Trang 875# 1
Chương 1749: Cán cân vận mệnh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Sao thế, có gì mà phải kinh ngạc."
Thần Hi Vĩnh Tịch tức giận hỏi.
Thần Hi Vĩnh Tịch lúc này đang rất buồn bực đây, nhìn ai cũng thấy không thuận mắt.
"Nhiệm vụ thay đổi rồi!"
Kinh Thành Thiếu Hoa kêu lên một tiếng kích động, chia sẻ tiến trình nhiệm vụ cho Thần Hi Vĩnh Tịch.
Thần Hi Vĩnh Tịch mở ra nhìn thử, chỉ thấy trên thanh nhiệm vụ viết: "Nhiệm vụ thất bại, -50 danh vọng của trận doanh Quang Minh, -200 độ vinh dự của trận doanh Quang Minh, mời mau chóng đi tìm Hồng Y Giáo Chủ để nhận nhiệm vụ bổ sung."
Nhiệm vụ lần này thất bại sạch sẽ lưu loát như vậy, rớt danh vọng và vinh dự đều là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng một câu cuối cùng lại trực tiếp thu hút ánh mắt của Thần Hi Vĩnh Tịch.
"Nhiệm vụ bổ sung!!" Thần Hi Vĩnh Tịch nhìn thanh nhiệm vụ, kích động nói: "Nhiệm vụ này vậy mà lại có đường sống bù lại..."
"Dù sao cũng là nhiệm vụ cốt truyện mà." Kinh Thành Thiếu Hoa cũng vui vẻ đáp: "Nhiệm vụ này đã thất bại rồi, dù sao cũng không thể bắt ta mắc kẹt ở nơi này cả đời được."
"Có đạo lý!"
Thần Hi Vĩnh Tịch gật đầu sáng tỏ.
Nhiệm vụ cốt truyện không thể hoàn thành, thì tiến trình trò chơi phía sau sẽ bị đình chỉ, người chơi không hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên cũng không có lý do gì để chơi tiếp nữa.
Trò chơi thôi mà, làm ra là để cho người ta chơi, người chơi chính là khách hàng, khách hàng chính là Thần Quang Minh, nhất là loại người chơi nghề nghiệp thổ hào như Kinh Thành Hoa Thiếu (mọi người đều biết nghề nghiệp ẩn của Kinh Thành Hoa Thiếu làm sao mà có rồi đó, ta cũng không cần viết thêm một lần nữa.) mà bỏ đi thì đối với trò chơi mà nói tuyệt đối chính là tổn thất lớn nhất.
Công ty trò chơi mở cửa đón khách, hiển nhiên sẽ không đuổi kim chủ ra ngoài, lúc này mở một con đường nhiệm vụ bổ sung cũng thuộc loại thao tác bình thường.
Có tiền ấy mà, chính là có thể muốn làm gì thì làm.
Thân là Võ sĩ Thánh Đường, Kinh Thành Hoa Thiếu đương nhiên vô cùng quen thuộc với Hồng Y Giáo Chủ Taylor, sau khi nhận được gợi ý của nhiệm vụ, hai người Kinh Thành Hoa Thiếu và Thần Hi Vĩnh Tịch rất nhanh đã chạy tới nhà thờ.
Vừa tới cửa nhà thờ, đã thấy Vương Vũ và nhóm người Toàn Chân Giáo từ trong nhà thờ bước ra, vừa đi ra ngoài, vừa mắng: "Con mẹ nó, còn là BOSS thần cấp cơ, đến rắm cũng chưa kịp đánh một cái!"
"Ặc..."
Nhìn thấy đám người Vương Vũ, Thần Hi Vĩnh Tịch lập tức ngây ngẩn cả người.
Gặp mặt kẻ thù, hết sức đỏ mắt, Thần Hi Vĩnh Tịch suy nghĩ nhiều, còn muốn xông lên trước cho Vương Vũ một quyền... may mà hiểu được thực lực của Vương Vũ, khiến cho Thần Hi Vĩnh Tịch còn chút lý trí.
"Ai chà chà, đây không phải là Thần Hi Vĩnh Tịch lão đại đó sao?"
Thần Hi Vĩnh Tịch vẫn còn chưa nói lời nào đây, ngược lại Vô Kỵ ở phía sau Vương Vũ đã dẫn đầu, xông đến cười tủm tỉm chào hỏi Thần Hi Vĩnh Tịch.
"Ha ha! Thì ra là Vô Kỵ lão đại và Thiết Ngưu lão đại!"
Duỗi tay không đánh người mặt cười, Thần Hi Vĩnh Tịch cũng rất có phong độ, thấy Vô Kỵ chào hỏi mình, cũng không mất lịch sự, đương nhiên, chủ yếu vẫn là không dám.
"Ha ha!"
Vương Vũ là một người rất giữ thể diện, nhìn thấy vẻ mặt ăn phải ruồi bọ này của Thần Hi Vĩnh Tịch, không nhịn được cười cười áy náy.
"Thần Hi lão đại, nhiệm vụ đã thất bại rồi, các người còn tới nơi này làm gì nữa vậy?" Cái tên Vô kỵ này đúng là đê tiện thành phong cách, Thần Hi Vĩnh Tịch đều đã một bộ dáng này rồi, mà Vộ Kỵ còn tiến lại gần tò mò hỏi câu đó, đây mẹ nó rõ ràng là khiêu khích mà.
"Ta nhịn!!"
Thần Hi Vĩnh Tịch liếc mắt nhìn Vương Vũ thật sâu, cố nén cơn giận nói: "Vô Kỵ lão đại hảo thủ đoạn, tại hạ tình nguyện chịu thua, chúng ta đi tới đây để chịu phạt."
Một khi bị rắn căn, sẽ sợ dây thừng mười năm, đã bị Vô Kỵ hại cho thảm như vậy rồi, Thần Hi Vĩnh Tịch hiển nhiên cũng không nói ra sự thật với Vô Kỵ.
"Thì ra là thế!" Vô Kỵ gật đầu cười nói: "Nếu là chịu phạt, vậy chúng ta cũng không vô giúp vui nữa, các ngươi thong thả nha."
Nói xong, Vô Kỵ khoát khoát tay, ra hiệu cho đám người Toàn Chân Giáo đang chắn ở cửa nhà thờ nhường đường cho Thần Hi Vĩnh Tịch.
Thần Hi Vĩnh Tịch nhìn thấy khí thế này, bản thân mình lăn lộn ở thành Thánh Quang lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác chắn đường, hơn nữa kẻ chắn đường mẹ nó còn là người bên ngoài nữa chứ.
Tức thì tức, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, Thần Hi Vĩnh Tịch hung tợn trừng mắt với Vô Kỵ, mang theo Kinh Thành Hoa Thiếu đi vào nhà thờ.
"Lão Ngư! Theo sau nhìn xem!"
Nhìn bóng dáng hai người Thần Hi Vĩnh Tịch rời đi, Vô Kỵ vẫy vẫy tay với Bắc Minh Hữu Ngư, gửi một chỉ thị cho Bắc Minh Hữu Ngư trên kênh đội ngũ.
"Ừm!"
Bắc Minh Hữu Ngư gật gật đầu, rồi biến mất trong không khí.
"Làm vậy là có ý gì?" Vương Vũ thấy thế, liền khó hiểu hỏi.
"Ha ha! Không có ý gì hết!" Vô Kỵ cười nói: "Thằng cháu trai kia chắc chắn chưa nói sự thật với ta."
"Phí lời!" Vương Vũ bĩu môi nói: "Hắn cũng không ngốc!"
"Cho nên ta mới để Bắc Minh Hữu Ngư theo sau nhìn thử." Vô Kỵ đáp: "Ta nghi ngờ bọn họ nhất đinh còn có nhiệm vụ sau đó."
"Có thì có chứ." Vương Vũ cạn lời nói: "Nhưng có liên quan gì đến chúng ta đâu, ta cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ gây tại họa được."
