Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1758 - Chương 1759: Mười Ba Ma Vương

Trang 880# 1

 

 

 

Chương 1759: Mười ba Ma Vương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Cơ quan?"

Vừa nghe Vô Kỵ nói như vậy, tất cả mọi người đều yên lặng trở lại.

Nơi này nhìn qua cực kỳ giống với một xưởng rèn, thực ra có cơ quan cũng chẳng có gì lạ.

Kết quả là nhóm người vội vàng tản ra khắp nơi, cẩn thận kiểm tra, xem có nơi nào khác thường không.

Thất Nhạc Viên chính là một đại điện trống trải, muốn tìm đồ ở chỗ này cũng rất dễ dàng, nhưng kết quả là mấy người tìm tới tìm lui ba bốn lần cũng không tìm thấy bất kỳ cơ quan nào có thể khởi động.

"Không đúng..."

Thấy mọi người không thu hoạch được gì, Vô Kỵ nhíu mày nói: "Có thể có chỗ nào chưa tìm tới không?"

"Mẹ nó!" Minh Đô kêu lên: "Cũng không phải ngươi không thấy, chúng ta tìm tới tìm lui lâu như thế ở cái chỗ chết tiệt này, chẳng lẽ còn muốn lên trần nhà tìm hay sao?"

"Ồ? Trần nhà!"

Nghe thấy lời Minh Đô nói, hai mắt Vô Kỵ đột nhiên tỏa sáng, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu một màu đen kịt.

Vô Kỵ nâng pháp trượng lên, ném một đòn Thánh Quang Cầu lên trên đỉnh, hào quang chói mắt bỗng chốc chiếu sáng trần nhà trên đỉnh đầu mọi người.

Ánh mắt của những người khác đều dõi theo hướng Thánh Quang Cầu nhìn lên.

"Con mẹ nó!"

Mọi người đều ngạc nhiên.

Meo, trên trần nhà vậy mà thật sự thấp thoáng đồ vật gì đó, nhưng Thánh Quang Cầu rốt cuộc cũng chỉ là một kỹ năng nhỏ, thời gian kéo dài không lâu, mọi người căn bản không thấy rõ trên trần nhà rốt cuộc có cái gì.

Vô Kỵ thấy thế liền cẩn thận chụp vào người một Thánh Quang Thuẫn, mở hai cánh sau lưng đu đưa bay lên.

So với Thánh Quang Cầu, hiệu quả từ Thánh Quang Thuẫn và Cánh Ánh Sáng của Vô Kỵ cũng sáng hơn nhiều rồi. Giữa một nền đen kịt như bóng tối, trần nhà được chiếu sáng như đèn huỳnh quang.

Lúc này, mọi người đã nhìn thấy rõ thứ ở trên trần nhà nhờ vào ánh sáng của Vô Kỵ.

Trên trần nhà của Thất Nhạc Viên lại có những pho tượng màu đen với khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, thân thể lõa lồ, tư thế đứng cũng vô cùng kỳ dị.

"Một, hai, ba... mười ba."

Vô Kỵ giơ pháp trượng đếm lại số lượng, tổng cộng có mười ba bức tượng điêu khắc, tạo thành một vòng tròn lớn, vị trí trung tâm của nó là một đàn tế. Một chiếc hộp màu tím đen được đặt giữa đàn tế đen nhánh, trên hộp chạm khắc đầy hoa văn ma pháp.

"Cái này... đây là mười ba Ma Vương."

Suy cho cùng vẫn là người của thành Thánh Quang, Thần Hi Vĩnh Tịch biết rất rõ nền tảng tín ngưỡng của những câu chuyện cổ, liếc mắt một cái đã nhận ra những pho tượng trên trần nhà.

Trận doanh Quang Minh có mười ba Thánh Đồ tương ứng với mười ba Ma Vương của trận doanh Hắc Ám, những pho tượng quái dị này cũng chính là mười ba Ma Vương.

"Mười ba Ma Vương? Xem ra Thất Nhạc Viên này quả là nơi ngọa hổ tàng long, ngươi xem đám người này kẻ này xấu hơn kẻ kia, thế mà còn không biết xấu hổ để người ta tạc tượng theo hình dáng của mình cho người khác ngắm nhìn, có thể chính bọn họ cũng thấy quá xấu xí nên mới đem giấu trên trần nhà.

Vô Kỵ bĩu môi, cả gương mặt đều là sự khinh bỉ.

Meo, nhà thiết kế trò chơi thật sự là càng ngày càng hãm, mánh khóe giấu đồ, giấu vật cũng rất kỳ quặc. Con bà nó, nếu không phải thằng oắt Minh Đô này càu nhàu, ai lại chú ý xem trần nhà đen như mực trên đầu có thứ gì hay không.

Khinh bỉ thì khinh bỉ, tay chân Vô Kỵ cũng không nhàn rỗi, hắn vươn tay với lấy cái hộp trên đàn tế.

Nhưng Vô Kỵ vừa chạm tay vào, tay vẫn trống rỗng, xuyên thẳng qua cái hộp...

Vô Kỵ bỗng nhiên sững sờ, ngạc nhiên nói: "Cái hộp này là ảo ảnh."

"Ảo ảnh?"

Đám người nghe vậy buồn bực nói: "Vậy còn những pho tượng? Cũng là ảo ảnh sao?"

"Để ta xem thử..."

Vô Kỵ xoay người, bay đến phía dưới pho tượng dùng pháp trượng chọc một cái.

Không có gì bất ngờ xảy ra, pháp trượng không tốn chút sức lực nào xuyên qua pho tượng, rất hiển nhiên, những bức tượng điêu khắc cũng là ảo ảnh.

"Mẹ kiếp!"

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều sụp đổ.

Cái này con mẹ nó cũng dễ hiểu, vất vả lắm mới tìm được cơ quan, nhưng tìm nửa ngày cũng chỉ thấy ảo ảnh, con mẹ nó đúng là đùa giỡn người chơi mà.

"Không đúng!" Vô Kỵ lại cau mày nói: "Nơi này không thể nào vô duyên vô cơ có ảo ảnh được, chắc chắn còn có nơi nào chúng ta không chú ý tới, nếu không, ảo ảnh này từ đâu mà ra?"

"Chà." Xuân Tương xoa cằm nói: "Từ góc độ khoa học mà nói, chắc là hình chiếu!"

"Ta khinh!"

Xuân Tường còn chưa nói hết câu, Ký Ngạo đã giơ ngón giữa lên khinh bỉ nói: "Trò chơi ma huyễn ngươi lại đem con mẹ nó khoa học ra? Ngươi nói ta nghe, khoa học có thể triệu hồi ra quả cầu lửa à?"

"Ngươi chưa từng nhìn thấy bật lửa à?" Xuân Tường lườm Ký Ngạo một cái nói: "Từ góc độ khoa học mà nói, chỉ cần có thể nắm vững thứ tự các nguyên tố, việc triệu hồi cấm thuật cũng không phải không thể. Trẻ con bây giờ không những không thèm đi học cho giỏi, mà còn coi việc thiếu hiểu biết là cá tính."

"Ta xxx ngươi..."

Hai con chó ngốc một già một trẻ, gặp mặt liền cắn, nói chưa xong một câu đã bắt đầu đấm đá.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Thấy Xuân Tường lố bịch như vậy, Vô Kỵ liền cúi đầu nhìn xuống theo bản năng xem rốt cuộc có hình chiếu linh tinh các loại gì không, kết quả vừa nhìn xuống, trước mắt Vô Kỵ đã sáng ngời.

Đương nhiên, chắc chắn không phải là hình chiếu.

Thế giới Ma Huyễn làm ra thứ đồ chơi này thật sự có hơi quá đáng, nhưng ở trên miếng sắt chính giữa mặt đất của Thất Nhạc Viện lại có một cái bục vuông, nhưng cái bục này không lớn, hình dáng lại giống như đúc những pho tượng trên trần nhà.

Bởi vì nền của Thất Nhạc Viện cũng được chia thành từng khối bởi những lỗ nhỏ nên mọi người căn bản không chú ý tới những bục vuông lớn hơn một chút này, nếu Vô Kỵ không quan sát từ trên cao xuống, sợ là rất khó phát hiện ra.

Nhìn thoáng qua góc của độ bục vuông và các pho tượng, kết hợp với hình chiếu theo lời Xuân Tường vừa nói, Vô Kỵ dường như đã hiểu được cái gì, thu cánh lại đáp xuống trước mặt Thần Hy Vĩnh Tịch hỏi: "Mười ba Ma Vương này phân biệt thế nào?"

"Cái này..."

Thần Hy Vĩnh Tịch suy nghĩ một chút rồi đáp: "Gian Xảo, Bỉ Ổi, Xấu Xí, Hèn Hạ, Ngây Ngô, Bợ Đỡ, Tham Lam, Cố Chấp..."

"Ha ha..." Thần Hy Vĩnh Tịch còn đang nói, Vương Vũ đột nhiên nở nụ cười nói: "Thần Hy Vĩnh Tịch à, ngươi đang nhắm vào ai vậy."

"Á..."

Thần Hy Vĩnh Tịch nghe vậy liền sững sờ, chỉ thấy một đám Toàn Chân Giáo đang đen mặt trừng mắt nhìn mình.

Trời đất chứng giám, Thần Hy Vĩnh Tịch tuyệt đối không có ý tứ châm chọc bất kỳ người nào cả, nhưng có thể những lời hắn nói đều hoàn toàn đánh trúng đám bại hoại Toàn Chân Giáo này.

Vô Kỵ gian xảo, Xuân Tường bỉ ổi... Khi mấy người này sỉ nhục lẫn nhau, đều dùng những từ này để miêu tả.

Câu này của Thần Hy Vĩnh Tịch có tỷ lệ chính xác cao, miêu tả chính xác, nếu không phải hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đám người Toàn Chân Giáo còn nghi ngờ hắn ta cố ý chỉ gà mắng chó.

"Các vị lão đại" Bị mọi người trong Toàn Chân Giáo đằng đằng sát khí dõi theo, Thần Hy Vĩnh Tịch cũng hoảng hồn, vội vàng xua tay nói: "Ta không nhắm vào ai cả, những thứ này đều tra được trong thư viện."

"Đừng nghe lão Ngưu nói xàm!" Vô Kỵ lạnh lùng nói: "Chúng ta đều là người chính trực, đúng rồi, mười ba Ma Vương này có ai giống với lão Ngưu không?"

"Hiếu chiến... có tính không." Thần Hy Vĩnh Tịch cẩn thận hỏi.

"Mẹ kiếp! Ta thấy ngươi không muốn sống rồi!" Vương Vũ căm giận nhìn Thần Hy Vĩnh Tịch, khiến hắn sợ tới mức suýt chút nữa òa khóc tại trận.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment