Trang 892# 1
Chương 1783: Đến hội đấu giá thử vận may
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Các ngươi...”
Tuy đám người Toàn Chân Giáo thường ngày vẫn hay nói móc, trào phúng nhau, nhưng nếu có ai thật sự gặp khó khăn thì đám khốn kiếp này nhất định sẽ nghĩa khí đứng lên. Họ cũng có thể khiến người ta cảm động đến không lời nào có thể diễn tả được.
Mà người đàn ông mạnh mẽ như Doãn Lão Nhị khi thấy mọi người đồng tâm hiệp lực giúp mình cùng gánh chịu chi phí đúc lại trang bị cũng không khỏi đỏ mũi, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Khà khà!” Thấy Doãn Lão Nhị như vậy, Xuân Tường cười đểu nói: “Ngươi không phải đang cảm động muốn khóc đấy chứ. Ngươi nghĩ bọn ta là đang giúp ngươi à, thực ra bọn ta chỉ tò mò với thuộc tính của Chiến Giáp Thiên Ma thôi, giúp ngươi chỉ là nhân tiện thôi.”
“Đúng vậy!”
Mọi người cũng phụ họa nói: “Ngươi là một tên phế vật chỉ biết bị đánh, làm gì có giá trị nhiều tiền đến vậy...”
“Đờ mờ!”
Bị một đám người Toàn Chân Giáo liên hợp lại xem thường, Doãn Lão Nhị vốn đang rất cảm động, giờ chỉ hận không thể đá đám người kia một cước.
Meo, đám kiêu ngạo vô liêm sỉ này, thừa nhận mình nghĩa khí khó khăn lắm sao?
Trong lúc mọi người nói chuyện nhảm nhí, Vô Kỵ gửi danh sách nguyên liệu chế tạo cho Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhanh chóng trả lời: “Đây là gì?”
Tất nhiên, Yêu Nghiệt Hoành Hành thấy nhiều nguyên liệu như vậy cũng có chút ngỡ ngàng. Hắn không biết Vô Kỵ muốn làm gì, chẳng lẽ đang giúp mình kiểm kê tồn kho?
“Mua!”
Vô Kỵ chỉ trả lời đúng một từ.
Một lát sau, Yêu Nghiệt Hoành Hành trả lời: “Đoạt làm ăn?”
Yêu Nghiệt Hoành Hành buôn bán nguyên liệu được một thời gian dài rồi, công hội lớn nào mà không biết chứ. Công hội lớn nhất nước là chiến đội Cửu Châu cũng mua nguyên liệu ở chỗ Yêu Nghiệt Hoành Hành. Nhưng số lượng lớn như vậy thì là lần đầu tiên Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn thấy.
Dĩ nhiên, với Yêu Nghiệt Hoành Hành mà nói, những nguyên liệu này chỉ là chín trâu mất sợi lông. Nhưng đối với người bình thường mà nói, từng này là đủ mở một cửa hàng nguyên liệu rồi.
“Làm trang bị!” Vô Kỵ lại nói.
“Bao nhiêu bộ? Không thấy nghe nói Toàn Chân Giáo các ngươi nhận thêm người mà.” Yêu Nghiệt Hoành Hành hiếu kỳ thắc mắc.
“Ngươi nói lắm thế.” Vô Kỵ nói: “Chỉ làm một trang bị thì không đủ, còn cần mấy thứ...”
“Một món?”
Thấy Vô Kỵ nói vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành ngẩn cả người...
Những nguyên liệu này nhiều đến mức chất đống như một ngọn núi nhỏ rồi. Mà nhiều nguyên liệu như vậy chỉ để làm một trang bị, rốt cuộc là loại trang bị nào mà khủng bố vậy.
“Đúng vậy, những nguyên liệu này ngươi đều có chứ?” Vô Kỵ trả lời.
“Đa số đều có hàng. Ngươi đặt số lượng lớn như vậy, lại là người quen nên ta có thể chiết khấu bảy mươi phần trăm.” Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn danh sách rồi nói: “Thế nhưng có hai nguyên liệu ta không có.”
“Nguyên liệu gì?”
“Đá Thần Thánh và Ám Ma Ngưng Sương!” Yêu Nghiệt Hoành Hành trả lời: “Hai nguyên liệu này ta chưa từng nghe nói qua.”
“Chưa từng nghe nói qua? Ngươi chắc chứ?”
Nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói như vậy, Vô Kỵ cảm thấy khá ngoài ý muốn.
Mặc dù Yêu Nghiệt Hoành Hành là nhà cung cấp nguyên liệu lớn nhất trong trò chơi, nhưng trò chơi rất rộng lớn nên luôn có một số vật liệu quý hiếm. Hai nguyên liệu Yêu Nghiệt Hoành Hành không có cũng bình thường, nhưng ngay cả người chuyên nghiệp như Yêu Nghiệt Hoành Hành lại chưa từng nghe nói đến thật khiến người ta kinh ngạc.
Danh sách nguyên liệu này là được hệ thống cho, nên không có khả năng không có trong trò chơi.
“Ta lừa ngươi có ích lợi gì.” Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: “Tuy chỗ ta không có, nhưng các ngươi có thể đến hội đấu giá xem thử. Chỗ đó vật ly kỳ cổ quái nhiều lắm, kể cả nguyên liệu ta chưa từng nghe nói đến chắc cũng có.”
“Hội đấu giá à... Ta biết rồi, ngươi cứ chuẩn bị những nguyên liệu khác đi.”
“Không cần chuẩn bị, bao giờ ngươi cần dùng ta sẽ đưa cho ngươi. Ta cũng muốn nhìn xem đó là trang bị gì mà cần nhiều nguyên liệu quý giá như vậy.”
“Được!”
Vô Kỵ trả lời rồi đóng khung chat với Yêu Nghiệt Hoành Hành lại.
Doãn Lão Nhị thì đang vội vã chạy đến hỏi: “Thế nào rồi? Nguyên liệu bao nhiêu tiền?”
“Có tiền hay không không phải vấn đề.” Vô Kỵ khoát tay rồi nói: “Lần này chúng ta cần đi một chuyến đến thành Tự Do!”
“Đến thành Tự Do làm gì?” Vương Vũ bực bội hỏi.
“Mua nguyên liệu!” Vô Kỵ hỏi mọi người: “Có ai cùng đi không?”
Mọi người ai cũng rất bận rộn, ngày thường có rất nhiều phụ bản phải cày, có rất nhiều nhiệm vụ phải làm. Vậy nên chỉ là đến hội đấu giá mua đồ thì không cần tất cả mọi người đều phải đi. Trừ Vô Kỵ và Doãn Lão Nhị thì những người khác có đi hay không cũng không sao, Vô Kỵ chỉ hỏi cho có.
“Ta đi!”
Nhưng Vô Kỵ vừa dứt lời, Vương Vũ liền xông tới nói: “Ta cũng muốn đi mua ít đồ.”
Loại đồ chơi thủy tinh đen này là có thể gặp mà không thể cầu, nhưng từ trước đến nay mấy thứ trong hội đấu giá ở thành chính thành Tự Do đều là đồ hiếm. Nếu thật sự có thủy tinh đen ở đó, Vương Vũ cũng muốn đi thử vận may.
“Nếu Ngưu thúc đi, ta cũng đi.” Thấy Vương Vũ muốn đi theo, Ký Ngạo cũng đứng dậy.
Tên nhóc con này muốn mua nhiều thứ, từ mảnh nhỏ thần khí, cho tới Huyễn Ma Tinh Thạch đều là những thứ Ký Ngạo đang cần.
“Ừ, tính thêm ngươi, còn ai nữa?” Vô Kỵ lại hỏi.
Những người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cùng nhau lắc đầu... Mọi người cũng không thiếu thứ gì, ai rảnh rỗi không có việc gì thì mới đi tới đó chơi.
Sau khi thống nhất số lượng, bốn người Vương Vũ rời khỏi quán rượu, lên phi thuyền bay đến thành Tự Do.
Sau một chuyến bay dài, bốn người lần thứ hai đặt chân lên vùng đất náo nhiệt của thành Tự Do.
Giống như lần trước, trong thành Tự Do toàn là lính đánh thuê, trị an vẫn đứng đầu trong ba trăm thành chính. Đến cả người chơi nhổ nước bọt ra đường cũng không có thì đừng nói gì đến chuyện dùng vũ khí đánh nhau ở trên đường. Cứ cách khoảng 10m là lại có một tên vệ binh, binh lính có khi còn nhiều hơn người đi trên đường, còn có cả đội vệ binh tuần tra đi qua đi lại, tất cả nhìn rất hài hòa.
Phi thuyền hạ cánh, Vô Kỵ đã gửi tin nhắn cho Lão Cửu ở hội đấu giá nên xuống cái là trực tiếp đến phòng đấu giá.
Lúc này, Lão Cửu đã sớm đứng ở bên ngoài chờ gặp.
Đối với mấy ông nội Toàn Chân Giáo này, Lão Cửu rất e ngại... Hội đấu giá đã được tổ chức ở thành Tự Do rất lâu rồi, các thành chính cũng chưa bao giờ có ý xấu PK cả. Nhưng đám người Toàn Chân Giáo kia không những hội đồng ở trên đường, còn lột sạch người ta ra. Điều này cho thấy đám người Toàn Chân Giáo ấy không chỉ có sự can đảm hơn người, mà thủ đoạn cũng cực kỳ đáng sợ.
Kinh khủng hơn là Toàn Chân Giáo cướp trang bị của người khác mà vẫn bình yên vô sự đi ra... Cái con mẹ nó chứ, đây chính là vấn đề về năng lực.
Thử nghĩ xem, đám người dám cướp ngân hàng nghênh ngang phạm tội như thế, ai mà không sợ chứ? Nhất là Lão Cửu còn buôn bán lớn, nên đương nhiên sẽ sợ nhất mấy loại người như thế.
Thấy đám người Vương Vũ đi vào, Lão Cửu vội vã nghênh đón, còn cung kính nói: “Các vị đại ca, tới rồi sao không đến chào hỏi để ta sai người dành vị trí VIP cho các vị.”
“Ha ha.”
Vô Kỵ cười cười nói: “Ông chủ Cửu, chỗ này bọn ta tới lúc nào cũng được. Giờ bọn ta cũng đang có việc gấp nên mới đến đây thử vận may.”
“Khà khà khà!” Lão Cửu nghe vậy thì đắc ý nói: “Đại ca Vô Kỵ xem như là tìm đúng người. Thứ người khác có, bọn ta cũng có, thứ người khác không có bọn ta cũng có. Xin mời các vị đại ca vào bên trong, ta đây sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho các vị.”