Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1737 - Chương 1738: Tỏ Vẻ

Trang 869# 2

 

 

 

Chương 1738: Tỏ vẻ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thuật hồi sinh quần thể, tên như ý nghĩa, là pháp thuật duy nhất có thể làm nhiều người sống lại.

Người chơi trong trò chơi có thể sống lại không giới hạn, cho nên tính mạng thoạt nhìn không đáng giá chút nào, tử vong cũng không phải chuyện quá đáng sợ, nhưng đó cũng là phải xem đối tượng là ai.

Dù nói thế nào, người chơi tử vong một lần cũng sẽ rớt 10% kinh nghiệm của cấp bậc hiện tại.

10% nói nhiều không nhiều nói ít không ít.

Đối với những vật quý giá ngoài thân như trang bị cực phẩm, kỹ năng hiếm có... thì 10% kinh nghiệm này có mất cũng không phải tổn thất quá lớn, mọi người chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể cày trở lại.

Nhưng mà, cũng có thể nói không có gì quan trọng hơn 10% kinh nghiệm này.

Dù sao cái trò chơi Trọng Sinh này thăng cấp cũng không dễ dàng, giai đoạn đầu trò chơi thì 10% kinh nghiệm có thể được cày lại rất nhanh, nhưng giai đoạn sau của trò chơi thì độ khó của việc thăng cấp mọi người đều đã được trải nghiệm.

Rớt 10% này không phải chăm chỉ cày một tuần thì không thể nào cày lại được.

Người hay chơi trò chơi cũng biết, luyện cấp là một việc vô cùng đau khổ, một lần nữa trải qua sự đau khổ đó thì gọi là dày vò. Người không có khuynh hướng chịu ngược, thì ai lại nguyện ý bồi hồi mãi trong sự đau khổ vô hạn đó.

Mà huống chi, chết một lần không chỉ đơn giản là rớt cấp không thôi, còn có một tỷ lệ nhất định rơi trang bị...

Cho nên, cái kỹ năng thuật Hồi Sinh này vẫn còn vô cùng thực dụng.

Nhất là trong thời điểm PK, bên có thuật Hồi Sinh sẽ bớt được thời gian chạy từ điểm sống lại về, tương đối mà nói thì chiếm ưu thế lớn hơn nhiều.

Về phần thuật Hồi Sinh quần thể thì càng không cần phải nói. Thử nghĩ mà xem, thật vất vả mới xử lý hết mục tiêu, kết quả người ta vung tay lên thì cả đám đầy máu sống lại, chuyện này là chuyện khiến người ta phát điên tới cỡ nào, xoay chuyển chiến cuộc cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy được, cái "Quang Minh Lễ Tán quyển thượng" này cho dù chỉ là kỹ năng Sử Thi, nhưng giá trị thực dụng mà nói, còn hơn xa cả kỹ năng Truyền Thuyết.

Mục sư thần thánh là Mục sư quang minh tiến cấp, Mục sư của Toàn Chân Giáo thì chỉ có một, đó chính là Vô Kỵ, dựa theo nguyên tắc phân phối theo nhu cầu, quyển sách này đương nhiên tiện nghi cho Vô Kỵ rồi.

Vương Vũ cũng là người dứt khoát, tiện tay ném luôn sách kỹ năng cho Vô Kỵ.

"Mẹ nó! Đờ mờ!" Thấy tình cảnh như vậy, tất cả mọi người đều khó chịu nói: "Dựa vào cái gì mà đưa cho lão cẩu Vô Kỵ chứ."

Đám khốn nạn này đương nhiên biết rõ vì sao phân quyển sách này cho Vô Kỵ, chỉ là trong lòng mọi người không được cân bằng mà thôi.

"Bởi vì ta là Mục sư." Vô Kỵ nhún vai nói: "Có cho các ngươi thì các ngươi cũng không thể dùng."

"Hừ Mọi người bĩu môi nói: "Vì để trấn an tâm linh chúng ta, ngươi có phải nên tỏ vẻ một chút hay không!"

"Chuyện đó sao!" Vô Kỵ gật đầu, trầm ngâm một chút nói: "Ta cũng hiểu được chuyện này là điều đương nhiên."

"Thật sao?" Nghe thấy Vô Kỵ nói vậy... tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Vương Vũ cũng bất ngờ hỏi: "Ngươi là Vô Kỵ giả hay là bị quái bám vào người vậy?"

Vừa nói, Vương Vũ vừa rút gậy ra chuẩn bị đánh lên đầu Vô Kỵ.

Vì sao tên nhãi Vô Kỵ này có thể làm lão đại của Toàn Chân Giáo, còn không phải bởi vì trình độ không biết xấu hổ của tên nhãi này trấn áp quần hùng. Tên nhóc Vô Kỵ này chỉ biết chiếm tiện nghi chứ không biết chịu thiệt, ngay cả uống rượu cũng làm cho người khác trả tiền, thế mà hiện giờ lại chủ động đón ý nói hùa với yêu cầu của người khác, quả thực làm cho người ta khó mà tin được.

"Đừng có làm bậy!"

Vô Kỵ biết rõ bản lĩnh của Vương Vũ, biết rõ cây Khốc Tang Bổng trong tay Vương Vũ không có chừng mực, vội vàng xua tay nói: "Tùy tiện dùng vảng tỏ vẻ một chút là được rồi, đừng động thủ..."

"???"

