Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1761 - Chương 1762: Sương Mù

Trang 881# 2

 

 

 

Chương 1762: Sương mù
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Giết trong giây lát!!

Ba chiêu! Vẻn vẹn chỉ có ba chiêu!

Thời gian từ khi Cain đứng dậy tới khi bị bắn chết cũng chỉ như một cái nháy mắt, thậm chí hai tên Cain và Liseer còn chưa đạt được phạm vi tấn công của chúng, Cain đã đi gặp Ám Hắc Chi Thần.

Đây chính là một con BOSS Sử Thi có gần mười triệu máu, không phải con quái nho nhỏ ở quanh xóm, cứ như vậy mà bị người ta một phát tiễn đi, thực sự nghe có hơi rợn người.

Phải biết rằng người chơi hiện tại, có thể giết chết người chơi cùng cấp trong giây lát đã coi như cao thủ đẳng cấp rồi, giết chết BOSS cao hơn mình gần hai mươi cấp, con mẹ nó dùng từ cao thủ để hình dung cũng có cảm giác đang hạ thấp Vương Vũ.

Những người trong Toàn Chân Giáo tất nhiên là nhìn quen hành vi biến thái này của Vương Vũ rồi, Thần Hy Vĩnh Tịch cũng biết Vương Vũ biến thái, nhưng hành vi giết BOSS Sử Thi trong nháy mắt như thế này, thật sự vượt ra ngoài tưởng tượng của Thần Hy Vĩnh Tịch.

Ngay cả Liseer, thấy đồng bọn bị Vương Vũ giết chết cũng đột ngột dừng bước, không nói hai lời vội vàng lùi về sau.

Đừng có đùa, lượng máu của Liseer còn không bằng Cain, Vương Vũ giết Cain chẳng qua chỉ tốn ba chiêu, giết bản thân hắn cùng lắm hai chiêu, đứng gần Vương Vũ như vậy chẳng phải là muốn chết?

"Muốn chạy?"

Vương Vũ thấy Liseer lùi về sau, lúc này lại rút ra một mũi tên, giương cung lắp tên nhắm thẳng vào Liseer.

"!!!"

Liseer nhìn thấy mũi tên chắc khỏe trong tay Vương Vũ nhắm về phía mình liền cảm thấy hoảng sợ, pháp trượng trong tay cuống quít vẽ một cái xuống đất.

"Ầm!!"

Nơi pháp trượng của Liseer vạch xuống, mặt đất đột ngột nổ tung dâng lên một lớp khói bụi màu xanh lục, bản thân Liseer nháy mắt biến mất trong làn khói.

Mũi tên của Vương Vũ cũng lập tức mất đi mục tiêu.

Tình huống này không thể so với trận chiến quân đội, cung tên ở đây là vũ khí có thuộc tính chính xác, mất đi mục tiêu, mũi tên đương nhiên cũng mất đi tác dụng của nó.

Liseer không hổ là BOSS cấp Sử Thi, khi thấy đồng bọn bị giết chết nó cũng có thể gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, ngay lập tức đã tìm ra nhược điểm từ vũ khí có thể giết người trong chớp mắt của Vương Vũ.

Vương Vũ nhướn mày, đặt ngang cánh cung, lại rút ra năm mũi tên xếp thành hàng ngang đặt trên dây cung.

Giương cung, thả dây!

"Viu!!"

Năm mũi tên đặt song song, một loạt nằm ngang bay về phía làn khói màu xanh lục.

Diện tích bao phủ của lớp khói màu lục này không lớn, năm mũi tên này của Vương Vũ xếp hàng ngang lao tới, vừa vặn cắt ngang làn khói.

Liseer biết sự lợi hại của mũi tên Vương Vũ, thấy Vương Vũ bản lĩnh như vậy, Liseer ở trong làn khói vội vàng nằm úp sấp xuống đất, mũi tên của Vương Vũ xẹt qua lưng Liseer rồi bay mất.

"Vù!!"

Đúng lúc này, Liseer phồng má thổi mạnh vào làn khói xanh.

Thứ khói màu xanh lục đó bị gió thổi vào, nhanh chóng bành trướng khuếch tán ra bên ngoài, trong khoảnh khắc liền lan tới trước mặt mọi người trong Toàn Chân Giáo.

Làn khói màu xanh vừa chạm tới mọi người, tất cả bỗng chốc mất hơn một vạch máu.

"Mẹ nó!"

Nhìn thấy trạng thái trên người, sắc mặt tất cả đều trắng bệch.

Con mẹ nó chứ, thứ này có độc.

Cũng là chuyên gia sử dụng sương mù, Vô Kỵ đương nhiên biết tác dụng của đám khói bụi này không chỉ có thế, thấy làn khói nhanh chóng khuếch tán muốn bao phủ lấy mọi người ngay lập tức, Vô Kỵ hơi sững sờ, lập tức ra lệnh: "Mọi người đừng tản ra, mau tới đứng cạnh ta."

Đã không còn mục tiêu, cho dù cung tên trong tay Vương Vũ có lợi hại hơn nữa, mọi người Toàn Chân Giáo cũng không dám nương nhờ, nhận được mệnh lệnh của Vô Kỵ, họ nhanh chóng dựa vào bên cạnh hắn.

Sau khi mọi người đứng vào, Vô Kỵ vung tay trái lên, một con rắn nhỏ màu hồng bò ra khỏi ống tay áo của hắn, nhanh chóng vây quanh đám người Vương Vũ.

Ngay sau đó một luồng khói màu hồng bay lên, ngăn làn khói màu xanh lục đang khuếch tán trước mặt mọi người ở bên ngoài.

Giữa màu hồng và màu xanh tạo nên một ranh giới, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.

"Đây là cái gì?"

Lần đầu tiên nhìn thấy mê trận của Vô Kỵ, hai anh em Thần Hy Vĩnh Tịch rất tò mò với thứ có giá trị thẩm mỹ cao này.

"Mê trận!" Vô Kỵ giải thích: "Ở trong này sẽ không bị mất phương hướng."

"Á..."

Thần Hy Vĩnh Tịch hơi ngỡ ngàng nói: "Hiện tại chúng ta có khác gì mất phương hướng đâu?"

Cái gọi là mất phương hướng, cũng chính là mất đi mục tiêu, nửa bước cũng khó đi.

Tuy bây giờ Vô Kỵ đã chặn lại lớp khói bụi màu xanh lục, nhưng mọi người đều bị bó chân trong không gian nhỏ hẹp này của Vô Kỵ, ngoại trừ cơ thể không bị trúng độc mất máu, thực sự không hề khác gì bị lạc đường.

"Có khác đó!"

Vô Kỵ phất tay áo, sau đó xoay người cười ha ha nói với kẻ đứng đằng xa: "Ây, BOSS bây giờ đều sợ hãi như vậy sao? Còn tự xưng là Ma Tộc nữa chứ, ta thấy là Qủy Tộc đúng hơn, ngươi là Qủy Nhát Gan!"

"Viu!"

Vô Kỵ vừa dứt lời chợt nghe thấy một tiếng xé gió, cùng lúc đó một cái gai độc màu xanh biếc bay ra từ làn khói, bắn thẳng về phía Vô Kỵ.

"Keng!"

Ngay lúc gai độc sắp bắn trúng Vô Kỵ trong tích tắc, lá chắn của Doãn Lão Nhị đã dựng thẳng đứng trước người Vô Kỵ, gai độc va vào lá chắn, phát ra âm thanh chói tai.

Ngay sau đó, ánh sáng từ thứ độc kia nhập vào trong lá chắn của Doãn Lão Nhị.

Hệ thống nhắc nhở: Lá chắn của bạn bị kịch độc ăn mòn, hư tổn 5.

"Con mẹ nó!!"

Doãn Lão Nhị nhìn thấy thông báo này, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

Mẹ ôi, những con quái vật Thần Ma Tộc này quả nhiên ngày một đáng sợ, đòn tấn của của con chó Liseer này lại trực tiếp phá hủy trang bị, cái này con mẹ nó không phải là đòi mạng à.

Lá Chắn Thiên Thần là bảo bối của Doãn Lão Nhị, trong lòng hắn run lên, vội vàng thu lại lá chắn.

Nhưng lúc này Vô Kỵ đã thông qua đòn tấn công của Liseer mà xác nhận được phương hướng mục tiêu.

"Ở bên kia! 245.772"

Vô Kỵ chỉ về phía gai độc bay tới, gửi tọa độ cho Vương Vũ.

Vương Vũ giương cung lắp tên, một mũi tên liền phóng ra.

"A..."

Mũi tên xuyên qua làn khói, chuẩn xác bắn vào người Liseer, khiến nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Vương Vũ nghe thấy âm thanh, lại xác nhận tọa độ và bắn thêm một mũi tên nữa.

Mũi tên nháy mắt bay ra, Vương Vũ tung người nhảy theo mũi tên lao về phía trước.

"A!!!"

Lại một tiếng hét thảm thương, mũi tên xuyên qua tầng khói độc bắn trúng cánh tay Liseer, mà Vương Vũ cũng đã theo ngay phía sau vọt tới trước mặt nó.

"Hả??"

Nhìn thấy Vương Vũ đột ngột xuất hiện, Liseer dường như đã quên cánh tay bị trúng tên của mình, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào Vương Vũ: "Không... Không thể nào? Ngươi làm sao có thể xuyên qua khói độc của ta?"

"Há há!"

Vương Vũ nghe vậy cười há há, chỉ chỉ mũi tên trên tay Liseer đáp: "Đương nhiên là đi theo mũi tên tới!"

??

Nghe thấy lời Vương Vũ nói, vẻ mặt mông lung lúc đầu của Liseer lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

Thứ khói độc màu lục này cũng giống như sương mù của Vô Kỵ, đều là ảo thuật.

Trong thiết lập của hệ thống, một khi bước vào sương mù, người chơi sẽ bị cưỡng chế mất đi phương hướng mà quay mòng trong đó, căn bản không thể thoát khỏi phạm vi của sương mù.

Nhưng ảo thuật này cũng có nhược điểm, thứ này chỉ có thể ngăn cản người mà không thể ngăn chặn đòn tấn công, Vương Vũ theo sát đằng sau mũi tên, đương nhiên lao ra mà không bị khói độc bao phủ.

Về phần mũi tên đầu tiên, chính là để Vương Vũ xác nhận khói độc của Liseer giống như sương mù của Vô Kỵ, đều không thể ngăn chặn đòn tấn công.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment