Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1787 - Chương 1788: Học Sinh Tiểu Học Hư Hư Thực Thực.

Trang 894# 2

 

 

 

Chương 1788: Học sinh tiểu học hư hư thực thực.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Người có tên cây có bóng, tuy rằng Vương Vũ rất ít khi qua lại với trận doanh Hắc Ám, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một vị cao thủ nổi danh. Người chơi tầm thường khi đối chiến với Vương Vũ thì kiểu gì cũng có một chút áp lực tâm lý.

Đương nhiên, đa số người chơi thích hình thức chiến trường trên cơ bản đều là những phần tử yêu thích lối chơi PVP, trình độ PK chắc chắn là không quá yếu. Thấy đồng bạn chần chừ như vậy, một vị chiến sĩ có tên là Phá Thiên Nhất Tiện không khỏi bĩu môi nói: “Nhìn bộ dáng kinh hãi của các ngươi đi, còn không phải là Thiết Ngưu sao? Có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tên Võ sư, bây giờ thuộc tính và trang bị của mọi người đều đã được chỉnh sửa lại, như vậy thì ai sợ ai chứ?”

Những người khác đương nhiên cũng không phải là kẻ hiền lành dễ bị bắt nạt, bọn họ bị Phá Thiên Nhất Tiện trào phúng như thế, tất cả đều nhao nhao phản kích: “Chẳng nhẽ ngươi không sợ hả?”

“Ta?” Phá Thiên Nhất Tiện chỉ vào bản thân, sau đó nói: “Hắn là cao thủ chuyên nghiệp, một mình ta chắc chắn đánh không lại. Trừ khi có người đi cùng với ta, chúng ta đánh trận hình 212 không phải là được rồi sao.”

“Chuyện này…”

Nghe Phá Thiên Nhất Tiện nói như vậy, mọi người không khỏi sửng sốt, rồi giống như chợt bừng tỉnh nói: “Có đạo lý.”

Dù Vương Vũ có cường hãn thế nào, nhưng sự cường hãn của người chơi hơn phân nửa là dựa vào trang bị, một bộ phận nhỏ là sự khắc chế giữa các nghề nghiệp với nhau, còn riêng về vấn đề kỹ thuật thì nó lại là một thứ hư vô mờ mịt không thể nào xác định được.

Mọi người chắc chắn sẽ không phủ nhận sự chênh lệch trong thao tác kỹ thuật, nhưng trò chơi MOBA lại rất biết cách để thuộc tính của các người chơi trở nên cân bằng. Trong hình thức game MOBA, hai người đánh một người cho dù không thắng thì cũng không hề gì, dù sao đây cũng không phải trò chơi chỉ có một người chơi.

Nếu đối thủ mạnh như vậy, dứt khoát hai người đánh một không phải là được rồi sao? Chờ những người khác bắt đầu đủ đồ đủ trang bị thì mọi chuyện lại trở nên vô cùng dễ dàng rồi.

“Ta là Thích khách, để ta đi với ngươi!”

Đã quyết định xong trận hình 212, lúc này một tên Thích khách mặc một chiếc áo choàng màu xinh lục, trên đỉnh đầu hiện lên ba chữ “Nguyên Lượng Hiệp” xung phong nhận việc đứng ở bên cạnh Phá Thiên Nhất Tiện nói: “Ta cũng không tin, một tên Võ sư như hắn cho dù có mạnh mẽ ra sao thì cũng không thể nào đánh thắng được sự phối hợp ăn ý giữa hai người chúng ta đâu.”

Chính xác, nghề nghiệp Võ sư được công nhận là nghề nghiệp “cống thoát nước” trong PVP, còn nghề nghiệp Thích khách thì vẫn luôn được coi là vương giả ở trên đấu trường, hiện giờ lại thêm một tên Chiến sĩ xếp hạng chỉ sau Thích khách. Một tổ hợp như vậy… thật sự thì Võ sư rất khó có thể đối phó được.

Đương nhiên, thanh danh của Vương Vũ lớn như thế, tuy rằng Nguyên Lượng Hiệp rất mạnh miệng nhưng trong lòng hắn cũng chẳng có bao nhiêu tự tin, trong thâm tâm còn tồn đọng một chút tâm lý may mắn.

Mọi người đều là người chơi bình thường mà, bại bởi Vương Vũ cũng là một điều hiển nhiên. Nhưng nếu ai may mắn có thể đánh chết được Vương Vũ một lần, như thế đã đủ để khoe khoang cả đời rồi.

Người chơi đam mê PVP đều có một chút ít lòng hư vinh như vậy đấy, giờ này phút này, Nguyên Lượng Hiệp tất nhiên cũng là như thế.

Sau khi bàn bạc trận hình xong, Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp mua một bộ trang phục ra cửa, sau đó bọn họ liền đi về phía đường trên.

Lúc này Vương Vũ đang đứng ngây ngốc ở đó...

Là một gà mờ mới chơi trò chơi, “Trọng Sinh” đã quá quen thuộc với hắn rồi, lúc này lại đổi thành một loại hình thức xa lạ khác, Vương Vũ quả thực cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Giết lính, cắm mắt,… Trong đầu Vương Vũ không hề có một chút khái niệm nào về mấy loại thao tác cơ bản này. Hiện giờ hắn chỉ nhớ rõ câu nói của Vô Kỵ - không cần quan tâm bất kỳ điều gì cả, chỉ cần giết người là được…

“Chỉ có hai người thôi sao?”

Thấy Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp đi theo binh lính xuất hiện ở trước mặt mình, Vương Vũ đạm nhiên nhìn hai người một cái, sau đó hắn thả người nhảy về phía bọn họ.

“Trời má! Hắn mạnh như vậy sao?”

Nhìn hành động của Vương Vũ mạnh mẽ như vậy, thực sự là dọa Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp nhảy dựng, bọn họ lập tức xoay người chạy về phía doanh trại.

Đối diện là đệ nhất cao thủ đó, chạy trốn là thể hiện bản thân tự biết lượng sức mình, chứ không gọi là sợ hãi…

Thời điểm bọn họ chạy đến tháp phòng ngự, xoay đầu lại nhìn, ngay lập tực liền ngây ngẩn cả người.

Kỹ thuật của Vương Vũ có cường hãn thế nào đi chăng nữa, hiện tại hắn cũng chỉ mới cấp 1 mà thôi, mà Võ sư cấp 1 thì cũng chỉ có 600 máu.

Thời điểm Vương Vũ thả người nhảy về phía Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp, đám binh lính hàng phía trước của Trận Doanh Hắc Ám vô cùng cảnh giác xông tới. Không đợi Vương Vũ rơi xuống đất, hai tên lính nhỏ liền giơ tấm khiên trong tay lên, để sẵn ở dưới chân hắn.

“??!!”

Nhìn thấy hai tên lính ở dưới chân, Vương Vũ không khỏi sửng sốt.

Tấm chắn trong tay hai tên lính nhỏ này đều có gai nhọn tua tủa, nếu chẳng may dẫm xuống chắc chắn là không có chỗ tốt gì, nhưng hiện tại thuộc tính và kỹ năng của Vương Vũ đã bị chỉnh sửa lại, hơn nữa hắn còn đang rơi xuống, hiện tại muốn thu hồi công kích đã là một chuyện không có khả năng.

Cũng may Vương Vũ phản ứng cực kỳ mau lẹ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thời điểm hắn chuẩn bị dẫm phải gai nhọn ở trên tấm khiên của hai tên lính nhỏ, Vương Vũ đã kịp thời dùng ra Băng Quyền.

Giữa không trung, Vương Vũ đi về phía trước, di chuyển tới vị trí ở đằng sau hai tên lính cận chiến chừng hai mét.

