Trang 879# 1
Chương 1757: Chia ra mà đánh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ai da, mẹ nó..."
Lúc trước người Toàn Chân Giáo đã được chứng kiến thiên sứ rồi, cho nên khi nhìn thấy hai con quái Sát Lục Chi Ma và Bạo Quân Chi Thương, mọi người còn không có cảm giác gì. Nhưng khi nhìn thấy tư liệu cuối cùng của Ôn Dịch Chi Nguyên, mọi người không khỏi nheo mắt.
Mẹ nó, còn là một độc quái.
Thuộc tính độc trong Trọng Sinh là một thuộc tính vô cùng đáng ghét, trình độ kinh tởm có thể còn hơn cả trị liệu thánh quang lúc trước.
Thuật sĩ có thể nói là người phiền nhất trong tất cả các nghề nghiệp, không chỉ bởi vì đây là nghề nghiệp có hiệu quả khống chế nhiều, mà chủ yếu là do Thuật sĩ có thể dùng độc thuần thục.
Ném ra một hiệu quả duy trì mất máu ghê tởm như vậy, thuộc tính độc còn có thể giảm tốc độ, giảm phòng ngự, kinh khủng hơn là hiệu quả trúng độc không thể chồng với hiệu quả trị liệu. Nói cách khác, chỉ cần người chơi bị trúng độc vào trạng thái mất máu, thì thuật Trị Liệu không còn tác dụng, trừ khi có thuốc giải độc và Khu Tán Thuật.
Cái mặt hàng thuốc giải độc thì luôn ở trong tay người thi độc, đương nhiên là không dễ dàng có được. Còn thứ đồ chơi Khu Tán Thuật thì lại càng là thuốc bào chế hiếm có, ngay cả cao thủ Mục sư như Vô Kỵ cũng không có.
Chính vì nguyên nhân đó, độc quái vẫn luôn là loại quái vật mà người chơi không tình nguyện gặp phải nhất.
Dù sao gặp phải quái vật Thánh hệ biết sống lại, mọi người còn có thể đánh thêm vài lần, khiến đối phương bị tiêu hao chết. Nhưng gặp phải quái vật độc hệ, tám phần sẽ bị quái vật mài tới chết.
Đúng, chính là mài tới chết, làm cho tinh thần và thân thể của ngươi cùng chịu đả kích nặng.
Không ngờ tên Ma Hồn Chi Chủ này lại có chiêu số hiểm như vậy, quái nhỏ thủ vệ đã có một tên mang độc, điều khiến mọi người càng thêm buồn bực chính là, quái hệ độc này con mẹ nó còn biết ẩn thân...
Đệt, chuyện này thực khiến người ta phát rồ, cho dù là BOSS cũng không tới mức vô sỉ như vậy.
"Chuyện này làm sao bây giờ? Trực tiếp mở quái sao?"
Nhìn thấy thuộc tính của đám quái vật, Dương Na nhíu mày hỏi.
Đối với người tập võ như Dương Na mà nói, quái hệ độc tuy ghê tởm, nhưng cũng không phải quá khó đối phó.
"Không!"
Vô Kỵ nghe vậy xua tay nói: "Quái vật kiểu này quá bẫy người, không cần thiết chiến đấu làm giảm quân số một cách vô ích."
"Lão Ngưu!"
Nói tới đây, Vô Kỵ chỉ vào Ôn Dịch Chi Nguyên nói với Vương Vũ: "Ngươi dẫn cái con chuột kia rời đi, còn những tên khác giao cho chúng ta."
"Được!"
Vương Vũ gật đầu, thả người nhảy tới trước đám quái vật.
"!!"
Thấy có người nhảy tới, trên đầu Ôn Dịch Chi Nguyên bay lên hai dấu chấm than, lập tức mừng rỡ kêu lên: "Cạc cạc, ta phát hiện một con mồi, các ngươi đừng đoạt với ta!"
Khi nói chuyện, Ôn Dịch Chi Nguyên nhấc cung nỏ trong tay lên, nhanh chóng bắn về phía Vương Vũ.
"Viu viu viu!"
Bảy tám mũi tên mang theo ánh sáng xanh lét bắn về phía Vương Vũ.
Loại tên mang độc như thế này, Vương Vũ cũng không dám đón đỡ, đối mặt với những mũi tên đang bay tới, tay phải Vương Vũ vung lên, một thanh kiếm đơn thủ xuất hiện vung tay giũ ra mấy đóa kiếm hoa.
Mai Khai Lục Độ!
Chiêu kiếm pháp này mặc dù không phải chiêu kiếm tinh diệu nhất, nhưng lại là chiêu kiếm có hàm lượng kỹ thuật cao nhất.
Cổ tay run lên, một kiếm vẽ ra sáu đóa hoa mai trên không trung, mỗi đóa hoa mau đều có thể che lại một phương hướng. Đừng nói mũi tên, cho dù là loại ám khí cực nhỏ như lông trâu cũng có thể chặn lại một cách chuẩn xác.
Một chiêu này trong giới võ thuật không phải là tuyệt học, thậm chí có thể nói là phàm là người tập võ đều biết dùng. Nhưng cao thủ giống như Vương Vũ, trong nháy mắt vẽ ra sáu đóa hoa mai có lẽ chỉ đầy một bàn tay.
