Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1723 - Chương 1724: Cách Đơn Giản Nhất

Trang 862# 2

 

 

 

Chương 1724: Cách đơn giản nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Nơi này chính là giáo đường!"

Thần Hi Vĩnh Tịch đi tới chỉ vào cửa lớn giáo đường nói: "Giáo đường Thánh Quang tổng cộng có bốn cửa. Nơi này là cửa chính, mấy cái khác đều là cửa nhỏ, khá dễ dàng bảo vệ."

"Chu cha..."

Xuân Tường liếc mắt nhìn địa hình xung quanh giáo đường bèn thở dài nói: "Phong thủy chỗ này không tốt, cửa chính hướng về giao lộ, phạm sát, dễ có tai ương ngập đầu tai. Lần sau lão nhân gia thần Quang Minh xây nhà nhất định phải tìm ta xem phong thủy đấy."

"À?"

Thần Hi Vĩnh Tịch nghe Xuân Tường mà sững sờ luôn.

"Đừng để ý tới hắn!" Vô Kỵ khoát tay một cái: "Dân làm kiến trúc thường hay nói mấy cái linh tinh."

"Vậy thì phiền các vị!"

Thần Hi Vĩnh Tịch không để tâm đến Xuân Tường nữa, lần thứ hai cung kính ôm quyền với đám người Toàn Chân Giáo.

"Đừng khách khí!" Vô Kỵ có hơi ngượng ngùng nói: "Ngươi nói vậy làm chúng ta cảm thấy hết sức có lỗi, ta thay mặt bọn họ xin lỗi ngươi một tiếng."

"Có lỗi với ta?"

Thần Hi Vĩnh Tịch mờ mịt lần hai, quả nhiên người Toàn Chân Giáo đúng như truyền thuyết, cứ điên điên khùng khùng, rõ ràng họ nói tiếng người nhưng sao mình lại không hiểu?

"Đúng vậy!" Vô Kỵ hổ thẹn nói rằng: "Nhiệm vụ hai chiều, chúng ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, hi vọng ngươi có thể hiểu cho."

Vô Kỵ nói tới chỗ này lại liếc mắt ra hiệu về phía sau Thần Hi Vĩnh Tịch.

Cùng lúc đó, không khí phía sau Thần Hi Vĩnh Tịch vặn vẹo một trận. Sau lưng cậu ta xuất hiện thân hình Bắc Minh Hữu Ngư đang nâng chủy thủ lên, hai tay ôm dao găm tàn nhẫn đâm vào tim Thần Hi Vĩnh Tịch.

Bắc Minh Hữu Ngư có sát thương cỡ nào chứ.

Thần Hi Vĩnh Tịch chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, tiếp theo thanh máu HP trên đầu lập tức chạm đáy.

"Chuyện này.."

Thần Hi Vĩnh Tịch còn chưa nói hết, trên mặt mang theo vẻ khó mà tin nổi hóa thành một luồng ánh sáng trắng biến mất trước mắt mọi người.

"Tội lỗi tội lỗi!"

Vô Kỵ nhìn chỗ Thần Hi Vĩnh Tịch cảm thán một tiếng rồi nhấc chân đi vào giáo đường.

Vào lúc này, Vương Vũ cũng nhận được tin nhắn của Thần Hi Vĩnh Tịch: "Mịa nó, Ngưu ca, ngươi làm việc này không đàng hoàng."

Xem ra, lúc này Thần Hi Vĩnh Tịch đã nhận ra mình bị lừa.

Điều cậu ta không ngờ là mình đã dẫn sói vào nhà thì thôi, còn bị người ta hãm hại một số tiền lớn, trăm lần nghìn lần không ngờ Vương Vũ lại là người như thế.

"Hết cách rồi, nhiệm vụ hai chiều! Không làm như vậy sợ ngươi không tin, chờ chúng ta làm xong nhiệm vụ thì ta sẽ trả tiền cho ngươi."

Đối mặt với chỉ trích của Thần Hi Vĩnh Tịch, Vương Vũ cũng không biết nên nói sao. Hắn cũng không thể đẩy trách nhiệm lên người Vô Kỵ được, chỉ đành lấy lời của Vô Kỵ để giải thích qua loa lấy lệ.

Còn chuyện trả tiền, đám người Toàn Chân Giáo kia nổi tiếng là có vào không có ra, tiền này chắc chắn là Vương Vũ tự móc túi mình ra. Dù sao Vương Vũ cũng là một người sĩ diện.

Thần Hi Vĩnh Tịch cũng là người chơi già đời, đương nhiên biết nhiệm vụ hai chiều. Cậu ta thấy Vương Vũ nói như vậy rồi đương nhiên cũng không tiện để cho Vương Vũ trả lại tiền thật, chỉ bất đắc dĩ nói: "Quên đi! Game thôi mà, có làm có chịu!"

Nói xong, Thần Hi Vĩnh Tịch đóng luôn khung chat với Vương Vũ lại.

Lúc này khung tin nhắn của Thần Hi Vĩnh Tịch đã nổ tung…. Sau khi Kinh Thành Hoa Thiếu nhận được nhắc nhở nhiệm vụ thất bại xong lập tức cuống lên.

Vốn tưởng mình đã phong tỏa không có chút sơ hở nào, không ngờ vậy mà lại để người ta tiến vào giáo đường, hơn nữa còn vô thanh vô tức nữa. Bản thân cũng không cảm giác được tí gì, chuyện này cũng quá tà môn đi.

"Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?"

Kinh Thành Hoa Thiếu nhắn cho Thần Hi Vĩnh Tịch mười mấy cái tin.

"Bị hãm hại!" Thần Hi Vĩnh Tịch sắp xếp ngôn từ một lát rồi tóm gọn lần thất bại này trong ba chữ.

"?"

Kinh Thành Hoa Thiếu sửng sốt đủ năm giây mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, nhất thời phẫn nộ trả lời: "Ai to gan như vậy, lại dám lừa ngươi!"

"Toàn Chân Giáo!"

Thần Hi Vĩnh Tịch bất đắc dĩ nói rõ mười mươi chuyện vừa rồi.

Kinh Thành Hoa Thiếu nghe xong tức suýt ngất. Cái quái gì vậy, chẳng trách kẻ địch vào thành lặng yên không tiếng động, hóa ra là người mình mời người ta vào trong thành.

"Cái này… bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Kinh Thành Hoa Thiếu không dám nổi nóng với Thần Hi Vĩnh Tịch, chỉ đành nén giận hỏi.

"Có thể làm gì chứ?" Thần Hi Vĩnh Tịch cũng tức giận nói: "Người Toàn Chân Giáo đã tiến vào giáo đường, lẽ nào chúng ta còn có thể vọt vào đó giết bọn họ? Lại nói, Toàn Chân Giáo là hạng người nào người khác không biết, sao ngươi lại không biết được?"

"Chuyện này..."

Thần Hi Vĩnh Tịch nói mấy câu đã thành công làm Kinh Thành Hoa Thiếu đang oán hận phải yên lặng không nói gì.

Giáo đường là nơi trình diện thần Quang Minh, kiêng kỵ nhất là làm ồn. Bình thường nói chuyện to ở cửa giáo đường còn bị hệ thống cảnh cáo đã khiêu khích uy nghiêm của thần, làm mất danh dự của thành và trận doanh. Nếu bây giờ vào đánh nhau đương nhiên kết cục có thể tưởng tượng được. Sở dĩ lúc trước Thần Hi Vĩnh Tịch không sắp xếp người công hội mình ở giáo đường cũng vì nguyên nhân này.

Bởi vì người chơi thành Thánh Quang đều biết giáo đường Thánh Quang là cấm địa, bình thường mọi người sẽ không đi bộ gần giáo đường. Tại lẽ đó nên Thần Hi Vĩnh Tịch theo bản năng không chú ý tới giáo đường.

Cứ coi như bố trí tuyến phong tỏa ở gần giáo đường thì làm sao? Cũng giống lần trước ấy, Vương Vũ ném mấy quả pháo đang cháy vào nhưng công hội của mình lại phải chịu sự truy sát của Võ sĩ thánh đường.

Huống chi, đám người Toàn Chân Giáo kia không có một kẻ nào tầm thường, đặc biệt là Vương Vũ, đến nay vẫn là bóng ma trong lòng nhóm người Kinh Thành Hoa Thiếu. Đừng nói là trong giáo đường, dù ở ngoài gã cũng không dám đánh trực diện với Vương Vũ.

"Đều tại ngươi!" Cuối cùng Thần Hi Vĩnh Tịch còn không quên trách cứ Kinh Thành Hoa Thiếu: "Tiếp cái nhiệm vụ bảo vệ chó má gì, còn hại bọn ta xui xẻo theo.."

"Ta..."

Oan uổng quá, rõ ràng là nhiệm vụ của mình bị Thần Hi Vĩnh Tịch phá hỏng mà thằng nhóc này lại trách ngược lại mình, thiên lý ở đâu?

.

Trong giáo đường, Vương Vũ bị Thần Hi Vĩnh Tịch chất vấn, trong lòng cũng hổ thẹn mười phần, không nhịn được hỏi Vô Kỵ: "Không phải là tiến vào giáo đường sao, chúng ta trực tiếp bay vào là được, cần gì phải liên lụy Thần Hi Vĩnh Tịch chứ…"

"Bay vào được chắc?"

Vô Kỵ cười nói: "Đây là thành Thánh Quang, không phải thành Dư Huy. Nơi này ngay cả phi thuyền cũng không cho bay, ngươi tưởng mình có thể bay được à? Có tin vệ binh lôi vũ khí ra đánh ngươi xuống không? Thần Hi Vĩnh Tịch ngốc, lẽ nào ngươi cũng vậy? Ta làm thế cũng là vì không muốn chúng ta gặp lại họ trong binh đao."

Đúng là thành Thánh Quang như đế đô, bối cảnh không giống thành chính tầm thường. Không cho phép có bất cứ sinh vật nào xuất hiện trên không thành chính Thánh Quang, đã thế lối vào thành chỉ có một con đường.

Giờ khắc này toàn bộ cửa thành bị phong tỏa, một khi nhóm người Vương Vũ tiến vào thành tất nhiên sẽ kinh động nhóm Thần Hi Vĩnh Tịch.

Nhiệm vụ hai chiều chính là thứ hệ thống tạo ra để người chơi tự giết lẫn nhau, đến lúc đánh thật, với khả năng của Vương Vũ và người Toàn Chân Giáo không đánh chết mấy trăm tên tay chân của Thần Hi Vĩnh Tịch thì không vào được, mà đánh thì Toàn Chân Giáo cũng có tổn thất.

Giống như bây giờ, mọi người cười cười nói nói tiến vào thành mới là cách đơn giản trực tiếp nhất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment