Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1790 - Chương 1791: Ra Sức Đánh Đồng Đội Bên Mình

Trang 896# 1

 

 

 

Chương 1791: Ra sức đánh đồng đội bên mình
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ta cũng là cấp hai!"

Lúc này, Phá Thiên Nhất Tiện cũng lên tiếng trên kênh trò chuyện.

"Có Tiềm Hành sao?"

Cúc Hoa Ngư hỏi.

"Ừm!" Nguyên Lượng Hiệp gật đầu nói: "Thế nào, có muốn lên hay không?"

"Chờ đấy!Ta sẽ tới!"

Cúc Hoa Ngư quay đầu lại thấy binh lính đã tới, liền lùi về phía sau mấy bước, rời khỏi tầm nhìn của Thủ Vọng Lục Diệp rồi xoay người đi lên đường trên.

"Không được!"

Thủ Vọng Lục Diệp tuy xấu miệng, nhưng thật sự là một người chơi có kinh nghiệm, nhìn lên đường trên không thấy Cúc Hoa Ngư liền vội vàng kêu lên trong kênh trò chuyện: "Không thấy đường giữa của đối phương! Đi tới phía dưới trụ lùi hai bước, ta sẽ tới trợ giúp."

Tuy nói vậy, Thủ Vọng Lục Diệp vẫn tiếp tục hướng về phía đường trên.

"Ngươi trợ giúp cái rắm!" Nhưng Thủ Vọng Lục Diệp còn chưa đi được hai bước,

Vô Kỵ đã kêu lên trong kênh trò chuyện: "Không cần xen vào chuyện của hắn, nhân cơ hội lên đường giữa đối phương, ngươi phải nắm chắc thời gian lên trụ!'

"Có thể..."

Thủ Vọng Lục Diệp vừa định phản bác, Vương Vũ liền nói: "Nghe theo Vô Kỵ chỉ huy, đừng tới giúp ta."

Thủ Vọng Lục Diệp muốn tới hỗ trợ Vương Vũ, nếu Vương Vũ đã không cho giúp, hắn đương nhiên cũng không thể vù vù tiếp cận con đường.

Không ý kiến nữa, Thủ Vọng Lục Diệp đành phải lẩm bẩm nói: "Chính ngươi nói đó nha, ngỏm đừng đổ tại ta!"

Sự lo lắng của Thủ Vọng Lục Diệp không phải là lo bò trắng răng.

Đừng nhìn vào việcVương Vũ vừa đăng nhập đã giết hai người, đó chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu mà thôi, Chiến sĩ chỉ có một chiêu Va Chạm, Thích khách chỉ có một Thủ Lý Kiếm, đều không có kỹ năng nòng cốt, Vương Vũ có thể giết hai người một lúc phần nhiều dựa vào yếu tố may mắn.

Bây giờ phải đối mặt với hai người cấp hai, Thích khách cũng có kỹ năng cốt lõi là Tiềm Hành.

Vương Vũ lấy được đầu hai người rồi cũng không quay về nhà thay trang bị, việc dẫn đầu về kinh tế cơ bản không thể phát huy được ưu thế, vậy nên hiện tại Vương Vũ lấy một chọi hai rõ ràng là không còn được ưu thế như trước.

Mặc dù bây giờVương Vũ đã ở cấp ba, nhưng Cúc Hoa Ngư phía đối diện đã chuẩn bị lên tới cấp bốn, còn cao hơn Vương Vũ một cấp. Hai người chơi cận chiến cấp hai cộng với một Pháp sư cấp bốn đi bắt một kẻ chỉ cầm duy nhất một món đồ bước ra khỏi cửa như Vương Vũ, kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng được.

Cho dù Thiết Ngưu này thật sự là đại thần trong truyền thuyết, Thủ Vọng Lục Diệp cũng không nghĩ rằngVương Vũ sẽ là đối thủ của ba người Phá Thiên Nhất Tiện.

