Trang 869# 1
Chương 1737: Quang Minh Lễ Tán
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Huyễn Ma Chi Tâm: Bảo thạch, là huyễn ma tinh thạch được hào quang thần thánh chúc phúc, lấp lánh quang huy màu vàng, dùng đề cao cấp bậc trang bị sẽ không thất bại.
Cấp bậc sử dụng: Không.
Yêu cầu nghề nghiệp: Thợ rèn cấp Tông Sư.
"Con mẹ nó! Đây là..."
Nhìn thấy bảo thạch trong tay Ký Ngạo, ánh mắt mọi người không khỏi tỏa sáng.
Meo meo, đây lại là bảo thạch tăng cấp bậc trang bị.
Yêu cầu cấp bậc của trang bị vẫn luôn là hạng mục thuộc tính khiến người chơi rối rắm nhất.
Yêu cầu cấp bậc trang bị quá cao, người chơi không dùng được, nhìn thì sốt ruột, chỉ là loại tình hình này vẫn khá dễ giải quyết. Trong trò chơi có một loại nguyên liệu có thể làm giảm yêu cầu cấp bậc của trang bị, nhưng không làm giảm thuộc tính, tuy giá có chút cao, nhưng không tính là hiếm thấy.
Mà yêu cầu cấp bậc của trang bị quá thấp, thuộc tính sẽ không theo kịp thời đại, vậy người dùng sẽ rất sốt ruột. So sánh ra thì loại tình huống này còn lừa người hơn loại tình huống trước rất nhiều.
Thay đổi trang bị chủ yếu là do yêu cầu cấp bậc.
Cấp bậc càng cao, thì thuộc tính chủ của trang bị càng cao, cho dù là Thần khí nếu yêu cầu cấp bậc chỉ có cấp 1, thì thuộc tính chủ chắc chắn còn kém cả đồ Bạch Ngân cấp 50.
Tốc độ thăng cấp trong cái trò chơi Trọng Sinh này cũng không nhanh, ngay từ đầu mọi người còn không nhận thấy được, nhưng càng về sau càng cảm giác được tầm quan trọng của cấp bậc trang bị.
Cho đến hiện giờ, người chơi Trọng Sinh đa phần đều hơn cấp 60, mà cấp bậc trang bị thì vẫn kẹt dưới cấp 40, quái cấp thấp không có kinh nghiệm, quái cấp cao thì đánh không được. Loại trạng thái cao không cao hẳn mà thấp không thấp hẳn này khiến người chơi vô cùng khát khao cấp bậc trang bị. Khối bảo thạch này có thể nâng cao cấp bậc trang bị, giá trị có thể tưởng tượng ra.
Khó trách Ký Ngạo vừa nhìn thấy thuộc tính liền nhanh chóng thu vào, bởi vì Ký Ngạo chính là người có nhu cấp bức thiết nhất đối với cấp bậc trang bị trong đám người Toàn Chân Giáo.
Những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng có cấp bậc trang bị tương đối thấp, nhưng cấp bậc vũ khí trên cơ bản đều đứng đầu trò chơi. Chỉ có mỗi Ký Ngạo, vũ khí trong tay cậu hiện tại mới chỉ cấp 20, tuy thuộc tính không tồi, khiến cho rất nhiều người hâm mộ, nhưng tất cả mọi người đều có vòng luẩn quẩn của riêng mình. Ký Ngạo nằm trong một hội nhiều biến thái như vậy, đương nhiên sẽ không so sánh bản thân với người thường, nhưng khi so sánh với đám biến thái Toàn Chân Giáo này, tâm tình Ký Ngạo chả tốt đẹp gì.
Dù sao Võ sư vốn có sát thương không cao, giờ lại không có được vũ khí thích hợp nữa nên Ký Ngạo hiện tại có chút xấu hổ.
"Gà Con không tốt nha, học được cách diếm trang bị rồi!"
Minh Đô cười xấu xa, nhướn lông mày với Ký Ngạo, cái mặt hàng không biết xấu hổ này còn dám nói người khác không biết xấu hổ, không tốt.
"Cái gì mà không tốt!" Nghe được lời Minh Đô nói... Vô Kỵ đen mặt ngắt lời nói: "Đây cũng không phải trong phụ bản, BOSS dã ngoại rơi đồ đương nhiên là ai nhặt được thì của người đó rồi, Gà Con ngươi cứ cầm đi!"
"Đúng vậy! Lão Lý ngươi nói cái gì vậy, ngươi đã có Thần khí cao nhất rồi, còn muốn tranh với đứa nhỏ một tảng đá vỡ sao?"
Vô Kỵ vừa nói xong, những người khác đều căm tức nhìn Minh Đô.
Đám người Toàn Chân Giáo kia tuy miệng tiện, nhân phẩm kém, còn thích bẫy người, nhưng đối với bạn bè vẫn là rất trọng nghĩa khí.
Mọi người đương nhiên biết rõ khối bảo thạch này có giá trị cực lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói, tầm quan trọng của nó đối với bọn họ không bằng Ký Ngạo.
Vừa rồi vì sao Danh Kiếm Đạo Tuyết bùng nổ, mọi người cũng không phải không ghi nhớ trong lòng, một tên trưởng thành lão luyện như vậy cũng phải tức giận, huống chi là một tên gấu con còn chưa dứt sữa.
"Ta đâu nói gì..."
Bị mọi người đồng loạt chỉ trích, Minh Đô oan ức nói: "Ta chỉ cảm thán Gà Con trưởng thành rồi..."
"Hừ! Khốn nạn!"
Mọi người đồng loạt giơ ngón giữa với Minh Đô, nếu không phải Vô Kỵ ngắt ngang, với tính cách này của Minh Đô tám phần là muốn đổ xúc xắc với Ký Ngạo.
Đương nhiên, ý mọi người không phải nói tên nhãi Minh Đô này không có nghĩa khí, mà là mặt hàng này không hiểu chuyện... Người khác có thể nghĩ tới chứ hắn ta thì không nhận ra được, nhìn thì một bó tuổi to nhưng tâm lý và chỉ số thông minh cũng chả hơn Ký Ngạo là bao. Giống như vừa rồi khinh bỉ Danh Kiếm Đạo Tuyết, người có mắt đều sẽ không nói ra loại lời nói đó.
Trò chơi chính là giang hồ, giang hồ không phải đánh đánh giết giết mà là đạo lý đối nhân xử thế, giúp cho người bên cạnh học được cách cách đối nhân xử thế cũng là một loại trách nhiệm của bạn bè. Ví dụ như Vương Vũ... lúc mới vào trò chơi còn là một tên ngốc mơ hồ, thế mà qua sự hun đúc của người Toàn Chân Giáo, hiện giờ chẳng phải đã thành một tên lão làng rồi sao?
Khác với Vương Vũ có tính cách quy củ, tính cách Minh Đô có vẻ tùy ý làm bậy, cho nên cần người nhắc nhở bất cứ khi nào.
Lấy được Huyễn Ma Chi Tâm, tâm tình của Ký Ngạo rất tốt.
Thợ rèn cấp Tông Sư người khác có thể khó tìm, chứ ở Toàn Chân Giáo đã có hai người, quay đầu về là có thể thăng cấp trang bị, nghĩ tới việc bản thân rốt cuộc không phải cầm trang bị cấp 20 đi rêu rao khắp nơi, trong lòng Ký Ngạo phải nói là vô cùng kích động. Mặc dù không nói ra mấy lời cảm ơn linh tinh buồn nôn gì đó... Nhưng Ký Ngạo vẫn mang lòng cảm kích đối với Vô Kỵ.
Nói tên nhãi Vô Kỵ này giỏi quan sát lòng người, không bằng nói Vô Kỵ biết làm việc. Chỉ tùy tiện nói một câu thì đã có thể lôi kéo tên oắt con Ký Ngạo bướng bỉnh này. Hiện giờ Vô Kỵ muốn Ký Ngạo đi chịu chết, có lẽ Ký Ngạo cũng sẽ không nói hai lời.
Ký Ngạo vui mừng, những người khác lại mang vẻ mặt buồn bực.
Móa nó, đánh hai tên BOSS này lao lực như vậy, kết quả tuôn ra một đống rác thì không nói, vật duy nhất có chút giá trị thì không thể bán lấy tiền. Đánh BOSS như thế này cũng quá không đáng rồi.
"Con mẹ nó còn là BOSS Thần tộc sao, ra cửa chỉ mang có chút đồ thế này mà cũng sợ mất mặt hả!"
"Đúng vậy, vũ khí tấn công còn là thứ không ai có thể sử dụng được!"
Người Toàn Chân Giáo mồm năm miệng mười khinh bỉ BOSS.
"Khà khà!"
Thời điểm mọi người đang bất mãn BOSS, đột nhiên Vương Vũ nở nụ cười.
"Cười cái gì mà cười, chẳng lẽ chỗ ngươi nhặt được trang bị tốt rồi hả?" Nhìn thấy Vương Vũ cười tươi, những người khác không nhịn được hỏi.
Mới vừa rồi có hai BOSS bị giết, một trong hai người đó chết ngay trước mặt Vương Vũ.
"Không!" Vương Vũ lắc đầu nói: "Một đống trang bị rác."
"Vậy mà ngươi còn cười!" Mọi người kinh ngạc.
"Trang bị rác, nhưng rơi ra một quyển sách kỹ năng không hề rác chút nào." Nói xong, Vương Vũ tiện tay giơ lên một quyển sách kỹ năng màu vàng, đồng thời thuộc tính của sách kỹ năng cũng được Vương Vũ đưa lên kênh đoàn đội.
"Quang Minh Lễ Tán (quyển thượng) ": Kỹ năng Sử Thi, tùy tùng ngoan đạo của Thần Vương Quang Minh có thể thông qua tín ngưỡng thành kính, sử dụng kỹ năng hồi sinh tất cả đồng đội đã tử vong trong phạm vi quy định.
Yêu cầu cấp bậc: 65
Yêu cầu nghề nghiệp: Mục sư thần thánh.
Giới thiệu vật phẩm: Tín đồ trung thành nhất của Thần Quang Minh - đại giáo chủ Durast khi đi theo Thần Quang Minh thì nhận được sự cảm hóa của Thần, do đó ghi chép lại, sau này đã trở thành mục tiêu suốt đời của các tín đồ Thần Quang Minh đời sau. Thế nhưng trải qua hơn ngàn năm lưu truyền, chỉ còn lại quyển thượng.
" Quang Minh Lễ Tán? Không phải là thuật Hồi Sinh sao!"
Kỹ năng Sử Thi của mỗi nghề nghiệp chỉ có ít ỏi vài quyển, thuộc loại hiếm có trong hiếm có. Cái kỹ năng Quang Minh Lễ Tán này vừa rồi mọi người đều được chứng kiến, cũng chỉ là thuật Hồi Sinh đơn thuần mà thôi. Ban đầu Vô Kỵ cũng thấy vậy, cho nên nhìn thấy bốn chữ kỹ năng Sử Thi, mọi người cũng không cảm thấy gì.
Nhưng sau khi đọc xong toàn bộ giới thiệu của kỹ năng này, mọi người đồng loạt hít ngược một hơi.
Một lúc lâu sau, mọi người mới sợ hãi than: "Đệt, thế mà lại là thuật Hồi Sinh quần thể trong truyền thuyết!!!!"