“Hô! Hô! Hô!”

Kết quả Vương Vũ vừa mới rơi xuống đất, đột nhiên nghe thấy tiếng gió truyền tới, hắn lập tức quay đầu lại, chỉ thấy ba tên lính nhỏ trước mặt giơ pháp trượng lên, ba viên hỏa cầu to bằng chiếc chậu rửa mặt nháy mắt liền đánh tới.

Những binh lính nhỏ này không khác mấy con quái nhỏ bình thường là mấy, công kích cũng chỉ có một loại. Hơn nữa đối với Vương Vũ mà nói nó cũng không có một chút xíu lực uy hiếp nào, thế nên hắn cũng không để ba viên hỏa cầu này vào trong mắt.

“Ha ha!”

Đối mặt với công kích của mấy tên lính pháp sư, Vương Vũ cười nhạt, thân hình len lỏi qua khe hở giữa ba viên hỏa cầu. Chẳng qua ngay tại thời điểm hắn cho rằng đã tránh thoát được đợt công kích này, ba viên hỏa cầu giữa không trung ngay lập tức thay đổi hướng đi, chúng nó đồng thời nện vào sau gáy Vương Vũ.

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Ba viên hỏa cầu bỗng nhiên nổ mạnh, nện vào người Vương Vũ còn đang sửng sốt không biết trời trăng gì.

-60

-45

-45

Ba con số màu đỏ hiện lên ở trên đầu Vương Vũ.

Vương Vũ tổng cộng cũng chỉ có 600 máu, một đợt công kích này đã mang đi một phần tư thanh máu của hắn.

“Còn có thể chơi như vậy nữa hả?”

Bị mấy tên lính nhỏ đánh trúng, Vương Vũ không khỏi cảm thấy có chút mờ mịt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn được chứng kiến ma pháp của lính nhỏ cấp 1 có năng lực truy tung.

Mấy tên lính nhỏ này còn là NPC không có trí năng!

Trong lúc Vương Vũ còn đang sững sờ, ba tên lính pháp sự một lần nữa lại ngâm xướng hỏa cầu, hai tên lính cận chiến cũng máy móc xoay người, giơ búa và tấm khiên trong tay lên đâm về phía Vương Vũ.

Sau một hiệp giao thủ, Vương Vũ coi như đã lĩnh giáo được sự lợi hại của mấy tên lính quèn này, tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục nghênh chiến. Vì thế hắn chật vật nhảy ra đằng sau binh lính nhà mình, chỉ vào Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp đang đứng ở tháp phòng ngự nói: “Hai người các ngươi mau ra đây, trốn ở đằng sau mấy tên lính quèn thì có ý nghĩa gì chứ?”

Vừa nói vừa chống nạnh, lại còn ra vẻ thách thức, hình tượng trâu bò của Vương Vũ coi như đã hoàn toàn bị phá hủy.

“????”

Không chỉ có Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp, một loạt thao tác này của Vương Vũ đã khiến cho toàn trường hoàn toàn trở nên câm lặng. Thủ Vọng Lục Diệp không khỏi bụm mặt cảm thán nói: “Cái tên thiểu năng trí tuệ này, cấp một đã đòi đi đẩy trụ, thật sự coi bản thân là đại thần Thiết Ngưu hả?”

Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi, đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng chống nạnh thách thức của Vương Vũ hiện giờ, điều này lại càng khiến cho bọn họ nửa tin nửa ngờ.

Hắn thật sự là đệ nhất cao thủ sao?

Mới cấp 1 thôi mà đã bị binh lính đánh cho tàn phế, còn đứng ở đằng sau binh lính cùng phe đòi bọn họ xông lên đánh nhau với hắn. Đó đâu phải hành vi của một cao thủ, rõ ràng là hành vi của một tên học sinh tiểu học mới đúng…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment