Trang 893# 2
Chương 1786: Chiến trường.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Áo choàng cũng có thể phi hành ở trên không. Nhưng nếu so sánh với các loại khinh công tự do, năng lực phi hành của áo choàng lại không khác gì bị treo trên không trung cả. Xét riêng về phương diện chiến đấu thì nó cũng có rất nhiều mặt hạn chế.
Cho nên đối với Vương Vũ mà nói, áo choàng phi hành chủ yếu được dùng để chạy trốn. Khi đối mặt với mục tiêu có thực lực ngang hoặc hơn hẳn bản thân mình thì chiếc áo choàng này cũng không phát huy được tác dụng gì lớn.
Mà khinh công lại có thể giúp Vương Vũ bay ở trên bầu trời mà như đi trên đất bằng, áo choàng tất nhiên là không thể nào sánh bằng rồi.
Trình độ chiến đấu của Vương Vũ vô cùng toàn diện, chỉ có mỗi chiến đấu trên không là điểm yếu của hắn. Cho dù công phu ngoài đời của Vương Vũ có trâu bò thế nào, cũng không có khả năng ngự không phi hành đánh đâu thắng đó được.
Bây giờ đã thu thập đầy đủ khinh công, đồng nghĩa với việc khuyết điểm duy nhất của hắn cũng được cải thiện, có thể nói Vương Vũ hiện tại đã không còn một điểm yếu nào nữa rồi.
Một chuyến đi tới thành Tự Do này đúng là không hề đi không công.
“Sách kĩ năng ngươi đã cầm, Huyễn Ma Tinh Thạch ngươi cũng đã lấy, bây giờ có thể nói cho ta Ám Ma Ngưng Sương ở đâu rồi chứ?”
Trong lúc Vương Vũ đang thưởng thức kỹ năng của mình, Vô Kỵ lại truy hỏi lão Cửu.
“Ha ha!” Lão Cửu cười nói: “Chẳng lẽ Toàn Chân Giáo các ngươi không đi đánh chiến trường hả?”
“Chiến trường?” Doãn Lão Nhị nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?”
Đối với câu hỏi của Doãn Lão Nhị, lão Cửu cũng không trả lời mà chỉ cười nói: “Làm gì thì cũng phải có luật lệ, ta chỉ có thể nói cho các ngươi mấy thứ này mà thôi.”
“Ngươi…”
“Thôi được rồi, Lão Nhị, chúng ta đi thôi. Những điều mà ông chủ Cửu nói đã là quá đủ rồi!”
Doãn Lão Nhị vừa định nói gì, Vô Kỵ đứng ở bên cạnh đã lên tiếng ngắt lời hắn: “Quá rõ ràng rồi còn gì, muốn lấy được Ám Ma Ngưng Sương thì phải đi chiến trường.”
“Chiến trường?” Doãn Lão Nhị nghe vậy, hắn không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc: “Không phải chiến trường vừa mới được mở ngày hôm qua thôi sao?”
Là người được tận mắt chứng kiến chiến trường mở ra, Doãn Lão Nhị rất nhanh liền nghĩ tới điểm này.
Chẳng qua có một điều khiến hắn không thể tin được chính là - chiến trường vừa mới mở ra ngày hôm qua, hôm nay đã có người lấy đồ vật trong chiến trường đi bán đấu giá.
Vô Kỵ đạm nhiên nói: “Như vậy mới là “Trọng Sinh”, thời gian một đêm thôi là đủ rồi.”
Người chơi trong “Trọng Sinh” đều ở chung một server, có hơn trăm triệu người đang online cùng lúc trên toàn cầu, với một lượng người chơi lớn như vậy thì tài ba dị sĩ nào mà không có chứ.
Chiến trường lại còn là một cách chơi mới của “Trọng Sinh”. Khi nó vừa mới mở ra, đương nhiên sẽ có không ít người muốn ăn thức ăn tươi, trong vòng một đêm đổi được nguyên liệu hiếm có cũng không phải là không có khả năng.
…
Sau khi chiến trường được khai mở, mỗi một thành chính đều mở khóa một tòa kiến trúc mới để làm cửa vào chiến trường.
Chia tay lão Cửu xong, mấy người Vương Vũ cũng không lập tức trở về thành Dư Huy mà dựa theo lời của lão Cửu tìm được cửa vào chiến trường ở thành Tự Do.
Giống với đấu trường, chiến trường cũng thuộc hình thức đối kháng, chẳng qua quy mô của nó lớn hơn đấu trường rất nhiều.
Đấu trường thường có mấy hình thức như 1v1, 3v3, nhiều nhất là 10v10, vân vân và mây mây… Còn chiến trường thì lại là đoàn đội vs đoàn đội, công hội vs công hội, thành chính vs thành chính, nói chung là những hình thức đối kháng với quy mô lớn hơn.
Do vừa được ra mắt không lâu, chiến trường chỉ mới mở khóa ba dạng hình thức.
Dạng thứ nhất có tên là Khe Sâu Thần Ma, là loại hình thức đối kháng có quy mô nhỏ nhất. Người chơi dựa theo trận doanh của bản thân để báo danh vào hai thế lực Quang Minh và Hắc Ám. Mỗi bên sẽ có năm người thực lực tương đương với nhau được dịch chuyển tới bên trong Khe Sâu Thần Ma.
Sau khi tiến vào Khe Sâu, tất cả mọi người đều sẽ trở về cấp 1, trang bị trên người cũng không còn.
Khe Sâu Thần Ma có ba con đường hành quân. Người chơi có thể thu nạp thêm binh lính và đánh quái ở trên ba con đường này hoặc ở khu vực dã ngoại lấy kinh nghiệm và tiền tài để tiến hành thăng cấp, mua trang bị.
Mỗi một con đường đều có ba tòa tháp phòng ngự và một doanh trại quân đội, đánh vỡ thủy tinh trong căn cứ cuối cùng của đối phương là có thể giành được thắng lợi.
Số lượng người chơi tham gia không hạn chế.
Mọi người cũng đã quá quen với loại hình thức này rồi, còn không phải là trò chơi Moba sao? Dù sao nó cũng đã từng phổ biến một thời mà.
Ngoại trừ một mình Vương Vũ cảm thấy ngoài ý muốn ra, chỉ sợ không có ai là không biết.
Dạng thứ hai có tên là Thống Trị Chiến Trường. Bên trong chiến trường có mấy mỏ tài nguyên, thế lực hai bên sẽ ra sức cướp lấy mấy mỏ tài nguyên này, bên nào có nhiều tài nguyên hơn thì bên đó thắng.
Hình thức này đòi hỏi quy mô và sự phối hợp của thế lực hai bên, là hình thức chiến trường truyền thống nhất. Số lượng người chơi tham gia không được thấp hơn một ngàn người.
Dạng thứ ba thì lại là Công Hội Đối Kháng, hệ thống sẽ ngẫu nhiên ghép đôi hai công đội với nhau, sau đó sẽ ném người chơi của hai công hội vào một chiến trường độc lập. Chiến trường sẽ dần dần thu hẹp lại theo thời gian, bên nào đánh chết toàn bộ người chơi bên phía đối phương thì sẽ được tính là thắng. Số lượng người chơi tham gia không được thấp hơn mười người.
…
Ngoại trừ Vương Vũ ra, đám người Vô Kỵ cũng không hề cảm thấy xa lạ với ba dạng hình thức này.
Nhìn thoáng qua lời giới thiệu của từng dạng hình thức xong, mấy người Vương Vũ lập tức bước vào cửa vào chiến trường.
Cảnh tượng nháy mắt thay đổi, bốn người bị dịch chuyển tới một căn phòng hoàn toàn độc lập.
Trên vách tường trong phòng được lắp một màn hình, bên trên hiển thị bảng xếp hạng tích phân của những người chơi tham gia chiến trường.
Phía bên dưới góc phải bảng xếp hạng tích phân có một nút đổi đồ, sau khi nhấn vào, màn hình ngay lập tức hiện lên một danh sách dài các nguyên liệu hiếm có.
Ám Ma Ngưng Sương và Đá Thần Thánh đều xuất hiện ở trong danh sách này, chúng có giá ba mươi ngàn tích phân…
Không chỉ có mấy loại nguyên liệu hiếm có này, trong danh sách còn có Hắc Thủy Tinh – một loại nguyên liệu chỉ có thể gặp không thể cầu, giá của nó lên tới năm mươi ngàn tích phân.
“Bảng xếp hạng tích phân này có vấn đề.”
Thấy danh sách toàn những tài liệu sang quý như vậy, Vương Vũ không khỏi có chút líu lưỡi.
Phải biết rằng, dựa theo thiết lập của chiến trường, mỗi một lần giết chết được người chơi phe địch thì sẽ nhận được một điểm tích phân, còn nếu thắng chiến trường thì tích phân sẽ được nhân lên gấp đôi.
Nếu dựa theo Chiến Trường Thần Ma, thời gian đánh xong một trận ít nhất cũng phải 30 đến 50 phút, bình quân mỗi người chơi cũng chỉ lấy được mười mấy tích phân mà thôi. Hiệu suất như vậy mà trong một đêm đã đổi được Ám Ma Ngưng Sương, điều này thật sự có chút khó tin.
Nhưng người chơi đứng đầu bảng xếp hạng này, tích phân của hắn đã lên tới bảy mươi ngàn điểm… Hiển nhiên không giống như người vừa mới đi chiến trường ngày một ngày hai.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy lời Vương Vũ nói, đám người Vô Kỵ không khỏi buồn bực hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Bảy mươi ngàn tích phân, quá khoa trương rồi đó.” Vương Vũ tò mò hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Ha ha! Chuyện này thì có cái quái gì mà khoa trương chứ?” Vô Kỵ cười nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết trong trò chơi có một nghề nghiệp tên là diễn viên sao?”
“Diễn viên? Nghĩa là sao?” Vương Vũ mờ mịt hỏi.
Thật sự thì hắn không hề biết mấy thuật ngữ chuyên nghiệp này.
Ký Ngạo thấy Vương Vũ không biết diễn viên là gì, biểu tình của hắn còn khoa trương hơn cả Vương Vũ: “Ngưu thúc thế nhưng ngay cả diễn viên cũng không biết?”
“Vô nghĩa, ta là một người mới mà.” Vương Vũ lên tiếng nhắc nhở.
“Ách…”
Ký Ngạo cạn lời… Sự cường hãn của Vương Vũ quả thực rất dễ dàng khiến cho người ta quên mất hắn là một người mới thật sự.
“Chính là người dâng tích phân lên tận miệng!” Vô Kỵ giải thích: “Chỉ cần đưa tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ tự xông lên chịu chết… Chiến trường vừa mới mở ra, mấy người làm diễn viên chắc chắn rất nhiều, đánh lấy bảy mươi ngàn tích phân cũng không phải chuyện gì khó.”
“Con mẹ nó! Còn vô sỉ được như vậy nữa hả?” Nghe Vô Kỵ nói xong, đôi mắt của Vương Vũ trừng lớn. Hiển nhiên, người khuyết thiếu kinh nghiệm chơi game như hắn hoàn toàn không biết trong trò chơi còn có trò này.
“Hết cách rồi!” Vô Kỵ buông tay nói: “Mấy tên tìm ra lỗ hổng của trò chơi để trục lợi đều là những phòng làm việc lớn. Bọn họ mà làm mấy trò này ở trong các trò chơi thuộc thể loại đối kháng thì chắc chắn sẽ bị khóa tài khoản, nhưng “Trọng Sinh” lại không phải trò chơi chuyên về hình thức đối kháng. Nếu không vi phạm các điều khoản của trò chơi, công ty game đương nhiên cũng sẽ bó tay hết cách.”