Mọi người nghe vậy bỗng dưng sửng sốt, lúc này mới hoàn hồn lại, Minh Đô thì trực tiếp trợn tròn mắt gào lên: "Mẹ nó, ngươi nói gì cơ? Chẳng lẽ chúng ta phải tỏ vẻ với ngươi sao?"

"Nói nhảm!" Vô Kỵ trừng mắt nhìn lại Minh Đô nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tỏ vẻ với các ngươi!"

"Con mẹ nó! Ngươi quả nhiên một chút mặt mũi cũng không cần hả?" Mọi người tức giận nói: "Chỉ có một bản kỹ năng Sử Thi duy nhất thì bị ngươi học rồi, ngươi còn muốn chúng ta đưa lễ mừng? Còn có thiên lý hay không hả?"

"Hừ!" Vô Kỵ lười biếng nói: "Cái kỹ năng nhược trí này mà các ngươi đã muốn ta học? Ta học kỹ năng này thì có lợi gì với ta?"

"Chuyện này..."

Vô Kỵ vừa dứt lời, đám người Toàn Chân Giáo đang ồn ào lập tức yên tĩnh, cả trăm câu khinh bỉ Vô Kỵ đang chuẩn bị phun ra... tất cả đều bị nuốt ngược lại...

Lời này của Vô Kỵ mặc dù có chút già mồm át lẽ phải, nhưng thực sự lại khiến người ta không cách nào phản bác được.

Quy luật của kỹ năng Quang Minh Lễ Tán mọi người đều đã thấy rồi, chỉ có thể sử dụng đối với người chơi đã chết, chứ không thể giống như "Cứu Thục" có thể cứu người chơi trong trạng thái sắp chết.

Nói như vậy, thì Vô Kỵ đâu thể nào chết đi rồi làm cho mình sống lại đâu, cho nên Vô Kỵ học cái kỹ năng này cũng chả có lợi ích gì đối với bản thân, người được lợi trực tiếp chính là những người khác trong Toàn Chân Giáo.

Ngược lại, nếu đổi một người khác học kỹ năng này, Vô Kỵ còn có thể là người được lợi...

Tuy nói là vậy, nhưng mọi người vẫn cảm giác có chỗ nào không đúng, chỉ là không biết phản bác như thế nào.

Thấy biểu cảm này của mọi người, Vô Kỵ lại nói tiếp: "Đám khốn nạn các ngươi, còn không nhanh chóng hiếu kính ta đi, có phải là không muốn sống nữa hay không? Cẩn thận ta thấy chết mà không cứu đấy!"

"Trời ạ!"

Mọi người đen mặt, dựa vào tính cách không bẫy chết người không đền mạng của Vô Kỵ, thấy chết mà không cứu chỉ là trò con nít. Đáng sợ hơn là, Vô Kỵ còn là tổng chỉ huy trong đội ngũ, cho dù ngươi không chết, hắn cũng có thể tạo điều kiện để ngươi chết...

Loại hàng nhân phẩm ác liệt thế này, ai dám đắc tội?

Vì thế mọi người đều lấy ra một túi vàng, đưa cho Vô Kỵ... Hết cách rồi, thà đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân nha.

"Vừa rồi ai nói muốn tỏ vẻ thế?"

Đưa tiền xong, đám người Toàn Chân Giáo đột nhiên nhận ra, bản thân vốn không cần tốn tiền, không biết là tên đần nào đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

"Chắc là lão Lý rồi." Ký Ngạo chỉ vào Minh Đô, cười xấu xa.

"Mọe!"

Ánh mắt đằng đằng sát khí của mọi người nhìn hết về phía Minh Đô, xúm lại.

"Các vị ba ba, đừng... đừng làm vậy."

Minh Đô thấy vậy kinh hãi, vội vàng chỉ vào Vương Vũ nói trống lảng: "Vừa rồi lão Ngưu còn chưa tỏ vẻ đâu. Vô Kỵ ngươi phải đối xử bình đẳng đấy, nếu không đám người chúng ta đều sẽ có ý kiến với ngươi."

"Cũng đúng!" Vô Kỵ nghe vậy gật đầu, vội vàng phân ra một nửa số túi tiền trong lòng, đưa vào trong tay Vương Vũ nói: "Lão Ngưu, đây là của ngươi."

"Cảm ơn!" Vương Vũ mỉm cười, không chút khách khí nhận lấy túi tiền, nhét vào trong túi mình.

"???"

Minh Đô thấy vậy lập tức ngây người, không phục kêu gào: "Vì sao chúng ta phải đưa tiền cho ngươi, mà ngươi thì lại đưa tiền cho lão Ngưu hả?"

"Ha ha ha!" Vô Kỵ thản nhiên cười nói: "Bởi vì lão Ngưu không cần ta hồi sinh cho hắn."

Nói tới đây, sắc mặt Vô Kỵ tối sầm lại nói: "Cũng không sợ ta cố ý âm thầm chỉnh chết hắn..."

"Đệt!"

Nhìn thấy biểu cảm này của Vô Kỵ, mọi người đồng loạt rùng mình một cái.

"Rầm!"

Thời điểm người Toàn Chân Giáo đang náo loạn vui vẻ, đột nhiên một âm thanh kỳ quái truyền tới.

"Sao lại thế này?"

Giọng nói bất thình lình cắt đứt tiếng náo loạn của người Toàn Chân Giáo. Mọi người vội vàng nhìn lại phía âm thanh, chỉ thấy màn hào quang màu vàng trên thần tọa phía sau Vương Vũ hiện đầy vết rạn nhỏ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment