Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1786 - Chương 1787: Vương Vũ Gà Mờ.

Trang 894# 1

 

 

 

Chương 1787: Vương Vũ gà mờ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chính xác, “Trọng Sinh” là loại game online thuộc thể loại mô phỏng thực tế ảo chứ không phải loại game khai thác chủ yếu về đối kháng. Chiến trường cũng chỉ là một trong những tính năng của trò chơi mà thôi. Hơn nữa cách sắp đặt của trò chơi lại vô sỉ như vậy, thế nên đối với những người chơi nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, GM chỉ có thể không ngừng vá lỗ hổng, cũng không dám quá áp đặt.

Nếu không thì chẳng phải là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao?

Phòng làm việc tất nhiên cũng nhìn ra được điểm này, bằng không bọn họ cũng sẽ không dám “đùa quá trớn” với loại game online mỗi người chơi chỉ có một tài khoản như “Trọng Sinh” này.

Mấy người Vô Kỵ đều là những người chơi lâu năm, đương nhiên đối với mấy chuyện như vậy, bọn họ đã thấy nhiều nhưng lại không thể trách.



Nhìn yêu cầu về số lượng người chơi, bất kể là Thống Trị Chiến Trường hay là Công Hội Đối Kháng, đám Vương Vũ cũng đều không đủ người, trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể chọn hình thức Khe Sâu Thần Ma.

Sau khi lựa chọn hình thức chiến trường, Vô Kỵ nhấn vào nút bắt đầu ghép đội.

Không thể không nói, người chơi thích PVP trong “Trọng Sinh” thật đúng là không ít. Chiến trường vừa mới được mở hôm qua thôi, hôm nay đã có nhiều người chơi ghép đội như vậy rồi.

Nhấn vào nút bắt đầu ghép đội không bao lâu, mấy người Vương Vũ đã ghép đội thành công, bọn họ ngay lập tức bị dịch chuyển tới bên trong Khe Sâu Thần Ma.

“Hoan nghênh bước vào Khe Sâu Thần Ma! Mau đi nghiền nát bọn họ!”

Từ trên bầu trời truyền tới một giọng nói, mấy người Vương Vũ nháy mắt xuất hiện ở bên trong suối nước nóng của trận doanh Quang Minh.

Bởi vì giả thiết của chiến trường Thần Ma là 5v5, cho nên ngoại trừ bốn người Vương Vũ ra, bên cạnh Vương Vũ còn có một vị pháp sư tên là Thủ Vọng Lục Diệp.

Sau khi tiến vào Khe Sâu Thần Ma, thuộc tính và trang bị của mọi người đều sẽ bị sửa lại, tất cả đều trở về trạng thái ban đầu. Nhìn trên người mình chỉ còn lại một chiếc áo vải, Vương Vũ nhịn không được nói: “Ai nha, trang bị của ta đâu mất rồi?”

“Vô nghĩa!” Vô Kỵ chỉ vào cửa hàng bên cạnh nói: “Hình thức chiến trường này phải tự mua trang bị. Ngươi là Võ sư, vào cửa hàng mua một bộ Quyền Sáo vải thô đi.”

“À à à…”

Vương Vũ nghe vậy mới nhìn thoáng qua ba lô, quả nhiên vàng bên trong ba lô hiển thị 500. Vì thế hắn đi vào cửa hàng bên cạnh, dùng 350 đồng vàng mua một bộ Quyền Sáo vải thô có thuộc tính công kích +10.

“Mấy thứ này cũng không biết? Người mới hả?”

Thấy bộ dáng ngây thơ cái gì cũng không biết của Vương Vũ, Thủ Vọng Lục Diệp không khỏi nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Ông đây rõ ràng đã thua ba lần liên tiếp rồi, không thể tưởng được vẫn bị xếp vào một đội có cục tạ to như thế này. Cục tạ này… Ủa.”

Vừa nói, Thủ Vọng Lục Diệp vừa ngẩng đầu liếc nhìn Vương Vũ, ngay tại thời điểm hắn nhìn thấy tên của Vương Vũ, tên nhóc này không khỏi có chút sửng sốt. Sau đó, Thủ Vọng Lục Diệp ngay lập tức khinh thường nói: “Tên của ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy!”

“Kiêu ngạo hả?” Vương Vũ ngỡ ngàng hỏi: “Tại sao ta lại không cảm thấy như vậy nhỉ?”

Vương Vũ chơi trò chơi lâu như vậy rồi, đa số người chơi nhìn thấy tên của Vương Vũ đều cảm thấy cái tên này vô cùng ngu xuẩn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói tên mình kiêu ngạo.

“Ngươi lấy tên của đại thần Thiết Ngưu, lại còn nói không kiêu ngạo sao?” Thủ Vọng Lục Diệp nhìn chằm chằm ID ở trên đầu Vương Vũ, tiếp tục nói: “Người anh em à, cái tên này của ngươi bắt chước rất giống đó.”

“Bắt chước?” Vương Vũ mờ mịt nói: “Tên này của ta còn có thể bắt chước nữa hả? Ta chính là Thiết Ngưu!”

“Ngươi im giùm cái!” Thủ Vọng Lục Diệp nhịn không được khinh thường nói: “Đồ ăn phải được thừa nhận, bị đánh thì phải đứng vững, người như ngươi cũng dám nói mình là đại thần Thiết Ngưu?”

Cũng không trách Thủ Vọng Lục Diệp lại nghi ngờ như vậy, dù sao ID của Vương Vũ chính là thứ đại biểu cho đệ nhất cao thủ của sever Trung Quốc, ai có thể nghĩ tới đệ nhất cao thủ như Vương Vũ lại là một người mới chính hiệu chứ?

“Không tin thì chúng ta đánh cược xem…”

Vương Vũ cũng không để ý Thủ Vọng Lục Diệp có tin mình hay không, hắn quay đầu sang hỏi Vô Kỵ: “Bây giờ ta nên làm gì? Trực tiếp đi giết người hả?”

“Đại ca à…” Nghe Vương Vũ nói xong, Vô Kỵ không khỏi đổ mồ hôi hột, hắn chỉ vào tháp Phòng Ngự nói: “Ngươi mới cấp 1 thôi đó, một pháo của thứ này có thể giết chết ngươi. Xin ngươi ngàn vạn lần đừng làm bậy.”

“Con mẹ nó, ngươi đúng thật là cái gì cũng không biết?”

Thấy câu hỏi của Vương Vũ “khủng bố” như vậy, trong lòng Thủ Vọng Lục Diệp không khỏi cảm thán một tiếng, sau đó hắn vội vàng nói: “Ta mặc kệ các ngươi đi đường nào, đừng ai cướp đường giữa của ta! Nếu không ta sẽ bị các ngươi hại chết mất.”

Vừa mới dứt lời, Thủ Vọng Lục Diệp liền mua một nhánh cây, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp chạy về phía trước, giống như sợ đám người Vương Vũ giành đường với hắn không bằng.

Còn Vô Kỵ lại đang vô cùng kiên nhẫn dạy dỗ Vương Vũ: “Ngươi có những kỹ năng gì?”

“Băng Quyền, Mãnh Hổ Kích, Lôi Đình Cước, Võ Thần Cường Thích. Còn có một “Khinh công” bị động nữa.” Vương Vũ nhìn thanh Kỹ Năng một chút, sau đó thành thật liệt kê ra.

Sau khi tiến vào Khe Sâu Thần Ma, hệ thống sẽ tiến hành chỉnh sửa dựa trên sách kỹ năng của người chơi – nó sẽ đơn giản hóa kỹ năng thường dùng của người chơi thành bốn kỹ năng chủ động và một kỹ năng bị động.

Trước mắt thì bốn kỹ năng chủ động của Vương Vũ chỉ có mỗi Băng Quyền là sáng lên.

Vô Kỵ nghe vậy, hắn không khỏi suy tư một chút, sau đó mới nói: “Đột tiến, bắt lấy, sát thương lan, còn có một chiêu tốc biến bị động, ngươi thích hợp với việc đi rừng nhất.”

“Đi rừng là sao?” Vương Vũ lại hỏi.

“Bang…”

Vô Kỵ hung hăng tát một cái thật mạnh vào miệng: “Ta không nên nói mấy thứ này với ngươi… Ngươi cảm thấy ngươi am hiểu cái gì nhất?”

“Tất nhiên là giết người rồi.” Vương Vũ bình tĩnh trả lời.

“Như vậy đi!” Vô Kỵ chỉ vào con đường bên trái nói: “Ngươi đi đường này đi, không cần quan tâm bất kỳ điều gì cả, chỉ cần giết người là được, có tiền thì trở về mua trang bị.”

“Đơn giản như vậy thôi hả?”

Vương Vũ kinh ngạc nói.

“Đúng rồi, đơn giản như vậy thôi!” Vô Kỵ gật đầu.

“Được! Ta đi luôn đây!”

Nghe Vô Kỵ nói như vậy, trong lòng Vương Vũ đại khái cũng hiểu được một hai, hắn lập tức đứng dậy đi về phía đường trên.

Thấy Vương Vũ rời đi, Vô Kỵ lại phân chia nhiệm vụ cho Doãn Lão Nhị và Ký Ngạo: “Ta và Lão Nhị đi đường dưới, Gà Con ngươi đi rừng đi.”

“Hai ngươi đều đi đường dưới?” Ký Ngạo không khỏi cảm thấy cạn lời: “Vậy thì hai người ai hỗ trợ ai?”

Mục sư và Tanker đều là nghề nghiệp hỗ trợ, hai hỗ trợ đi chung một đường, trận hình kiểu này thật đúng là hiếm thấy.

“Ai hỗ trợ ai không quan trọng.” Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: “Lão Ngưu có thể xanh hay không mới là điều quan trọng nhất.”

“Có đạo lý!” Ký Ngạo vô cùng tâm phục khẩu phục lời nói của Vô Kỵ.

Người khác có lẽ chỉ từng được nghe nói đôi chút về thực lực của Vương Vũ, nhưng đám người Toàn Chân Giáo này lại từng được tận mắt chứng kiến qua. Vị này nếu muốn vượt tháp cân 1v5 chắc chắn cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu không phải quy tắc của hệ thống còn đặt ở nơi đó, Vương Vũ có khi đã chạy tới suối nước nóng để giết người rồi.

“Trời má, không thể nào, thế nhưng lại là đại thần Thiết Ngưu?”

“Tiêu đời… Trận này lại thua chắc luôn.”

“Không thể ngờ lại được ghép đội với đại thần Thiết Ngưu, lát nữa ta nhất định phải đi xin chữ ký mới được.”

Giờ này phút này, người chơi bên phe địch sau khi nhìn thấy ID của Vương Vũ, tất cả đều loạn thành một đoàn.

Tuy rằng Vương Vũ không phải người chơi của trận doanh Hắc Ám, nhưng là đội ngũ giành chức quán quân của giải thi đấu chuyên nghiệp, thanh danh của Vương Vũ có thể nói là uy chấn tứ hải. Cho dù là trận doanh Hắc Ám, bọn họ cũng ít nhiều được nghe nói qua tên của Vương Vũ. Lúc này nhìn thấy trong đội ngũ của kẻ địch có một tên trâu bò như vậy, tất nhiên là sẽ đứng ngồi không yên, bọn họ kinh ngạc có, sợ hãi có, hưng phấn cũng có, cảm giác này giống như là được ghép chung đội với thần tượng của mình vậy.

Tóm lại, tâm tình của những người bên trận doanh Hắc Ám lúc này đều vô cùng phức tạp.

“Toàn quân xuất kích!”

Theo một tiếng ra hiệu của hệ thống, doanh trại xuất hiện một vài tốp lính lần lượt đi vào ba con đường. Mà lúc này Vương Vũ cũng đã xuất hiện ở tháp phòng ngự phía đường trên.

“Thiết Ngưu đi đường trên, ai sẽ mặt đối mặt với hắn?”

Thấy Vương Vũ xuất hiện ở đường trên, mấy người trận doanh Hắc Ám lại một lần nữa trở nên rối loạn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment