Trang 878# 1
Chương 1755: Mang giáp thánh quang đầy thành
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Chương trước đã từng nói, từ thành chính của trận doanh Hắc Ám tới người chơi bình thường đều lấy một màu đen làm chủ đạo.
Thành Hắc Ám với tư cách là thủ đô của trận doanh Hắc Ám, lại càng có nhiều màu đen hơn.
Trong loại môi trường rộng lớn kiểu này, một chút đồ vật màu trắng cũng lộ ra cực kỳ rõ ràng, huống chi là một người chơi với trang bị đặc hiệu và mở các kỹ năng đến mức lớn nhất.
Thánh quang chói mắt chiếu rọi xuống, phải gọi là sặc sỡ lóa mắt, ánh mắt của người chơi trong vòng phạm vị mấy chục mét đều bị thu hút hết.
Bảy, tám ngàn người chơi thuộc hạ của Thần Hi Vĩnh Tịch đồng thời phát sáng, cảnh đó giống như ở trong một đại sảnh màu đen, đột nhiên sáng lên bảy tám nghìn cái đèn chân không, chiếu sáng ngời trước mắt những người chơi thành Hắc Ám, phóng tầm mắt nhìn lại, thì cảnh tượng này có hơi giống với hàng ngàn hàng vạn bông hoa lê đang nở rộ.
Chúng thuộc hạ của Thần Hi Vĩnh Tịch lại chạy đầy trong thành, trong chốc lát toàn bộ thành Hắc Ám đều bị bao phủ dưới thánh quang màu trắng.
Vừa mới bắt đầu thì Thần Hi Vĩnh Tịch vẫn còn chưa hiểu vì sao Vô Kỵ lại có lòng tin như vậy, có thể để cho bảy, tám nghìn người hãm chân người chơi thành Hắc Ám, hiện tại nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời cũng phản ứng lại được.
Mẹ nó, Vô Kỵ lại lợi dụng sự tương phản của màu sắc, mạnh mẽ dùng bảy tám nghìn người để tạo thành thanh thế của một triệu nhân mã.
Về phần người chơi thành Hắc Ám, chứng kiến hào quang màu trắng sáng lên ở bốn phương tám hướng thì không khỏi hoảng sợ, nhìn thấy xung quanh vây bọc lại, thánh quang kéo dài không dứt, tất cả đều cực kỳ hoảng sợ.
"Mẹ nó, không ổn rồi! Đám chó Quang Minh đã đánh vào thành rồi!"
Thánh quang bất thình lình vây quanh, trực tiếp đánh cho người chơi thành Hắc Ám trở tay không kịp, trong lúc nhất thời, người chơi ở mợi nơi của thành Hắc Ám bỏ chạy loạn thành một đoàn.
Cùng lúc đó, Thủ Vệ ở cửa Hội Nghị Hắc Ám cũng nhìn thấy người chơi thành Thánh Quang ở cách đó không xa, trong lòng đều cả kinh, ào ào rút binh khí ra kéo lại tình thế.
Thế trận vừa mới kéo lại ở bên này, thì đột nhiên trong đám người phát một tiếng hô to: "Không ổn rồi, có nội gián!"
"!!!???"
Các Thủ Vệ ở cửa Hội nghị Hắc Ám đều căng thẳng nhìn về phía trước, căn bản không chú ý đến phía sau, giờ phút này lại nghe được tiếng gọi ầm ĩ đó, trong lòng bỗng dưng cả kinh, liền vội vàng quay đầu lại.
Lúc này, chỉ thấy hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư vung dao găm mang theo bạch quang, liên tiếp giết chết người chơi từ hàng sau đi ra, chạy không bao xa đã biến mất không còn thấy được nữa.
Phối hợp đoàn đội thì cần kỷ luật đầu tiên, thứ hai chính là sự tín nhiệm giữa các đồng đội.
Nếu như ngay cả đồng đội mà cũng không tin tưởng được, thì phía sau lưng mình biết giao cho ai đây?
Nhưng biến cố xảy ra bất ngờ như vậy, khiến cho các người chơi Thủ Vệ ngây ngẩn, sự tín nhiệm bạn bè trong lòng, cũng đã rớt xuống đáy trong nháy mắt.
Tất cả mọi người liền cuống quýt tản ra, vốn dĩ trận hình đã dọn xong, trong nháy mắt liền tan rã, đoàn người thành từng nhóm từ ba đến năm người, nhìn thấy sự cảnh giác cùng hoảng sợ trong mắt đối phương rất rõ ràng.
Đương nhiên, trong những Thủ Vệ đó cũng không thiếu những người chơi dẫn đầu có đầu óc, thấy trận hình đại loạn, liền vội vàng kêu lên: "Mọi người đừng hoảng, vừa rồi chắc chắn đã có kẻ quấy rối, mọi người mau chóng đứng lại."
Thủ đoạn quấy rối tinh thần chiến sĩ mà hai Thích khách kia vừa mới dùng vốn không quá cao siêu, các người chơi Thủ Vệ chẳng qua chỉ là vì bất ngờ không kịp ứng phó mà thôi.
Người dẫn dầu đã nhắc nhở như vậy, thì mọi người cũng đều bình tĩnh trở lại, sự hoảng hốt trong lòng bị xua tan hơn phân nửa.
"Ầm!"
Nhưng mà trong lúc các người chơi Thủ Vệ hơi thả lỏng một chút, thì một tiếng nổ mạnh vang lên, một trận biển lửa dâng lên từ mặt đất.
Đột nhiên một mảnh bạch quang dâng lên, mấy chục mạng người bị biển lửa mang đi mất.
"Ha ha ha ha!"
Cùng lúc đó, trên nóc nhà vang lên một tiếng cười ngạo mạn, mọi người đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một Pháp sư diện mạo cực kỳ xấu xí, một thân pháp bào màu đen phiêu phù ở giữa không trung, người này không phải là ai khác, rõ là Pháp sư Lý Minh Đô của Toàn Chân Giáo.
Trong tay Minh Đô cầm một cây pháp trượng màu đỏ thẫm, tản ra quang mang chói mắt, liếc mắt thoáng qua liền thấy một con phượng hoàng dường như đang giương cánh bay lên, khí thế cực kỳ kinh người.
Trang bị này, cách ăn mặc này, diện mạo này, hiển nhiên không giống người chơi ở trận doanh Hắc Ám.
"Rầm!"
Những người chơi Thủ Vệ vốn dĩ đã loại bỏ cảnh giác thấy thế liền sửng sốt, nhao nhao tản ra một lần nữa.
Thấy ánh mắt của mọi người đều bị mình thu hút, Minh Đô liền đắc ý kêu lên: "Thành Hắc Ám đã bị người của ta đánh chiếm rồi, cái đám ngớ ngẩn các người cứ ở nơi này chờ chết đi!"
Nói xong, Minh Đô mở hai cánh ra, rồi biến mất ở phía chân trời.
"Nói láo!"
Nghe được lời này của Minh Đô, người chơi Thủ Vệ dẫn đầu tên là Hạ Ngọ Lưỡng Điểm không nhịn được liền mắng một tiếng, vừa muốn nói gì đó, thì chúng thủ hạ của Thần Hi Vĩnh Tịch cũng đã theo chỉ thị của Thần Hi Vĩnh Tịch, chạy tới vùng phụ cận của Hội nghị Hắc Ám.
Ở phía sau mọi người, còn vang lên tiếng kêu của người chơi thành Hắc Ám: "Không xong, đám chó Quang Minh đã công thành rồi!"
Gần như trong cùng một thời gian, Hạ Ngọ Lưỡng Điểm cũng nhận được tin tức từ những người khác gửi đến: "Không ổn rồi, thành Hắc Ám đã bị người chơi trận doanh Quanh Minh đánh chiếm cả rồi."
Tốc độ truyền tin trong trò chơi cực kỳ nhanh, huống hồ trong toàn bộ quá trình ở thành Hắc Ám đều là chuyện về người chơi trận doanh Quang Minh, trong lúc Hạ Ngọ Lưỡng Điểm nhận được tin tức, thì những người chơi khác cũng từ các con đường cũng nhận được tin.
"Đệt!"
Mọi người nhìn thấy tin tức này, sự hoảng hốt trong lòng càng tăng lên, vốn còn sót lại một chút sĩ khí, thì lúc này ngay lập tức tan vỡ.
"Không thể nào!"
Hạ Ngọ Lưỡng Điểm cũng không ngốc, sau khi nhận được tin này, tuy Hạ Ngọ Lưỡng Điểm cũng kinh ngạc, nhưng lý trí lại cho hắn biết chuyện này không có khả năng... người chơi của trận doanh Quang Minh lẻn vào mà mọi người đều không cảm giác được, còn không cảm nhận nổi trong thành chính có nhiều người hay ít người nữa?
Tuy thành Hắc Ám là thủ đô, có mạnh mẽ tiếp nhận trăm vạn người chơi cũng không thấy áp lực một chút nào, nhưng việc giống như công chiếm Hắc Ám thì ít nhất cũng phải giống như người chơi có kỹ năng thuần thục, thành Hắc Ám có lớn đến đâu, thì dung nạp hai triệu người chơi hoàn toàn có thể chen thành chó! Thế nhưng hiện tại không những không chen thành chó, ngược lại ngay cả chung quanh có bao nhiêu người cũng không cảm nhận được, trong đó thế nào cũng có bẫy.
Nghĩ đến điểm này, Hạ Ngọ Lưỡng Điểm liền vội vàng la lên: "Mọi người đừng tin lời bịa đặt, đây lầ đều có người giở trò quỷ hết... mọi người đứng yên ở vị trí của mình là được rồi."
Ý đồ dùng lời nói của tiểu tử này lại một lần nữa kéo tinh thần chiến sĩ trở về.
Thế nhưng chân lý vẫn thường được thiểu số nắm giữ trong tay, một người tỉnh táo không gọi là tỉnh táo, khắp nơi trong thành Hắc Ám đều là người chơi trận doanh Quang Minh, đây là sự thật mà tất cả mọi người đều nhìn ra được, vậy dựa vào cái gì mà phải tin lời ngươi nói.
Thuộc hạ không nghe lời, Hạ Ngọ Lưỡng Điểm vừa sợ vừa giận, muốn nói rồi lại thôi.
"Phanh!”
Đột nhiên một tiếng dây cung vang lên, Hạ Ngọ Lưỡng Điểm còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị một mũi tên thô to bắn nát đầu.
Tốt xấu gì thì Hạ Ngọ Lưỡng Điểm cũng là lão đại, lúc ở đây, tuy mọi người không nghe theo chỉ thị của hắn, lại còn không biết xấu hổ trực tiếp chạy trốn mất, hiện giờ Hạ Ngọ Lưỡng Điểm đã chết rồi, tất cả người chơi ở cửa Hội nghị Hắc Ám lập tức biến thành ruồi bọ không đầu.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng gọi ầm ĩ vang lên từ trong đám người một lần nữa: "Con mẹ nó, chúng ta còn đứng ở nơi này chờ chết nữa sao?"
"Đúng đó, đằng nào cũng chết, không bằng chúng ta cứ liều mạng với đám chó Quang Minh đi!"
Rất nhiều âm thanh nối tiếp nhau, phát ra từ mọi góc của đám người.
"Liều mạng!"
Nghe nói như thế, các người chơi Thủ Vệ nhìn người chơi thành Thánh Quang chung quanh đã sắp "vây bọc" lại đây, liền dứt khoát hạ quyết tâm trong lòng, vớ lấy cái tên trong tay rồi bổ nhào về phía người chơi thành Thánh Quang.