Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1757 - Chương 1758: Lại Một Cánh Cửa

Trang 879# 2

 

 

 

Chương 1758: Lại một cánh cửa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích!"

"Mãnh Long Phá Không Trảm!"

"Diêm La Tuyệt Mệnh Sát!"

"Bạo Lôi Thuật!"

Sau khi Vô Kỵ ra lệnh một tiếng, mấy người Ký Ngạo và Bao Tam đồng loạt nhảy tới trước mặt Sát Lục Chi Ma, đại chiêu không hẹn mà cùng đánh vào người Sát Lục Chi Ma.

Tuy Sát Lục Chi Ma là quái loại hình sức mạnh, lượng máu cũng khoảng 3 triệu, nhưng trúng một bộ đại chiêu của toàn bộ người Toàn Chân Giáo, thì lượng máu cũng trong nháy mắt rơi mất một phần ba.

"Ầm!"

Nhưng mà gần như cùng một lúc, trượng đầu lâu trong tay Bạo Quân Chi Thương giơ lên, trên người Sát Lục Chi Ma xuất hiện một vòng tròn tia chớp màu đen.

Đám người Ký Ngạo ngoại trừ Minh Đô là Pháp sư thì đều là cận chiến, không kịp trốn tránh, toàn bộ trúng chiêu.

Bao Tam còn đỡ, dù sao nghề nghiệp vẫn là Chiến sĩ, lượng máu và phòng ngự trời sinh sau khi trưởng thành đều cao, bị đánh một chiêu tuy đau nhưng cũng không có hề hấn gì. Ngược lại, ba người Ký Ngạo, Bắc Minh Hữu Ngư và Danh Kiếm Đạo Tuyết lại là máu giấy 100%.

Bị đánh một chiêu lôi quang như vậy, ba người ngay lập tức bị đánh thành máu da.

Lúc này, trượng đầu lâu của Bạo Quân Chi Thương vẽ trong không trung, một cái hộp màu đen được triệu hồi ra.

"Két!"

Hộp vừa mở ra, một tia chớp hình tròn từ trong hộp bay ra, đập lên tấm khiên của Doãn Lão Nhị.

Trong tay Doãn Lão Nhị có tấm khiên chắc chắn không thương tổn gì, nhưng lôi cầu kia sau khi đập trúng Doãn Lão Nhị thì lại không biến mất, mà bắn ra tới người Bao Tam, Bao Tam cũng lập tức biến thành máu da.

Sau đó lôi cầu kia lại bắn về phía đám người Ký Ngạo gần Bao Tam nhất.

Thấy tình cảnh như vậy, ba người Ký Ngạo chỉ biết kêu trời.

Được lắm, quái nhỏ tên chó này viết còn biết đánh phối hợp... Sóng to gió lớn đều đã trải qua, nếu chết trong tay quái nhỏ này thì oan ức lắm.

"Đạo Tuyết, biến mất!"

Dù sao Bắc Minh Hữu Ngư cũng là cao thủ, thấy thế vội vàng dùng chiêu Độn Thổ, chui xuống đất, đồng thời còn không quên nhắc nhở Danh Kiếm Đạo Tuyết tiếp chiêu như thế nào.

Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy, vội vàng phát động kỹ năng.

Sau khi sử dụng Biến Mất thì có 3 giây vô địch, lôi cầu đụng vào Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng không đánh ra chút sát thương nào.

Về phần Ký Ngạo thì thảm rồi, nghề nghiệp Võ sư chân ngắn hơn Thích Khách, máu mỏng hơn Chiến sĩ thì Ký Ngạo cũng đành nhịn. Nhưng điều khiến cậu không thể nhẫn nhịn chính là, trong bảy nghề nghiệp lớn, Võ sư là nghề nghiệp duy nhất không có kỹ năng bảo mệnh.

Danh Kiếm Đạo Tuyết còn có thể Biến Mất để vô địch, Ký Ngạo lại chỉ có thể dựa vào cứng đầu chống đỡ.

Trong khoảnh khắc lôi cầu chuẩn bị giết chết Ký Ngạo, một luồng thánh quang từ trên trời giáng xuống bao bọc lấy Ký Ngạo.

"Phốc..."

Lôi cầu đánh vào thánh quang, sau đó lặng yên không tiếng động biến mất trước mắt mọi người.

Vô Kỵ cầm lấy pháp trượng chỉ huy: "Máu đỏ lui về sau, Xuân huynh và Lão Nhị khống chế đầu bò, những người khác giết chết Pháp sư trước!"

Nói xong, Vô Kỵ tung một đoàn hỏa diễm về phía Bạo Quân Chi Thương, ngọn lửa kia bồng bềnh trong nháy mắt đập lên đầu Bạo Quân Chi Thương.

"..."

Trên đỉnh đầu Bạo Quân Chi Thương toát ra một chuỗi dấu ba chấm, rất hiển nhiên đã bị Cấm Nói.

Pháp sư bị Cấm Nói thì không thể niệm chú ma pháp, đã không có kỹ năng, Pháp sư chính là một bia di động.

Linh Lung Mộng nâng tay, bắn một mũi tên cố định Bạo Quân Chi Thương, Dương Na và Minh Đô tấn công qua một lượt, đánh Bạo Quân Chi Thương chết khiếp, chỉ qua hai đợt kỹ năng đã đánh Bạo Quân Chi Thương tan thành tro bụi.

Nhờ sự kiềm chế của Xuân Tường và Doãn Lão Nhị, Sát Lục Chi Ma bị khống chế chặt chẽ, đã không có Bạo Quân Chi Thương quấy rối, hàng này lại càng không tạo ra được sóng gió gì.

Vô Kỵ không chút hoang mang kéo lượng máu của tất cả người Toàn Chân Giáo đầy trở lại, mọi người đồng loạt xông lên, giết Sát Lục Chi Ma thành mảnh vụn.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, Vương Vũ cũng đã đánh chết Ôn Dịch Chi Nguyên.

Quái vật ma tộc tuy bộ dạng xấu xí công kích mạnh mẽ, nhưng sẽ không biết sống lại, điểm này so ra thì biết điều hơn đám quái vật thần tộc kia rất nhiều.

Một lần đánh, hai lần quen, sau khi giết xong đợt quái thứ nhất, thì giết tới đợt thứ hai đã là ngựa quen đường cũ.

Vương Vũ giữ chặt Ôn Dịch Chi Nguyên, những người khác chia làm hai tổ, lần lượt đối phó với Sát Lục Chi Ma và Bạo Quân Chi Thương. Chỉ mất hơn nửa giờ, tất cả quái vật trong Thất Nhạc Viên đều bị người chơi Toàn Chân Giáo tàn sát sạch sẽ.

Hai người Thần Hi Vĩnh Tịch và Kinh Thành Hoa Thiếu lần này coi như được thưởng thức miễn phí một lần cảnh cao thủ đỉnh cấp chiến đấu.

Sau khi thanh lý quái nhỏ xong, mọi người dọc theo tấm ván sắt đi tới cuối Thất Nhạc Viên, ở nơi đó có một cánh cửa sắt lớn cực kỳ nặng.

Cái cửa này cao chừng bảy tám thước, rộng năm sáu thước, tối như mực đứng sừng sững ở đó tạo cho người ta một áp lực vô hình.

Hơn nữa, điểm khiến mọi người buồn bực là cánh cửa sắt to lớn này không có khóa cũng không có khe hở, thật giống như vô duyên vô cớ dựng đứng ở đó.

"Lại chiêu cũ sao?"

Nhìn thấy cửa lớn ở cuối đường, người Toàn Chân Giáo không khỏi thấy buồn cười, cùng một chiêu thức không thể dùng được hai lần. Thời điểm ở Vườn Địa Đàng mọi người đã nắm được cách thức của hệ thống rồi, lần này sao có thể dễ dàng mắc mưu nữa.

"Phá mở nó!" Vô Kỵ đứng trước cửa, ra lệnh cho Bao Tam và Doãn Lão Nhị.

Bao Tam và Doãn Lão Nhị nhận được lệnh, cúi đầu cúi người, một trái một phải lao tới đụng vào cửa lớn.

"Duang!"

Một tiếng vang lớn, hai người tông vào cửa xong đều lần lượt bay lên ký hiệu nhang muỗi.

Mẹ nó, hai tên này đụng vào lại khiến bản thân bị hôn mê, mà cửa lớn kia thì chả xi nhê tí nào, thậm chí ngay cả lắc lư cũng không có.

"Hửm? Chẳng lẽ cách thức mở ra không đúng?"

Thấy cửa lớn không bị phá mở, mọi người không khỏi sửng sốt, Vô Kỵ nhịn không được nhíu mày, sờ cằm lẩm bẩm: "Ma tộc và Thần tộc khá giống nhau, đã dùng sức mạnh không mở được, vậy thử dùng ma pháp xem sao."

"Ừ!"

Minh Đô nghe vậy đi lên phía trước đội ngũ, tay trái giơ pháp trượng lên, tay phải bắt đầu bấm niệm thần chú.

"Rầm rầm!"

Âm thanh lôi đình vang lên.

Một tia chớp thô to gấp đôi bình thường được Minh Đô triệu hồi ra, đánh thật mạnh lên cửa sắt.

Kết quả lại giống như ban nãy, cửa sắt lớn kia chỉ chớp lên, làm sáng lên một đám ký hiệu minh văn kỳ dị, còn Bạo Lôi Thuật của Minh Đô giống như trâu đất xuống biển, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Cửa sắt đừng nói bị nổ tung, ngay cả mẹ nó tiếng cót két cũng không có.

"Này... Đệt mợ nó là chuyện gì?"

Thấy hình ảnh như vậy, mọi người ngây ra như phỗng, cho dù là Vô Kỵ cũng có chút khó tin.

Dựa theo thường thức, thứ cửa này có thể dùng thuật Mở Khóa mở ra, hoặc là dùng bạo lực để mở, nếu bạo lực không được thì cũng có thể dùng ma pháp đánh tan, dù sao cũng sẽ có chút tác dụng.

Nhưng cửa lớn trước mắt đây, không chỉ không có khóa, còn mẹ nó cứng mềm không ăn, thật sự khiến người ta nhức trứng.

"Ta cảm thấy." Vô Kỵ suy tư nói: "Cửa này giống cửa ở Vườn Địa Đàng, mấu chốt mở cửa hẳn là ở xung quanh đây."

"Nhưng nơi này không có Tinh Linh." Minh Đô đưa mắt nhìn khắp xung quanh, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.

Vườn Địa Đàng là một hoa viên nghiêm chỉnh, đường bên trong lẫn lộn có thể ẩn núp rất nhiều sinh vật. Nhưng Thất Nhạc Viên này chính là một đại điện, đưa mắt nhìn một lượt là thấy hết, ngoại trừ quái vật bị mọi người giết chết, nơi này không có bất kỳ sinh vật nào nữa.

"Ai nói nhất định phải là Tinh Linh." Vô Kỵ phản bác: " Ngộ nhỡ là có cơ quan thì sao?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment