Trang 882# 2
Chương 1764: Thuật mê hoặc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ma Hồn Chi Chủ Jameer (Cấp 100) (BOSS Thần cấp) (Truyền thuyết)
HP: ??
MP:??
Kỹ năng: ??
Thiên phú: ??
Giới thiệu bối cảnh: Jameer đã từng là Thần tộc Quang Minh tối cao, là thiên thần có khả năng kế thừa Thần Vương Quang Minh nhất, nhưng vì nghi ngờ lý tưởng của Thần Vương Quang Minh mà rơi xuống làm Ma tộc, năng lực cực mạnh, không hề thua kém bất kỳ Thần Ma nào.
"Ja... Jameer?"
Nhìn thấy thông tin trước mặt, lại liếc mắt nhìn ông chú trung tuổi vô cùng ôn tồn lại, mọi người đều sửng sốt.
Không ngờ Liseer lại chọn con đường dã man như thế, trực tiếp hiến tế bản thân để gọi ra BOSS cuối cùng.
"Không sai! Là ta!"
Jameer gật gật đầu nói: "Những người phàm tục các ngươi, tại sao lại tới quấy rầy sự yên tĩnh của ta?"
Không thể không nói, thái độ của Jameer tốt hơn Lôi Tư nhiều, tên lưu manh kia há mồm ngậm miệng đều là loài người hèn mọn, khiến người ta nghe mà căm tức, trong khi giọng điệu của Jameer lại cực kỳ nhã nhặn, khiến người nghe thấy vô cùng thoải mái.
"Này..."
Câu hỏi của Jameer khiến mọi người không biết phải trả lời thế nào.
Giơ tay không đánh mặt tươi cười nha, tuy mọi người đều biết Jameer là mục tiêu nhiệm vụ của mình, nhưng khi thấy thái độ của Jameer, tất cả lại hơi do dự.
Không chỉ là do Jameer nói chuyện khiến người ta dễ chịu hơn Lôi Tư, mà chủ yếu là vì những lời BOSS ôn tồn nhã nhặn nói với người chơi có hơn nửa mang nhiệm vụ, ngộ nhỡ Jameer này là một NPC chưa nhiệm vụ, mọi người ra tay chẳng phải là thô lỗ sao?
Đương nhiên rồi, tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo đều là lũ chó má có đầu óc, nhưng là một người mới trong trò chời này, Vương Vũ lại là người thành thật, nghe thấy Jameer hỏi liền nói thẳng vào vấn đề: "Chúng ta tới để giết ngươi."
"Ồ? Giết ta?"
Nghe thấy lời Vương Vũ nói, Jameer cũng không hề tức giận, giọng điệu vẫn nhã nhặn như trước: "Có thể cho ta biết lý do?"
"Lý do..."
Một câu hời hợt của Jameer đã hỏi khó Vương Vũ.
Nói ra thì, việc Vương Vũ muốn giết Jameer thật sự không có lý do gì, vì muôn dân thiên hạ vì loài người? Lý do như vậy quá sáo rỗng, nói ra đến chính Vương Vũ cũng không tin, suy cho cùng, Vương Vũ thật ra chỉ đang làm nhiệm vụ mà thôi.
"Ngươi là quái vật, chúng ta là người chơi, giết ngươi còn cần lý do sao?"
Suy nghĩ một lúc, Vương Vũ trả lời một câu đơn giản cộc cằn.
"Ha ha!"
Ai ngờ Jameer lại không đồng tình với câu trả lời của Vương Vũ, cười nói: "Giữa quái vật và người chơi có thù hận gì? Chúng ta đều là sinh linh của thế giới này, tại sao loài người các ngươi lại sùng bái những Thần tộc tự cho mình là siêu phàm đó, mà không thể chung sống hòa bình với Ma tộc chúng ta? Chẳng lẽ Thần và Ma có gì khác nhau sao? Thần chính nghĩa trong trận doanh Quang Minh của các ngươi, còn không phải là ác ma trong trận doanh Hắc Ám của chúng ra sao?"
Jameer nói một hồi có lý có chứng cứ, nói dõng dạc, giống như tiếng chuông vàng chiêng lớn như châu như ngọc khiến mọi người phải suy nghĩ.
Không ngờ rằng BOSS của trận doanh Hắc Ám còn có khí chất của nhà triết học, nhớ lại lần đầu tiên Vương Vũ tới thành Hắc Ám, cũng đã cùng thảo luận vấn đề này với Sứ Đồ thứ nhất - Ailand.
Quả thật, Ẩn Giả cũng từng nói với Vương Vũ, bất kể là Thần hay Ma thực chất cũng là cá mè một lứa, không phân chia cao thấp chẳng qua là lý tưởng khác nhau mà thôi. Tại sao lại phải đối đầu với Ma tộc?
"Đúng vậy..."
Trong lặng lẽ, Thần Hy Vĩnh Tịch lên tiếng phá vỡ sự im ắng, gương mặt không hề thay đổi nói: "Cảm giác như Jameer trước đây không phải là Thần vậy?"
"Đúng vậy, nếu bỏ qua sự tranh đấu giữa Quang Minh và Hắc Ám, thế giới này không phải sẽ hòa bình sao?" Kinh Thành Hoa Thiếu cũng lẩm bẩm một mình.
"Đúng vậy!" Jameer nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia gian xảo, thản nhiên nói: "Bạn nhỏ, các ngươi nói không sao, sai là do người ta dạy các ngươi tư tưởng xấu xa, chỉ cần các ngươi buông vũ khí trong tay xuống, Ám Hắc Chi Vương vĩ đại sẽ tha thứ cho tất cả những điều các ngươi đã làm trước đây."
"Ừm... Ừ..."
Hai người Thần Hy Vĩnh Tịch và Kinh Thành Hoa Thiếu gật gật đầu, thuận tay ném Thập Tự Gía và quyền trượng xuống mặt đất.
Ngay cả những người trong Toàn Chân Giáo cũng đều mơ màng buông vũ khí xuống.
Nhìn thấy mọi người buông vũ khí, vẻ mặt Vương Vũ mơ hồ...
Cái này con mẹ nó sao lại như thế? Tất cả mọi người đều buông dao xuống muốn trở thành Phật?
"Còn ngươi? Đứa trẻ này, sao không đưa cây cung trong tay ngươi cho ta, để ta chấm dứt tội ác này." Lúc này Jameer lại hướng ánh mắt về phía Vương Vũ nói.
"Cho ngươi? Ngươi đang nằm mơ sao?"
Nghe Jameer nói vậy, Vương Vũ không những không bị lay chuyển, trái lại còn hơi buồn cười, tên BOSS thiểu năng trí tuệ này rốt cuộc đang muốn làm cái gì? Thật sự nghĩ nói mấy câu có thể tẩy não mình sao?
"???"
Thấy Vương Vũ không những không buông vũ khí xuống mà còn phản bác lại mình một câu, Jameer có hơi bất ngờ nói: "Ban nãy ngươi bảo ta cái gì?"
"Hắn nói ngươi đang nằm mơ!"
Không đợi Vương Vũ đáp lại, Vô Kỵ ở bên cạnh đã thuận tay nhặt pháp trượng từ dưới đất lên nói: "May mà khi nhìn thấy thuộc tính của ngươi ta đã gia trì cho mình một chiêu Thánh Quang, nếu không ngay cả ta cũng bị người mê hoặc rồi."
"Mê hoặc?" Vương Vũ vuốt cằm nói: "Hắn đang mê hoặc ta sao?"
"Ngươi không có chút cảm giác nào sao?" Thấy dáng vẻ mơ hồ của Vương Vũ, vẻ mặt Vô Kỵ bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Mê Hoặc là một trong những bản lĩnh mà Ma tộc am hiểu nhất, Jameer này đứng đầu ma hồn, đương nhiên thông thạo kỹ năng ấy. Trong tất cả các nghề nghiệp, Mục sư và Thánh kỵ sĩ có khả năng miễn dịch với Mê Hoặc mạnh nhất. Nhưng cho dù là vậy, đối mặt với sự mê hoặc của Jameer, hai anh em Thần Hy Vĩnh Tịch vẫn tu hành chưa đủ, trực tiếp trúng chiêu, thật ra Vô Kỵ cũng phải dựa vào Thánh Quang mới không bị Jameer lừa gạt.
Nhưng Vương Vũ không phải Thánh kỵ sĩ hay Mục sư, thậm chí còn không biết ma pháp hệ Thánh Quang, nhưng hắn lại có thể chống lại mê hoặc của Jameer, không những thế một chút cảm giác cũng không có, điều này có hơi không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ có Vô Kỵ, Jameer cũng vô cùng ngạc nhiên.
Jameer chính là do Liseer hiến tế mạng sống để triệu hồi, hắn đã nhìn rõ ràng cảnh tượng Vương Vũ giết Cain trong giây lát, biết rõ cây cung trong tay Vương Vũ chính là đạo cụ quan trọng giết chết mình. Bởi vậy Jameer vừa tỉnh lại đã muốn mê hoặc Vương Vũ.
Có thể những người bạn của Vương Vũ ở bên cạnh đều đã bị lừa gạt, nhưng mục tiêu chính là Vương Vũ lại không có chút cảm giác gì, Jameer đau lòng chết mất.
"Chút mánh khóe này vô dụng với ta."
Vương Vũ cười cười nói: "Ta đường đường chính chính là Đồ Thần Giả. Thần Ma trước mặt con người bình thường các ngươi là thần thánh, ở trong mắt ta cũng chỉ là con mồi, ta miễn dịch hết với Uy Thế hay Mê Hoặc của bọn họ."
"Đồ Thần Giả..."
Nghe Vương Vũ nói như vậy ánh mắt Jameer đột nhiên căng thẳng nói: "Đồ Thần Giả bình thường không thể miễn dịch với Mê Hoặc của ta, ngươi rốt cuộc là đã giết vị Thần nào mà có thể miễn dịch với đòn tấn công của ta? Chẳng lẽ..."
Nói tới đây, trong mắt của Jameer lóe lên tia sợ hãi.
"Đúng vậy!" Vương Vũ khẳng định: "Ta đã giết Luke."