Trang 897# 2
Chương 1794: Người anh em, mua điểm không?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Kỹ năng Võ Thần Cường Thích là đại chiêu của Vương Vũ, hiện tại độ sát thương vẫn đang tăng mạnh đối với nhóm người Phá Thiên Nhất Tiện.
Trước đó ba người này có lượng máu khác nhau nhưng đều đã bị trúng đòn của Vương Vũ, lúc này bị Võ Thần Cường Thích đá trúng, thanh máu trên đầu ba người đồng loạt chuyển sang trạng thái màu đỏ.
Không đợi Phá Thiên Nhất Tiện bị đá bay xuống đất, Vương Vũ đã theo sát phía sau, hai chân Lôi Đình Cước lóe lên ánh chớp từ trên giáng xuống ba người.
"Rầm!"
Theo một tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, ba người bị Vương Vũ giẫm thành xác chết ngay tại chỗ.
[Penta Kill!]
[Bạn đã là Siêu Thần!]
Nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa bay lên trong chiến trường Thần Ma.
"Này"
Nhìn nhắc nhở của hệ thống ở trên không, Thủ Vọng Lục Diệp hoàn toàn ngây người.
Không phải Thủ Vọng Lục Diệp chưa từng thấy giết năm người trong trò chơi đẩy trụ, nhưng tất cả đều ở giai đoạn cuối của người chơi và chỉ có thể đạt được khi cấp độ trang bị và kỹ năng hoàn thiện mới có thể đạt được, thiếu một thứ trong thiên thời địa lợi nhân hòa đều không được.
Nhưng người chơi đường trên ở giai đoạn đầu bị năm đánh một, kết quả tiêu diệt toàn bộ đối phương đạt được Siêu Thần! Chiến tích này Thủ Vọng Lục Diệp chắc chắn chưa từng nghe tới, đáng sợ hơn là, từ đầu đến cuối Vương Vũ chỉ dùng duy nhất một bao tay vải thô cấp thấp nhất.
Nói cách khác, Vương Vũ cũng không có chút ưu thế nào về trang bị.
Như vậy mà có thế giết ngược lại, tuyệt đối không chỉ đơn giản là sự áp đảo về cấp bậc và kỹ năng, rõ ràng là kỹ thuật thao tác đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao.
Ban đầu Thủ Vọng Lục Diệp còn hơi ngờ vực việc Vương Vũ tự xưng là đại thần Thiết Ngưu trong truyền thuyết, nhưng giờ phút này, Thủ Vọng Lục Diệp chắc chắn không thể tìm ra được lý do nào để nghi ngờ nữa.
Dù sao thao tác như vậy, nếu không phải cao thủ chuyên nghiệp cấp cao thì người chơi bình thường chắc chắn cũng không thể đánh ra được, cho dù người trước mặt này thật sự là kẻ giả mạo Thiết Ngưu, chỉ với bản lĩnh của chính hắn cũng đủ khiến Thủ Vọng Lục Diệp phải sùng bái.
Nhớ tới ban nãy bản thân mình nói năng thiếu lễ độ với Vương Vũ, Thủ Vọng Lục Diệp lập tức đỏ lựng cả mặt.
"Hóa ra ngươi thật sự là đại thần Thiết Ngưu?"
Một lúc lâu sau, Thủ Vọng Lục Diệp mới hoảng sợ lên tiếng hỏi trong kênh trò chuyện.
"Ta vẫn luôn nói thật."
Vương Vũ cười.
"..."
Đối với câu trả lời của Vương Vũ, Thủ Vọng Lục Diệp không còn lời nào để nói, chỉ đành lặng yên gõ một chuỗi dấu chấm lửng.
Cũng giống như Thủ Vọng Lục Diệp, mấy thằng cha bị một mình Vương Vũ xử lý đang ngâm mình trong suối nước nóng và ngờ vực cuộc đời này.
"Mẹ nó, thật hay giả vậy? Không phải đang nằm mơ chứ? Tất cả chúng ta bị tiêu diệt rồi hả?" Cho tới tận bây giờ Thương Tâm Tiễn vẫn không tin vào hai mắt của mình.
"Nhảm nhí! Không phải vậy chúng ta có thể đứng ở chỗ này sao?" Nguyên Lượng Hiệp bĩu môi tức giận nói.
Số lần chết của Nguyên Lượng Hiệp nhiều nhất toàn trận, sau khi quyết toán cũng rớt nhiều điểm nhất, đương nhiên tâm trạng hắn không thể tốt được.
"Có muốn thử một lần nữa hay không?" Ban nãy Cúc Hoa Ngư chết có hơi không cam lòng, cho rằng nếu mình phóng ma pháp ra, Vương Vũ nhất định sẽ bị đánh chết, vậy nên rất nóng lòng muốn thử.
"Thử cả nhà ngươi ấy!" Phá Thiên Nhất Tiện hoảng sợ nói: "Các người mẹ nó ai đi thì đi, dù sao ta cũng không đánh con quái vật này nữa, mẹ nó quá dọa người rồi."
"Ặc"
Nghe thấy lời Phá Thiên Nhất Tiện nói, mọi người im lặng liếc hắn một cái, trên mặt đều hiện lên vẻ đồng tình.
Lúc này, Độc Nãi Trà nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên hô lên trong kênh của mọi người: "Đi top của đối phương chính là đại thần Thiết Ngưu?"
