Trang 895# 2
Chương 1790: Giữa gà mờ và cao thủ có gì mâu thuẫn sao?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mấy thứ như trình độ chiến đấu, nếu chênh lệch không nhiều thì có thể dùng mắt thường và cảm giác để phân biệt ra được... Còn nếu khoảng cách chênh lệch quá lớn, vậy thì rất khó có thể phát hiện.
Rất rõ ràng, Vương Vũ và Phá Thiên Nhất Tiện chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Trình độ của hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp. Phá Thiên Nhất Tiện đến chết cũng chưa nhận ra được Vương Vũ lợi hại ra sao, trái lại còn cho rằng bị giết hoàn toàn là do ngoài ý muốn, thậm chí có khi là do ảo giác của bản thân.
Suy cho cùng mọi người đều mới cấp 1, trên người cũng chỉ có một trang bị sơ cấp, bản thân hắn còn là Chiến sĩ - nghề nghiệp có thể nói là mạnh mẽ nhất ở giai đoạn đầu game, sao có thể bị một chiêu của Võ sư xô ngã xuống đất chứ? Huống hồ tên Võ sư này còn là một gà mờ đến cả đánh lính còn không biết.
Chẳng qua người trong cuộc thì mê muội, kẻ bàng quan lại thấu suốt. Phá Thiên Nhất Tiện không ý thức được sự chênh lệch giữa hắn và Vương Vũ, nhưng Nguyên Lượng Hiệp đứng ở một bên lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Kỹ thuật mà Vương Vũ dùng để kích sát Phá Thiên Nhất Tiện rốt cuộc cao siêu thế nào Nguyên Lượng Hiệp cũng không rõ lắm, nhưng người nọ chỉ cần dùng hai ngón tay đã kẹp được thanh chủy thủ của hắn, kỹ thuật giống như vậy… Nguyên Lượng Hiệp tuyệt đối chưa từng nghe qua bao giờ.
Thằng cha đáng sợ này, không nghi ngờ gì nữa, hắn chắc chắn là Thiết Ngưu trong truyền thuyết!
Thấy Vương Vũ giết chết Phá Thiên Nhất Tiện, Nguyên Lượng Hiệp liền co giò bỏ chạy.
Nhưng bây giờ đã là lúc nào rồi, Vương Vũ lên cấp hai, kỹ năng Mãnh Hổ Kích cũng vì thế được kích hoạt.
Nguyên Lượng Hiệp chạy chưa được bao xa, Vương Vũ đã đuổi sát đằng sau lưng, tay hắn duỗi về trước, nắm lấy cổ áo của hắn ta, sau đó kéo lùi về sau, nháy mắt Nguyên Lượng Hiệp đã bị Vương Vũ túm chặt không thể cựa quậy.
Nguyên Lượng Hiệp mới cấp 1 nên chưa có kỹ năng Ẩn Thân, Thích khách mà không có Thuật Ẩn Thân thì quả thực chẳng khác gì một con gà giò, giờ phút này lại bị Vương Vũ bắt lại, kết cục của hắn không cần nghĩ cũng biết.
Sự tình gấp rút, Nguyên Lượng Hiệp vội vàng vung chủy thủ về phía sau lưng , ý đồ đâm vào ngực Vương Vũ.
Đối diện với thanh chủy thủ đang đâm tới của Nguyên Lượng Hiệp, Vương Vũ vô cùng bình tĩnh thuận thế xoay người, đồng thời túm lấy Nguyên Lượng Hiệp xoay hắn sang một hướng khác, sau đó ngay lập tức đạp một cước vào mông của Nguyên Lượng Hiệp.
“Ây da!”
Nguyên Lượng Hiệp kêu lên thảm thiết, bị Vương Vũ đá cho nằm liệt giữa đường ngay tại chỗ toán binh lính của trận doanh Quang Minh.
Vương Vũ cũng theo sát đằng sau, giẫm một chân lên lưng Nguyên Lượng Hiệp, ghì chặt hắn xuống dưới mặt đất.
Lúc này, đám binh lính cũng cảnh giác quay đầu lại nhìn, vũ khí trong tay đồng loạt giơ lên chĩa về phía Nguyên Lượng Hiệp.
“Phanh phanh phanh!”
