Trang 862# 1
Chương 1723: Chi tiền mua bài học.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đương nhiên, như sấm bên tai!" Thần Hi Vĩnh Tịch dựng thẳng ngón tay cái, nói lên những lời từ đáy lòng.
Trong Trọng Sinh, có lẽ có một số người không biết Toàn Chân Giáo là ai, nhưng chắc chắn tất cả đều biết chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Một chiến đội nghiệp dư không danh tiếng, tham gia lần đầu đã đánh bại được chiến đội Cửu Châu mạnh nhất trong nước, đương kim vô địch giải đấu chuyên nghiệp. Vừa vào nghề đã bước lên đỉnh cao, là giấc mộng trong lòng những người chơi bình dân, nào có ai không biết tên chiến đội Đám Người Ô Hợp?
Từ giữa nhân dân đến, đến giữa nhân dân đi mà.
"Biết là tốt rồi." Vô Kỵ chỉ vào người Toàn Chân Giáo nói: "Tuy anh em chúng tôi không giỏi lắm nhưng dù gì cũng có chút danh tiếng, vô duyên vô cớ làm tay chân cho người ta chắc không được đâu, phế vật cũng cần mặt mũi."
Vô Kỵ nói đến hai chữ phế vật, Vô Kỵ lại chỉ chỉ về phía sau.
"Ừ..."
Tất cả mọi người nhìn vị trí mà Vô Kỵ chỉ tới đều yên lặng như tờ.
"?"
Vô Kỵ cảm giác ánh mắt họ sai sai bèn vội vã quay đầu nhìn lại, thấy ngón tay của mình chỉ đúng vào người Vương Vũ.
"Khặc khặc..."
Vô Kỵ thấy Vương Vũ đen mặt nhìn mình thì vội vã ho khan một tiếng, lúng túng thu ngón tay lại, làm như chưa xảy ra chuyện gì mà hỏi Thần Hi Vĩnh Tịch: "Ngươi hiểu ý của ta không?"
"Hiểu hiểu!"
Thần Hi Vĩnh Tịch vội vàng nói: "Mọi người đều là bạn bè Ngưu ca, lại là cao thủ nổi danh hiển hách, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi mọi người. Ta có một chút tiền, một ngày 10 ngàn vàng thì thế nào?"
Thần Hi Vĩnh Tịch dựa theo nhiệm vụ yêu cầu nhờ người bảo vệ thành Thánh Quang ba ngày. Ba ngày là 30 ngàn vàng, theo tỉ giá hối đoái hiện giờ thì là ba trăm ngàn Nhân Dân Tệ. Giá cả như vậy không thấp.
Nhưng Vô Kỵ lại nhíu nhíu mày hỏi ngược: "Một người 10 ngàn?"
"Này này này! Gần là vậy..."
Nghe Vô Kỵ hỏi ngược lại vậy… Thần Hi Vĩnh Tịch cũng không dám cãi, cùng lúc đó Vương Vũ cũng mở kênh công hội ồn ào ra: "Nói thế nào thì cũng là người quen, ngươi đừng kỳ cục thế chứ."
Còn không phải sao, mọi người vốn định hố cậu ta nên có đưa tiền hay không không quan trọng, mà cái giá này cũng không thấp. Tên Vô Kỵ vừa mở mồm đã đòi gấp mười lần tiền...
Cướp nhiệm vụ còn muốn lừa tiền, Toàn Chân Giáo trước sau như một. Nếu đối phương là người lạ tuyệt nhiên Vương Vũ không nói câu nào, nhưng tốt xấu gì Thần Hi Vĩnh Tịch cũng coi như là người quen cũ, Vô Kỵ làm như thế thực sự khiến Vương Vũ hơi băn khoăn.
"Khà khà!"
Ai ngờ Vô Kỵ cười hắc hắc nói: "Chớ sốt sắng, giá trị của chúng ta đáng giá này, không làm được hắn còn phải cảm ơn chúng ta đấy."
"Chuyện này..."
Thần Hi Vĩnh Tịch nghe giá không khỏi chấn động cả người.
Toàn Chân Giáo có mười một người, một người 10 ngàn thì ba ngày là 330 ngàn, mình mở giá chỉ là số lẻ mà thôi.
Tuy cậu ta không thiếu tiền nhưng cũng không phải loại công tử nhà giàu tiêu tiền như nước, cái giá này đúng thật hơi cao.
"Chuyện này, lão đại Vô Kỵ." Thần Hi Vĩnh Tịch nhíu mày nói: "Một người 10 ngàn, cho dù là chiến đội Cửu Châu cũng không được giá này đâu."
"Ha ha, chiến đội Cửu Châu?" Vô Kỵ nghe vậy khinh thường nói: "Bọn họ là cái gì chứ?"
"Ai da..."
Vô Kỵ vừa dứt lời, Thần Hi Vĩnh Tịch lập tức nghẹn họng không trả lời được.
Trời ạ, đã quen mặc cả với những game thủ chuyên nghiệp nên quên mất mấy ông nội trước mắt mình từng đè chiến đội Cửu Châu xuống đất chà qua chà lại. Lấy thân phận của họ thì cái giá này tuy hơi cao nhưng cũng không đến nỗi phi lý.
Có người quen cũ là Vương Vũ đang ở đây mà Toàn Chân Giáo còn muốn giá cao như vậy, xem ra trong lòng đám người kia không muốn nhận nhiệm vụ này. Thế là tiêu diệt sạch chút nghi ngờ còn sót lại của Thần Hi Vĩnh Tịch.
Meow, nếu như họ muốn phá thì cần gì phải chào giá trên trời, dọa mình chạy mất chứ?
Thần Hi Vĩnh Tịch nghĩ tới đây bèn cười nói: "Một người 10 ngàn thì một người 10 ngàn, bọn ta trả được!"
"Quả nhiên người anh em Thần Hi có nghĩa khí!" Vô Kỵ gật đầu tán dương: "Toàn Chân Giáo chúng ta có một quy tắc, làm việc cho người ta phải lấy tiền trước."
"Ta... !"
Khóe miệng cậu ta co rúm hai lần, suýt nữa mắng ra tiếng, nhưng vừa nghĩ đám người kia càng không muốn tiếp thì càng chứng tỏ bọn họ đáng tin cậy. Dù sao chạy trời không khỏi nắng, trả tiền trước hay sau không quan trọng.
"Được rồi! Trả tiền trước thì trả tiền trước!"
Thần Hi Vĩnh Tịch thở dài một tiếng rồi móc túi tiền đưa cho Vô Kỵ.
….
"Trâu bò thật... trâu bò!"
Toàn Chân Giáo thấy Vô Kỵ nói hai câu đã lấy được hơn 300 vàng bèn phục sát đất.
Chẳng trách mọi người đều nói thà chọc Thiết Ngưu còn hơn trêu Vô Kỵ, chọc Vương Vũ cùng lắm bị giết mấy lần, không đau không ngứa, tốn chút thời gian là luyện lại được, không mang tổn thương thực chất.
Nhưng trêu tên khốn kiếp Vô Kỵ này á, hắn có thể làm Thần Hi Vĩnh Tịch dùng tiền mua một cái bẫy, cũng có thể bán ngươi còn làm ngươi tưởng mình kiếm được tiền.
Không chỉ trừng phạt kinh tế mà còn gánh nhục nhã tinh thần, đúng y câu giết người tru tâm.
"Ha ha! Không có gì đâu, trăm hay không bằng tay quen!"
Vô Kỵ khiêm tốn trả lời một câu rồi nói với Thần Hi Vĩnh Tịch: "Nếu thu tiền rồi thì bọn ta sẽ cầm tiền làm việc, bảo đảm không có bất cứ ai ngoài chúng ta vào được giáo đường. Bây giờ ngươi nhanh chóng dẫn bọn ta đi đi."
"Vậy thì cảm ơn các vị!" Thần Hi Vĩnh Tịch kích động đến mức gật gù, dặn dò thuộc hạ giữ cửa thành rồi mang nhóm người Toàn Chân Giáo vào.
Vô Kỵ còn không quên nói Vương Vũ: "Ta đã nói rồi mà, hắn bỏ tiền còn phải cảm ơn chúng ta."
"Ngươi cứ tạo nghiệp đi!" Vương Vũ dở khóc dở cười bĩu môi.
Hết cách rồi, hành vi của Vô Kỵ tuy phá hoại nhưng chung quy cũng vì nhiệm vụ của Vương Vũ. Hắn cũng chẳng phải người không biết điều, đương nhiên sẽ không khinh bỉ Vô Kỵ.
Thành Thánh Quang lớn gấp ba lần thành Dư Huy, Thần Hi Vĩnh Tịch dẫn đường hơn mười mấy phút mới đi tới vùng gần nhà thờ Thánh Quang trong truyền thuyết.
Nhà thờ Thánh Quang lớn là giáo đường to nhất đại lục Dũng Giả, vẫn luôn là một khu thánh địa, phong cách kiến trúc vô cùng hùng vĩ. Đám nhà thiết kế trực tiếp dời thánh đình thực tế vào game mà.
Mặc dù cách giáo đường còn rất xa nhưng tất cả đều cảm nhận được sự trang trọng nghiêm túc.
Minh Đô dùng vẻ mặt gian xảo nhìn bốn phía rồi nói: "Người đang làm thần đang nhìn. Lão Ngưu à, ngươi làm chuyện đó trên địa bàn của thần không sợ gặp báo ứng sao?"
"Hừ!" Vương Vũ khinh thường nói: "Anh đây một thân chính khí, sợ quỷ thần cái rắm ấy. Lúc trước ta còn đốt pháo ném vào giáo đường cơ mà."
"Đệt!" Minh Đô không còn gì để nói.
"Hơn nữa còn giết một Hồng Y giáo chủ." Dương Na đứng một bên bổ sung.
Vô Kỵ cũng lạnh nhạt nói: "Thần vương Quang Minh cũng do Lão Ngưu giết."
"Tên súc sinh này!!" Mọi người nhìn cái tên bất kính quỷ thần trước mắt mà phát lạnh sau lưng, đám BOSS Quang Minh ở Giáo Đình đã làm sai điều gì mà đắc tội cái tên sát tinh này.