Dĩ nhiên, trong trò chơi có thuộc tính nhanh nhẹn ảnh hưởng, chỉ cần thêm đủ nhiều nhanh nhẹn, trình độ này Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng có thể thoải mái làm được.
"Keng keng keng keng!"
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, mũi tên Ôn Dịch Chi Nguyên bắn ra còn chưa bắn tới người Vương Vũ đã bị trường kiếm của Vương Vũ đi sau tới trước, đánh rơi hết.
Không đợi Ôn Dịch Chi Nguyên tiếp tục bắn, Vương Vũ nhảy lên không, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách một thước, nhảy tới trước mặt Ôn Dịch Chi Nguyên, tay trái chộp tới túm được yết hầu của nó.
Ôn Dịch Chi Nguyên kia chính là một con chuột vừa lùn vừa đáng khinh, cho dù là quái vật ác ma cấp 80, nhưng thuộc tính sức mạnh quả thực không lớn.
Sau khi túm chặt yết hầu Ôn Dịch Chi Nguyên, Vương Vũ rơi xuống đất, hai chân đồng thời đạp mạnh mặt đất một cái. Ôn Dịch Chi Nguyên còn chưa phản ứng được là chuyện gì xảy ra, bất ngờ không kịp phòng ngự đã bị Vương Vũ đẩy cho lui về phía sau mấy bước, ngã nằm xuống đất.
"Grao! Kiến hôi từ đâu tới!"
Một người có thân hình lớn như Vương Vũ đột nhiên xuất hiện, đương nhiên kinh động tới Sát Lục Chi Ma và Bạo Quân Chi Thương. Chỉ thấy con quái đầu trâu kia rống lên một tiếng, sau đó xoay người công kích phía sau lưng Vương Vũ.
Nhưng trong nháy mắt Vương Vũ công kích Ôn Dịch Chi Nguyên, Vô Kỵ cũng ra lệnh: "Thù hận của quái độc đã bị kéo, chúng ta kéo hai con khác."
"Ok!"
Nhận được lệnh, Dương Na và Linh Lung Mộng đã vận sức chờ phát động, lập tức giương cung cài tên.
"Viu! Viu!"
Tiếng xé gió vang lên, hai mũi tên xẹt qua một đường sáng trong không trung, lần lượt bắn vào đầu Sát Lục Chi Ma và Bạo Quân Chi Thương.
Thân hình hai con quái này mới xoay được một nửa, thù hận đã bị hai người Dương Na kéo về, vì thế đành phải buông tha Vương Vũ, lại lần nữa xoay người tập trung mục tiêu vào đám người Toàn Chân Giáo.
"Thật nhiều con mồi!"
Sau khi nhìn thấy người Toàn Chân Giáo, miệng Sát Lục Chi Ma nhe ra lộ hàm răng nanh trắng hếu bén nhọn, khiến mọi người nhìn mà dựng tóc gáy. Mẹ nó, động vật ăn cỏ đáng yêu như bò lại lộ ra răng nanh của động vật ăn thịt, tương phản thị giác này thiệt tình làm cho người ta khó mà tiếp nhận.
"Đều đi chết đi!"
Sát Lục Chi Ma rống lên một câu, thu lại búa hai lưỡi, cúi đầu, cúi người đánh tới phía Dương Na.
Bước chân nặng nề dẫm nát miếng sắt, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Dương Na thấy thế, không chút hoang mang một tay kéo Linh Lung Mộng, lui về sau hai bước.
Đúng lúc này, Doãn Lão Nhị từ trong đám người vọt ra, giơ tấm khiên chắn trước mặt mọi người.
"Rầm!"
Một người một bò đụng vào nhau, bật ra một tiếng vang thật lớn. Doãn Lão Nhị bị đụng phải lui về sau nửa mét, mà Sát Lục Chi Ma không hổ là quái đầu trâu sức lực vô cùng lớn, đụng phải Doãn Lão Nhị như vậy, mà thân hình cũng chỉ hơi choáng váng, sau khi thoáng dừng một chút thì hai tay nắm búa, vung mạnh từ trên xuống, búa hai lưỡi to lớn cứ thế nện xuống.
"Trời ạ! Ra tay độc như vậy?"
Doãn Lão Nhị cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, đối mặt với lưỡi búa Sát Lục Chi Ma bổ xuống, Doãn Lão Nhị không tránh không né, tấm khiên trong tay hơi nghiêng lên.
"Duang!"
Lại là một tiếng vang thật lớn, tiếng kim loại cọ xát chói tai, khiến mọi người nổi hết da gà.
Doãn Lão Nhị thì tê rần hai chân, suýt chút nữa bị một búa này bổ cho ngồi sụp xuống đất, mẹ nó viết sức lực của con cẩu này cũng hơi quá lớn rồi.
Một búa của Sát Lục Chi Ma không thương tổn được Doãn Lão Nhị, nên hai tay chuyển hướng, búa chém ngang, hai tay dùng lực định chém ngang những người bên cạnh Doãn Lão Nhị.
"Cháu trai!"
Doãn Lão Nhị tay mắt lanh lẹ, dựng thẳng ngón giữa với Sát Lục Chi Ma, búa trong tay Sát Lục Chi Ma lệch đi, không tự chủ được lại bổ về phía Doãn Lão Nhị.
"Tập Hỏa!"
Đúng lúc này, Vô Kỵ vỗ tay thành tiếng, phát ra hiệu lệnh công kích.