Sau đó là mấy tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng, ba viên hỏa cầu cùng với chùy của đám binh lính cận chiến đập thẳng vào mặt Nguyên Lương Hiệp.
Lượng máu của Thích khách ít hơn Võ sư rất nhiều. Sau khi chịu một đợt tấn công như vậy, Nguyên Lượng Hiệp đã bị đám binh lính đánh thành một cái xác khô.
“Má má má má!”
Không đến ba phút, đường trên đã hiện Double Kill, mấy người còn lại lập tức kêu lên: “Các ngươi bị làm sao vậy, hai người mà đánh không lại một người?”
Trong bản đồ này, thuộc tính của mọi người đều giống nhau. Vương Vũ là một Võ sư, thuộc tính dù có cao đến mấy cũng không thể nào vượt qua người khác được! Trong trường hợp Vương Vũ đã thăng cấp, hai người Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp bị giết cũng là chuyện có thể tha thứ được. Nhưng bây giờ mọi người đều cùng một đẳng cấp, cũng đều ở trạng thái cơ bản, một Chiến sĩ cộng thêm một Thích khách mà không xử lý nổi một Võ sư… Chuyện này quả thực khiến cho người ta khó lòng mà tin được.
Đừng nói đến đối thủ chỉ là một người mới đến cả đánh lính còn không biết, cho dù thật sự là đại thần Thiết Ngưu, một tổ hợp như vậy cũng không đến nỗi chưa đến ba phút đã bị người ta Double Kill chết sạch chứ?
Những người khác nghi ngờ thì thôi đi, đến cả Phá Thiên Nhất Tiện cũng la hét trên kênh đôi: “Ngươi bị làm sao thế? Cố ý để cho hắn giết à?”
“Con mẹ nó!”
Nguyên Lượng Hiệp chết quá thảm, hắn còn đang tức giận không thôi, giờ lại nhìn thấy Phá Thiên Nhất Tiện nói mình như vậy, không khỏi tức giận nói: “Đánh không lại chính là đánh không lại, thằng cha này quá tà môn, ta nghi ngờ hắn thật sự là Thiết Ngưu đó.”
“Ngươi bị đánh trúng đầu rồi hả?” Người khác nghe xong đều lần lượt tỏ ý khinh thường: “Hắn mới cấp 1, ba phút giết được 0 lính, đại thần Thiết Ngưu không thể nào chỉ có trình độ như vậy được!”
“Không phục thì ngươi đi thử đi... Dù sao thì ta cũng đánh không lại rồi.” Nguyên Lượng Hiệp khó chịu nói: “Thực sự không được ta sẽ treo máy luôn, ta cũng không muốn đi đưa đầu cho hắn ta chém.”
“Ách...”
Nghe thấy lời nói của Nguyên Lượng Hiệp, mấy người kia lập tức trầm mặc.
Chiến trường Thần Ma xưa nay đâu phải là trò chơi của một người, ban đầu việc bọn họ bị Double Kill đã khiến trận doanh Hắc Ám rơi vào thế yếu, nếu bây giờ Nguyên Lượng Hiệp còn AFK, vậy có khác nào là bốn đánh năm chứ? Năm đánh năm còn chưa chắc đánh lại, bốn đánh năm chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo sao.
“Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa!”
Lúc này, pháp sư Cúc Hoa Ngư mới bước ra nói: “Có cái gì đáng để ầm ĩ đâu trời? Thích khách mà chưa học được kỹ năng Ẩn Thân thì tất nhiên sẽ yếu thế hơn rồi, không có sự bảo vệ của Chiến sĩ, bị Võ sư cấp hai giết cũng không có gì là lạ cả. Các ngươi trốn kỹ trước đi đừng có lòi đầu ra, đợi Nguyên Lượng Hiệp học được Ẩn Thân rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi giết hắn.”
“Cái này mới giống là người nói nè.”
Nguyên Lượng Hiệp hừ lạnh một tiếng, tùy tiện mua mấy lọ thuốc nước rồi mới quay lại đường trên.
Vương Vũ lúc này đã nhận được tiền từ hai người vừa chết. Do bị áp chế về đẳng cấp, hai người Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp cũng không dám tự ý xông lên đối đầu nữa, chỉ có thể đứng sau đám binh lính để ăn kinh nghiệm, đến cả giết lính cũng không dám.
Hơn phân nửa kinh nghiệm của Vương Vũ về trò chơi đều là do hắn tự đi mò mẫm, phần còn lại là học từ người khác. Bây giờ Vương Vũ và Phá Thiên Nhất Tiện đang đối đầu nhau trên cùng một con đường, đương nhiên là phải học tập thêm cách chơi game của bọn họ rồi.
Thấy Phá Thiên Nhất Tiện cứ đứng sau đám lính ăn kinh nghiệm, Vương Vũ cũng thi hành chính sách người sao ta vậy, đứng ngây người ra đó.
Đối với hành vi của Vương Vũ, đám người Vô Kỵ cũng không mấy lo lắng. Bởi vì bọn họ biết, cho dù Vương Vũ có mông đít trần trụi một mình đánh năm thì cũng không phải chuyện gì khó, mấy thứ như giết lính để lấy tiền hoàn toàn không có nghĩa lý gì với hắn cả.
Nhưng Thủ Vọng Lục Diệp lại cảm thấy khó lý giải vô cùng, hắn nhịn không được kêu lên: “Lão đại, ngươi ở đường trên thế nào rồi?”
Hiển nhiên, Vương Vũ lấy được đầu của hai người ở đường trên, ngữ khí nói chuyện của Thủ Vọng Lục Diệp cũng vì thế mà thu liễm đi rất nhiều.
“?”
Nghe thấy câu nói của Thủ Vọng Lục Diệp, Vương Vũ mờ mịt gửi một dấu chấm hỏi.
“Giết lính đi!” Thủ Vọng Lục Diệp hoàn toàn sụp đổ: “Đại ca, ngươi đang tu luyện thành Phật ở đường trên hả?”
Tâm trạng của Thủ Vọng Lục Diệp lúc này rất khó để hình dung... Bắt đầu đã được năm phút đồng hồ, số binh lính bị giết ở đường trên lại chỉ là một con số 0, chơi trò chơi lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thủ Vọng Lục Diệp nhìn thấy kiểu tình huống quái lạ thế này.
Chẳng qua ngay sau đó một câu nói của Vương Vũ đã khiến cho Thủ Vọng Lục Diệp xém chút nữa là thổ huyết chết tươi.
Chỉ nghe Vương Vũ không hay biết gì hỏi: “Giết lính? Đấy là thứ gì?”
“Đại ca, anh thật sự là đại thần Thiết Ngưu sao?” Thủ Vọng Lục Diệp có chút rối rắm hỏi.
Nếu nói thằng nhóc này không phải là hàng thật thì sao hắn có thể lấy được đầu của hai người ở đường trên? Nhưng nếu nói hắn là hàng thật... quả thực chính Thủ Vọng Lục Diệp cũng không thể nào thuyết phục được bản thân.
“Quá khen quá khen, đại thần gì chứ, đều là hư danh mà thôi.” Vương Vũ xua xua tay khiêm tốn.
“Nếu ngươi đã là đại thần Thiết Ngưu, thì tại sao ngay cả việc giết lính cũng không biết chứ?” Thủ Vọng Lục Diệp không khỏi buồn bực hỏi.
“Ta là người mới mà.” Vương Vũ nói đúng sự thật.
“Đại thần Thiết Ngưu mà là người mới sao?” Nghe xong câu nói kia, máu của Thủ Vọng Lục Diệp trong lúc nhất thời không thể nào lên được não. Một cao thủ khiến cho người ta vừa nghe thấy tên đã cảm thấy kinh hãi không thôi, bây giờ hắn lại nói bản thân chỉ là một người mới, con mẹ nó tin được không vậy?
“Giữa người mới và cao thủ có gì mâu thuẫn sao?” Vương Vũ hỏi vặn lại.
“Chuyện này...” Thủ Vọng Lục Diệp cứng ngắc nói: “Không có sao?”
“Chắc chắn là không có.” Vương Vũ cười.
Thủ Vọng Lục Diệp: “...”
“Ta lên cấp hai rồi!”
Ngay tại thời điểm Vương Vũ và Thủ Vọng Lục Diệp đang tán gẫu với nhau, trên người của Phá Thiên Nhất Tiện và Nguyên Lượng Hiệp lại phát ra một thứ ánh sáng chói mắt.
Cùng lúc đó Nguyên Lượng Hiệp ngay lập tức gửi một tin nhắn vào kênh đội.