Suy cho cùng cũng có giao tình, Vương Vũ vẫn có chút không đành lòng với Thần Hi Vĩnh Tịch.
"Vậy để xem ai đúng." Vô Kỵ khoát khoát tay nói: "Dựa vào sự đểu giả của hệ thống, thì 80% nhiệm vụ tiếp sau đó của bọn họ, sẽ mâu thuẫn với nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Dưới gợi ý của Vô Kỵ, Bắc Minh Hữu Ngư theo hai người Thần Hi Vĩnh Tịch tiến vào nhà thờ, xuyên qua đại điện nhà thờ, hai người rất nhanh đã đi tới đại sảnh ở phía sau nhà thờ.
Vào đại sảnh, một vị lão già mặc hồng y đang quỳ gối cầu nguyện dưới tượng thánh của Thần Quang Minh, cảm giác được có người tiến vào đại sảnh, hồng y lão nhân kia không nhanh không chậm đứng dậy rồi vòng qua.
"Taylor đại nhân tôn kính!"
Sau khi nhìn thấy ông lão kia, Kinh Thành Hoa Thiếu cung kính khom người một cái.
"Các ngươi đã tới rồi à!"
Taylor gật đầu vừa lòng, thản nhiên nói: "Nhiệm vụ lần này, nói thật ra thì ta rất không vừa lòng với các ngươi, thân là tôi tớ của Thần Quang Minh, các ngươi hẳn phải đảm bảo cho sự an toàn của Thánh Hồn Chi Tử."
"Xin lỗi, Taylor đại nhân!" Kinh Thành Hoa Thiếu chột dạ đáp.
"Hài tử của ta, không cần căng thẳng." Vẻ mặt Taylor hiền lành, cười nói: "Sự ngã xuống của Lôi Tư đại nhân cũng là ý đồ của ta, Thần Quang Minh vĩ đại vẫn luôn nhân từ đối với con dân của Quang Minh, việc này chúng ta cứ cho qua như vậy đi."
"Đa tạ sự nhân từ của Thần Quan Minh đại nhân." Kinh Thành Hoa Thiếu đọc lời thoại từng bước một.
"Thế nhưng, hài tử của ta." Kinh Thành Hoa Thiếu còn chưa dứt lời, thì Taylor đã nhanh quay ngược trở lại câu chuyện: "Ngôi sao diệt thế đã mở cổng vào giữa hai giới Thần Ma và nhân gian giới, Quang Minh nhất định phải đánh bại hắc ám cứu vớt thế giới, hiện giờ Lôi Tư đại nhân đã ngã xuống, cán cân vận mệnh đã nghiêng về hắc ám, ta hy vọng ngươi có thể gánh vác trách nhiệm cứu vớt thế giới này.
Đến đây, nhiệm vụ đã tới rồi, cứu vớt thế giới, nghe có vẻ rất cao cả.
"Xin Taylor đại nhân chỉ bảo!"
Kinh Thành Hoa Thiếu nghe vậy, liền vội vàng leo lên cột.
"Ta rất yêu thích thái độ của hài tử ngươi." Taylor gật đầu hài lòng một lần nữa: "Cán cân vận mệnh đã lệch rồi, ta hy vọng ngươi có thể làm cho cán cân vận mệnh cân bằng trở lại một lần nữa."
"Xin Thần Quang Minh chỉ dẫn ta phải làm như thế nào." Kinh Thành Hoa Thiếu tiếp tục hỏi.
"Ma Hồn Chi Chủ đã phủ xuống thành Hắc Ám rồi, chỉ cần hắn không còn, thì cán cân vận mệnh, trật tự của nhân gian sẽ khôi phục ổn định lại một lần nữa." Lão thầy pháp Taylor lừa dối nói.
Cùng lúc đó, Kinh Thành Hoa Thiếu nhận được nhắc nhở của nhiệm vụ.
Hệ thống nhắc nhở: "Bạn đã phát động nhiệm vụ bổ sung cốt truyện "Cán cân vận mệnh", nhiệm vụ cấp bậc S, có nhận hay không?