"Đúng vậy!" Vương Vũ còn chưa lên tiếng, Thủ Vọng Lục Diệp đã bắt đầu ra vẻ: "Vị này chính là cao thủ số một thiên hạ trong truyền thuyết đại thần Thiết Ngưu, làm sao? Sợ rồi à?"
"Thật sự là hắn!"
Sau khi xác nhận thân phận của Vương Vũ, mấy người Phá Thiên Nhất Tiện cũng liếc nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ nói: "Vậy các người nhanh nhanh đẩy trụ đi chứ!"
Những lời này, chắc chắn là một trong những câu bất lực nhất trên chiến trường.
Nói đánh, khẳng định là đánh không lại, số lần chết càng nhiều càng mất nhiều điểm hơn. Không đánh, bây giờ vừa mới bắt đầu vào cuộc đã đầu hàng, mọi người chỉ có thể lặng yên ngồi trong suối nước nóng nhắm mắt chờ chết.
Đối đầu với đại thần Thiết Ngưu trong truyền thuyết mà chỉ chết có vài lần, sau này nói ra không phải cực kỳ có mặt mũi sao.
Mấy phút sau, pha lê lãnh địa của đối phương nổ tung, đám người Vương Vũ giành được chiến thắng đầu tiên.
Trận này, Vương Vũ một lần double kill, một lần triple kill, một lần penta kill, giết mười mạng, quy ra thành mười điểm, sau khi giành chiến thắng được nhân đôi điểm, tổng cộng giành hai mươi điểm, MVP toàn trận.
Hạ bốn trụ phòng ngự ở đường dưới và đường giữa, mỗi trụ phòng ngự được hai điểm, gấp đôi là ba mươi hai điểm. Bởi vì Thủ Vọng Lục Diệp tự mình chắn một đường, cho nên một mình nhận mười sáu điểm, còn lại Vô Kỵ và Doãn Lão Nhị mỗi người mười điểm.
Anh bạn nhỏ Ký Ngạo là thảm nhất, đứa trẻ này vừa mới dọn sạch nhà mình một lượt, trụ đối phương đã bị đẩy, Ký Ngạo ù ù cạc cạc chỉ được hai điểm không thể ít hơn.
Từ trận đấu vừa rồi mà nói, hai bên đánh một ván cũng mất ít nhất ba mươi phút, bình quân mỗi ván mười người cũng là khoảng mười mạng, còn chưa tính tới số lần bị đánh chết, vậy nói cách khác, một ván có thể lấy được hai mươi điểm đã là khá cao rồi.
Nhưng một món nguyên liệu phải mất ba mươi ngàn điểm, với tốc độ hai mươi điểm ba mươi phút này, cho dù mọi người ván nào cũng thắng, muốn lấy được một món nguyên liệu cũng phải không ăn không uống không ngừng nghỉ khoảng chừng gần một năm.
Trách không được ngày đầu tiên đã có người buôn bán điểm tích lũy, nếu dùng bản lĩnh của mình để giành được vật liệu mà Doãn Lão Nhị hiện đang cần thì không biết đến bao giờ, hiệu quả thấp đến mức khiến người ta giận sôi gan.
"Còn đánh nữa không?"
Vô Kỵ nhìn thoáng qua bảng lợi ích mọi người thu được, cau mày hỏi.
Vô Kỵ là người có ý thức mạnh mẽ về thời gian, có thể hắn không muốn lãng phí thời gian ở trong chiến trường không ngừng nghỉ vô nghĩa này, nhưng lại ngại hai người Vương Vũ và Doãn Lão Nhị nên không thẳng thắn kêu dừng, dù sao trước mắt cũng chỉ có duy nhất một cách này để lấy được vật liệu cho Doãn Lão Nhị, đâu có ai không muốn gấp rút rèn được Thần khí.
"Đánh!"
Quả nhiên, Vương Vũ vừa thắng một trận đang cực kỳ phấn khích, nghe Vô Kỵ hỏi như vậy liền vội vàng gào lên lần nữa.
Doãn Lão Nhị đương nhiên hiểu được ý của Vô Kỵ, nhưng Vương Vũ cũng là vì mình, Doãn Lão Nhị chắc chắn sẽ không tạt cho Vương Vũ một gáo nước lạnh.
"Vậy lại tái đấu lần nữa!"
Vô Kỵ bất đắc dĩ, đành phải nhấn vào tổ hợp trận.
Tốc độ tổ hợp hiện tại rõ ràng còn nhanh hơn ban nãy, chỉ hai giây đã lựa chọn xong đối thủ.
[Chào mừng tới Khe Sâu Thần Ma!]
Theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống, mọi người lại bị đưa tới Khe Sâu Thần Ma.
Nhưng tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa mới dứt, bên tai đám người Vương Vũ đã vang lên một tiếng chói tai: "Người anh em, có mua điểm tích lũy không?"
"???"
Đám người Vương Vũ nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy một Thích khách đứng ở phía sau. Thích Khách xấu xí mặc một bộ đồ đen, nhìn qua còn bỉ ổi hơn Xuân Tường một trăm tám mươi lần, hiện đang nhìn chằm chằm mấy người Vương Vũ với ánh mắt chờ mong. Trên đầu hắn còn hiện ra một cái ID khiến người ta phì cười: "Vịt Quay Nguyên Con Kiểu Đức".