Dù sao với loại hình thức này, sự chênh lệch giữa cao thủ và lính mới có lớn hơn nữa, cũng không thể vừa ra cửa có thể một chọi ba, nếu không thì sự tồn tại của loại hình này còn ý nghĩa gì nữa?

Nhưng Thủ Vọng Lục Diệp không quen biết Vương Vũ, đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản Vương Vũ, nếu hắn đã muốn chết thì tùy.

Nghĩ tới đây, Thủ Vọng Lục Diệp xoay người quay đầu lại, sau khi dùng pháp thuật gọi một đám binh lính liền lập tức dẫn chúng đi tới bên dưới trụ trên đường giữa của đối phương.

"Ồ?"

Sau khi Cúc Hoa Ngư rời khỏi đường trên, liền nhìn chằm chằm vào Thủ Vọng Lục Diệp ở đường giữa, thấy hắn lúc này không những không đi ra trợ giúp, ngược lại còn ở lại đường của mình, Cúc Hoa Ngư không khỏi hơi sững sờ, trong lòng lập tức vui vẻ.

Đối thủ biến mất mà vẫn còn ở lại đường, xem ra Pháp sư đối diện cũng là lính mới.

Một ván đấu mà gặp được hai đóa hoa hiếm thấy, đây chính là phúc lợi trong truyền thuyết sao?

Trong lúc phấn khích, Cúc Hoa Ngư đã chạy tới bên trong bụi cỏ ven sông ở đường trên.

Rất hiển nhiên, Vương Vũ từ sau khi đăng nhập vẫn đứng ở nơi đó, binh khí cũng không thèm bổ sung, loại thao tác che mắt này đối với Vương Vũ mà nói cũng được tính là kỹ xảo cấp cao.

Nấp vào bụi cỏ xong, Cúc Hoa Ngư lên tiếng chào hai người Phá Thiên Nhất Tiện ở cách đó không xa. Nguyên Lượng Hiệp thấy thế liền thoắt cái biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó Phá Thiên Nhất Tiện phụ họa cúi đầu một cái, lao thẳng về phía Vương Vũ.

Trong bụi cỏ Cúc Hoa Ngư cũng ngưng tụ ma pháp.

Hiện tại Phá Thiên Nhất Tiện có hai kỹ năng, một là Va Chạm, một là Băng Sơn Kích.

Hai kỹ năng đều có sẵn hiệu quả khống chế, chỉ cầnVương Vũ bị đánh trúng là có thể bị thổi bay.

Nhưng Phá Thiên Nhất Tiện cũng biết Võ sư linh hoạt hơn trong giai đoạn đầu, không mong đợi việc có thể đánh trúng Vương Vũ, sở dĩ Phá Thiên Nhất Tiện lao về phíaVương Vũ, mục đích chính của Phá Thiên Nhất Tiện là thu hút sự chú ý của hắn.

Phải biết rằng ở giai đoạn đầu Thích khách và Pháp sư là nghề nghiệp tấn công hàng đầu, có hai người Cúc Hoa Ngư và Nguyên Lượng Hiệp ở đây, thật tình không cần Phá Thiên Nhất Tiện phải ra tay.

Kỹ năng bị động của Thích khách chính là Bối Hậu tăng gấp đôi sát thương, Nguyên Lượng Hiệp ở sau lưng lén tấn công Vương Vũ, lại thêm vào Đại Hỏa Cầu của Cúc Hoa Ngư, cơ bản sẽ đánh bay hết điểm HP hiện tại của Vương Vũ.

"Ha ha!"

Nhưng đối mặt với cú Va Chạm của Phá Thiên Nhất Tiện, Vương Vũ chỉ cười ha ha, không hề có ý né tránh, mà chỉ tiện tay chụp về phía sau, đánh một đòn thật mạnh vào khoảng không đằng sau lưng.

Lúc này, khoảng không phía sau lưng Vương Vũ vặn vẹo một hồi, Nguyên Lượng Hiệp với vẻ mặt ngơ ngác sửng sốt đã bị Vương Vũ lôi từ trong khoảng không ra đằng trước.

Gần như cùng một lúc, Phá Thiên Nhất Tiện đã vọt tới.

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, Phá Thiên Nhất Tiện va đầu vào sau lưng Nguyên Lượng Hiệp.

"Ui da!"

Nguyên Lượng Hiệp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bị thổi bay.

Bởi vì Nguyên Lượng Hiệp bị Vương Vũ lôi ra đằng trước nên một đòn tấn công của Phá Thiên Nhất Tiện đã có hiệu quả.

Phá Thiên Nhất Tiện là Chiến sĩ vũ khí, sát thương gây ra có khả năng không bằng được Thích khách và Pháp sư, nhưng cũng không hề thấp.

Nguyên Lượng Hiệp lại là kẻ máu giấy, trúng một đòn thật mạnh mẽ như vậy đương nhiên không phải chuyện gì tốt đẹp.

-247!

Thanh máu của Nguyên Lượng Hiệp đột ngột tụt xuống một đoạn nhỏ.

Vương Vũ cấp ba đã sử dụng đến kỹ năng Lôi Đình Cước.

Không đợi Nguyên Lượng Hiệp rơi xuống đất,Vương Vũ đã theo sát từng bước, bay lên tung một chân đá vào đầu Nguyên Lượng Hiệp.

"Rầm!"

Ánh chớp lóa mắt lóe lên, Nguyên Lượng Hiệp lúc đầu bay về phía Vương Vũ bị một chân của hắn đá đổi hướng, quay đầu bay về phía bụi cỏ Cúc Hoa Ngư đang ẩn nấp.

Nhưng ngay trước khi Nguyên Lượng Hiệp bị Vương Vũ đá văng vào bụi cỏ, một quả cầu lửa to cỡ cái chậu rửa mặt bay ra từ trong lùm cỏ đập lên đầu Nguyên Lượng Hiệp.

Nguyên Lượng Hiệp tổng cộng không có bao nhiêu máu, trước đã trúng một đòn Va Chạm của Phá Thiên Nhất Tiện, lại bị Vương Vũ cho một Lôi Đình Cước, đã chẳng còn bao nhiêu lượng máu, lúc này lại ăn một Đại Hỏa Cầu...

"Rầm!"

-311

Lại là một con số khác bay lên trên đầu Nguyên Lượng Hiệp.

Không hổ là Pháp sư có sát thương mạnh, lực sát thương kia còn cao hơn Vương Vũ mấy lần.

Nguyên Lượng Hiệp đáng thương chưa kịp hừ một tiếng đã bị đánh thành một cái xác chết.

Hệ thống nhắc nhở: [Thiết Ngưu đánh chết Nguyên Lượng Hiệp. Hỗ trợ: Phá Thiên Nhất Tiện, Cúc Hoa Ngư.]

Tuy đánh chết Nguyên Lượng Hiệp là Cúc Hoa Ngư, nhưng có lẽ hệ thống không thể quyết định việc giết chết đồng đội của mình, cho nên mạng người này lại rơi vào đầu Vương Vũ.

"???"

Nhắc nhở của hệ thống vừa xuất hiện, tất cả mọi người lại sửng sốt.

"Con mẹ nó? Cúc Hoa Ngư, rốt cuộc ngươi lên để hỗ trợ ai hả?" Thấy Cúc Hoa Ngư và Phá Thiên Nhất Tiện ra sức đánh đồng đội bên mình, hai người bên dưới lập tức nổi nóng, lớn tiếng trách cứ.

Mà Cúc Hoa Ngư đánh chết Nguyên Lượng Hiệp lại càng nấp kỹ trong bụi cỏ, không biết trả lời như thế nào.

Cúc Hoa Ngư thật khổ mà, ban đầu Hỏa Cầu này của Cúc Hoa Ngư nhằm tấn công Vương Vũ để che giấu cho Nguyên Lượng Hiệp, ai ngờ Vương Vũ lại gian xảo như thế, dùng một chân đá Nguyên Lượng Hiệp bay tới...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment