Trang 892# 2
Chương 1784: Phi Hành Tọa Kỵ hiếm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Không cần phiền phức như vậy!”
Đối với sự nhiệt tình của Lão Cửu, đám người Vô Kỵ không lập tức đi vào hội trường, mà chỉ khoát tay áo nói: “Bọn ta tới đây chỉ để tìm ít đồ, nếu định vào thì đã không ở đây lãng phí thời gian.”
“Vậy...”
Hội đấu giá không phải cửa hàng. Dựa theo quy củ của hội đấu giá, để bảo mật thông tin của vật phẩm, nếu khách muốn mua đồ thì phải vào hội đấu giá, lúc đang đấu giá trước không được tiết lộ thông tin vật phẩm được đấu giá.
Bây giờ yêu cầu này của Vô Kỵ khiến Lão Cửu có chút khó xử. Nhưng Lão Cửu đã hợp tác với đám người Vương Vũ rồi, biết rõ mấy người trước mặt này không chỉ không dễ chọc, mà còn có thể là khách hàng lớn. Vì vậy lão vẫn kiên nhẫn hỏi: “Không biết các vị đại ca muốn tìm vật gì vậy?”
“Đá Thần Thánh và Ám Ma Ngưng Sương, thế nào, ông chủ Cửu có không?” Vô Kỵ lạnh nhạt hỏi.
“Ám Ma Ngưng Sương?!!”
Nghe thấy bốn chữ Ám Ma Ngưng Sương, Lão Cửu hơi biến sắc, kinh ngạc nói: “Đại ca Vô Kỵ đúng là học rộng biết nhiều, đến cả loại vật này cũng biết.”
“Ồ?” Thấy Lão Cửu nói vậy, đám người Vương Vũ đều vui vẻ.
Nguyên liệu Ám Ma Ngưng Sương này ngay cả Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không biết, mà ý tứ của Lão Cửu thì có lẽ đã nghe nói đến thứ đồ chơi này.
“Ông chủ Cửu, ở đây quả thật có thứ này?” Doãn Lão Nhị kích động hỏi.
“Có!”
Lão Cửu gật gật đầu nói: “Tuy nhiên các ngươi tới chậm rồi, mới vừa rồi thôi, nó đã bị người khác mua...”
“Ai mua?” Vương Vũ hỏi.
“Cái này...”
Lão Cửu khổ sở nói: “Đây là bí mật... Thứ cho ta không thể nói cho Thiết Ngưu lão đại biết.”
Hội đấu giá đều bán những vật báu vô giá. Là người kinh doanh hội đấu giá, Lão Cửu tất nhiên có nghĩa vụ giữ bí mật cho người mua, nhất là với người của Toàn Chân Giáo thì càng phải giữ bí mật tuyệt đối.
Nếu không đám cường đạo này lại đi đoạt đồ của người khác thì hội đấu giá chẳng phải nên đập bảng hiệu đi luôn sao?
Đương nhiên Vương Vũ cũng hiểu rõ điều này, cho nên hắn cũng không tiếp tục hỏi đến cùng.
Lúc này, Ký Ngạo hỏi chen vào: “Huyễn Ma Tinh Thạch và thủy tinh đen có không?”
“Huyễn Ma Tinh Thạch và thủy tinh đen?” Lão Cửu cười cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi vào xem sẽ biết...”
“Cắt!” Ký Ngạo bĩu môi nói: “Lão già nhà ngươi vô sự mà ân cần, thì chắc chắn không có ý tốt.”
“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa!”
Vô Kỵ chắn trước mặt Ký Ngạo ở phía sau rồi hỏi Lão Cửu: “Nếu ông chủ Cửu đã gặp Ám Ma Ngưng Sương rồi thì nên biết nguồn gốc của thứ này.”
Cách ước tính giá trị của đồ vật trong trò chơi thường phụ thuộc vào thuộc tính, nhưng những thứ như khoáng sản không phải là vật phẩm có thuộc tính trực quan như trang bị hay sách kỹ năng. Để ước tính ra vật phẩm đó, thì phải nghiên cứu nguồn gốc của vật phẩm.
Xuất thân quyết định giá trị, nên là nói một cách nào đó thì một đống cứt do BOSS Thần cấp rơi ra cũng sẽ có giá khởi điểm đấu giá không thấp.
Vì vậy, Lão Cửu tất nhiên sẽ biết rõ về Ám Ma Ngưng Sương này.
“Ha ha!”
Lão Cửu cười nói: “Đại ca Vô Kỵ đã nói rõ ràng như vậy, thì cũng biết quy củ của chúng ta rồi, đây là bí mật thương nghiệp.”
“Vậy à?” Vô Kỵ cười nói: “Một cái quặng sắt thôi mà, nguồn gốc cũng phải cơ mật như vậy sao.”
“Không cơ mật đến vậy.” Lão Cửu nói: “Nhưng quy củ là không thể phá.”
“Được rồi.” Vô Kỵ thở dài rồi nói: “Ban đầu ta có một số đồ tốt hiếm có muốn gửi bán ở chỗ ngươi. Nhưng ngươi đã nói như vậy thì quên đi.”
Nói đến đây, Vô Kỵ quay lại nhìn Vương Vũ nói: “Chúng ta đăng xuất mở topic tìm manh mối đi. Ta cũng không tin chỉ một quặng sắt mà trừ hội đấu giá bọn họ thì không có ai biết.”
“Thứ hiếm có? Vật gì vậy?”
Lão Cửu này không có gì đặc biệt yêu thích, chỉ vô cùng thích thú với những vật phẩm hiếm, nên khi nghe Vô Kỵ nói như vậy, Lão Cửu vội cuống lên.
Vô Kỵ nói không sai, nguồn gốc của quặng sắt này cũng không phải vô cùng cơ mật. Trên diễn đàn có nhiều người như vậy thì nhất định có thể tìm được manh mối. Vì một thứ không tính là bí mật như vậy mà đắc tội với khách hàng lớn như Toàn Chân Giáo thì có hơi cái được không bù nổi cái mất.
“Ha ha!” Vô Kỵ cười lạnh nói: “Có liên quan tới ngươi sao?”
“Ha ha!”
Lão Cửu cười cười nói: “Không thể nói như thế được, rất có thể ngài có thứ gì đó đáng ngạc nhiên, ta nhỡ miệng thôi mà? Đại ca Vô Kỵ, nhanh lấy ra cho ta xem một chút.”
Nghe được đối thoại của hai người, Vương Vũ đen mặt lại...
Người làm ăn quả nhiên là người làm ăn. Điểm này Lão Cửu và Vô Kỵ rất giống nhau, đều là những tên cáo già giảo hoạt.
“Khà khà, ông chủ Cửu đúng là biết nhìn người.” Vô Kỵ thoả mãn cười cười nói: “Lão Ngưu, không phải ngươi có thứ gì muốn bán sao? Đưa cho ông chủ Cửu xem, có đủ hiếm hay không.”
“Được!”
Vương Vũ gật đầu, lấy quyển “Phi Hành Kỵ Thuật” trong túi ra, mở thuộc tính lên.
“Con bà nó, đây là...”
Khi nhìn thấy sách kỹ năng trong tay Vương Vũ, tròng mắt Lão Cửu như sắp bay đến tay Vương Vũ.
Thứ khác thì không dám nói, chứ “Phi Hành Kỵ Thuật” trong tay Vương Vũ tuyệt đối là độc nhất trong trò chơi, hiếm đến không thể hiếm hơn. Không nói tới độ hiếm có, mà giá trị còn không thua kém bất kỳ Thần khí nào.
Dù sao khống chế tọa kỵ phi hành, không chỉ thể hiện thực lực, còn tượng trưng cho thân phận.
Phải biết rằng, đa số người chơi bây giờ vẫn đang cưỡi những con ngựa được cung cấp bởi nhiệm vụ của hệ thống. Có thể cuỡi những tọa kỵ cực phẩm không phải là cao thủ thì cũng là người có tiền, còn tọa kỵ phi hành thì càng thuộc loại hàng cao cấp chưa từng thấy.
Thử nghĩ mà xem, trong một thời đại mà mọi người đang đi xe đạp, thậm chí cả ô tô cũng chưa phổ biến, nếu bạn có một chiếc máy bay riêng thì mới phong cách làm sao.
Chơi game ấy mà, hơn một nửa người chơi đều có lòng hư vinh. Phi Hành Kỵ Thuật đối với những người của Toàn Chân Giáo mà nói còn không thuận tiện bằng áo choàng. Nhưng đối với những người có lòng hư vinh mà nói, ý nghĩa của Phi Hành Kỵ Thuật còn lớn hơn cả hơn áo choàng.
Nhất là với những người không thiếu tiền, cách tìm cảm giác tồn tại trong game không chỉ là việc bỏ tiền mua danh nữa rồi, mà còn là so xem ai tiêu tiền bằng cách độc đáo hơn, nổi tiếng hơn.
Như vậy giá trị của bản “Phi Hành Kỵ Thuật” độc nhất vô nhị này có thể tưởng tượng được cao như thế nào.
Người bình thường không có nguồn tài nguyên khách hàng có lẽ giá bán “Phi Hành Kỵ Thuật” sẽ có giới hạn. Nhưng Lão Cửu lại có nguồn tài nguyên khách hàng rất phong phú, kẻ có tiền quen biết có khắp mọi nơi, nên quyển sách này chỉ cần lăng xê một chút, là có thể bán ra một cái giá trên trời.
Cho nên khi nhìn thấy sách kỹ năng trong tay Vương Vũ, dù là lão hồ ly như Lão Cửu cũng có chút thất thố. Vì đây không phải là sách, đây là bạc trắng lóa!
“Khà khà!”
Thấy biểu tình này của Lão Cửu, Vô Kỵ cười khà khà nói: “Thế nào, đủ hiếm chưa.”
“Hiếm, hiếm, tuyệt đối hiếm!” Lão Cửu gật đầu liên tục rồi hỏi: “Thiết Ngưu lão đại, sách này có thể để ở hội đấu giá của chúng ta được không? Ta chỉ lấy phí thủ tục của ngươi năm phần trăm!”
Lão Cửu là một lão cáo già, lão biết quyển sách này nhất định có thể thu hút vô số kẻ có tiền, so với mức độ chú ý mà quyển sách này có thể mang tới thì một chút phí thủ tục này Lão Cửu cũng không quá để ý.