậu ta dùng tiền mời người, đội game thủ chuyên nghiệp vẫn có bản lĩnh nhưng còn chưa đến mức là cao thủ hàng đầu. Thần Hi Vĩnh Tịch làm công hội là để nuôi tay chân chứ không phải đi thi giải đấu chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không đốt tiền thuê chiến đội chuyên nghiệp làm vệ sĩ cho mình.
Vì lẽ đó nên nếu nói tới cao thủ đỉnh cấp, Thần Hi Vĩnh Tịch còn phải nghĩ thêm. Suy cho cùng cao thủ đỉnh cấp không phải cải trắng ven đường mà có thể tùy tiện quơ một đám lớn.
"Chúng ta đi thôi!"
Lúc Thần Hi Vĩnh Tịch đang suy tính thì đột nhiên Vô Kỵ quay đầu nói với mọi người phía sau: "Nếu thành Thánh Quang đã bị phong tỏa thì chúng ta không đi vào truyền tống nữa, tiến đến khu luyện cấp đi."
"Chó già Vô Kỵ, ngươi có ý gì?"
Nghe Vô Kỵ nói tất cả đều bối rối lên kênh công hội hỏi: "Ngươi nói một trận lẽ nào là để tăng cường độ khó cho nhiệm vụ của chúng ta sao?"
"Ngươi biết cái gì! Hiểu lạt mềm buộc chặt không! Ngươi cho rằng thằng nhãi này sẽ dễ tin rằng ngươi cùng phe với nó sao?" Vô Kỵ tàn nhẫn liếc xéo Minh Đô một chút.
Đúng vậy, Thần Hi Vĩnh Tịch không ngu.
Là bạn bè Vương Vũ nhưng xét ra thì cũng là người ngoài thành, nếu xung phong đi hỗ trợ nhất định sẽ làm cậu ta nghi ngờ.
Hiện Vô Kỵ giúp Thần Hi Vĩnh Tịch làm rõ suy nghĩ trước, loại bỏ nghi ngờ rồi lại cố ý tiết lộ mình đến thành Thánh Quang chỉ để mượn đường thôi, cứ như vậy điểm nghi ngờ cuối cùng của cậu ta sẽ biến mất theo.
"Hả?"
Vào lúc này, Thần Hi Vĩnh Tịch đang xoắn xuýt nghe Vô Kỵ nói không khỏi giật mình.
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công, mình còn định tìm cao thủ đỉnh cấp… Không phải cao thủ đỉnh cấp đang ở trước mắt hay sao?
Nhóm ông nội trước mắt này là đội ngũ vô địch giải thi đấu chuyên nghiệp, đặc biệt là Vương Vũ. Thực lực của hắn Thần Hi Vĩnh Tịch đã chứng kiến tận mắt , tự mình trải qua. Nếu đám người kia không phải cao thủ đỉnh cấp thì game này không có cao thủ đỉnh cấp.
"Các vị, xin dừng chân."
Đúng như dự đoán, họ mới quay đầu đi chưa được hai bước Thần Hi Vĩnh Tịch đã lên tiếng gọi lại.
"Làm sao? Còn chuyện gì à?" Vô Kỵ không kiên nhẫn nói: "Những lời nên nói ta đã nói rồi, bây giờ là chuyện của ngươi, bọn ta còn phải đi đây."
"Không phải... cái này."
Thần Hi Vĩnh Tịch hoang mang nói: "Các vị muốn đi đâu thế?"
"Sát vách Thánh địa Quang Minh." Vô Kỵ nói: "Chẳng biết sao thành Dư Huy của bọn ta không có phi thuyền đi thẳng tới bên kia được."
"Ha ha." Thần Hi Vĩnh Tịch cười nói: "Đế đô Thánh thành không thể có vật phi hành, vì vậy tất cả các thành chỉ có thể truyền tống đến Thánh thành, ngay cả cảng cũng phải ở ngoài thành."
"Chẳng trách." Vô Kỵ tỏ vẻ hiểu rõ nói: "Cảm ơn người anh em đã thông báo."
"Các vị đi Thánh địa Quang Minh làm gì?" Thần Hi Vĩnh Tịch tới gần hỏi.
"Không có chuyện gì, đi dạo chơi thôi." Vô Kỵ trả lời.
"Nếu không có chuyện gì thì cũng có thể đi bộ trong Thánh thành đó." Nghe người Toàn Chân Giáo nói chỉ là đi bộ, trong lòng Thần Hi Vĩnh Tịch vui vẻ, vội vàng nói.
"Chuyện này…. không tốt lắm." Vô Kỵ liếc mắt nhìn người chơi sau lưng Thần Hi Vĩnh Tịch nói: "Không phải các ngươi đang phong tỏa thành Thánh Quang sao? Chúng ta không muốn thêm phiền phức cho ngươi. Đúng không Lão Ngưu?"
Vô Kỵ nói đến đây giương ánh mắt trông mong về phía Vương Vũ.
"Ừm! Đúng vậy!" Vương Vũ gật gật đầu nói: "Game lớn như vậy không thiếu nơi đi bộ, không thể để ngươi khó xử."
"Không khó xử, không phiền phức!"
Thần Hi Vĩnh Tịch cười hì hì nói: "Thật ra ta giữ các vị lại đúng là có nguyên nhân nhỏ."
"Ồ? Nguyên nhân gì?" Vô Kỵ nhíu nhíu mày, buồn bực nói.
"Khà khà."
Thần Hi Vĩnh Tịch lặng lẽ cười nói: "Cái này, cao thủ công hội chúng ta không ít, nhưng không có cao thủ như các vị…."
"Không bàn nữa!" Vô Kỵ không chờ cậu ta nói hết lời đã khoát tay nói: "Toàn Chân Giáo chúng ta không gia nhập bất kỳ liên minh công hội nào."
"Không không không." Thần Hi Vĩnh Tịch thấy Vô Kỵ hiểu lầm ý của mình nên vội vã giải thích: "Ta chỉ muốn thuê mấy vị đến bảo vệ giáo đường giúp, không biết ý các vị thế nào?"
"Thuê? Ha ha!"
Lời Thần Hi Vĩnh Tịch vừa nói ra, Toàn Chân Giáo dồn dập cười lớn.
Đương nhiên, bọn họ cười là tên Vô Kỵ vô liêm sỉ có thể dao động được người ta, không chỉ làm Thần Hi Vĩnh Tịch dắt sói vào nhà, mà còn khiến cậu ta dùng tiền dẫn sói vào nhà.
Mà Thần Hi Vĩnh Tịch lại không rõ suy nghĩ của đám người Toàn Chân Giáo, thấy đám người kia cười gằn như vậy còn tưởng họ khinh thường lời mình, lòng hoảng hốt không thôi.
Lúc này, Vô Kỵ thản nhiên nói: "Anh em, chắc ngươi cũng nghe qua chiến đội Một Đám Ô Hợp của Toàn Chân giáo chúng ta rồi nhỉ."