Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1805 - Chương 1806: Địch Ta Chẳng Phân Biệt Được

Trang 903# 2

 

 

 

Chương 1806: Địch ta chẳng phân biệt được
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nhìn thấy bóng dáng Vương Vũ rời đi, Vô Kỵ quay đầu lại chỉ vào hai người khác ở hai hướng khác nhau rồi nói với Bắc Minh Hữu Ngư và Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Các ngươi qua bên kia đưa bọn họ đi xem xét xung quanh đi, đợi nghe mệnh lệnh của ta."

Người chơi Nước Sông Xuân Ấm tản ra đầy khắp núi đồi, thoạt nhìn thì binh lực xé chẵn thành lẻ, cực kỳ dễ dàng bị đánh bại, nhưng nếu như tằm ăn lên từng chút một, thì cũng không thực tế.

Dù sao thì người chơi của Nước Sông Xuân Ấm cũng không phải là kẻ ngốc, trên chiến trường lại hiển thị số lượng người chơi, từng đội từng đội đồng bạn bên mình biến mất, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người chơi khác, đến lúc đó khẳng định bọn họ sẽ tập hợp lại thành một khối.

Cho nên không thể thực hiện dao cùn cắt thịt ở nơi này được, trước khi bọn họ phản ứng, thì nhất định phải tập hợp những người đó lại rồi nuốt từng ngụm từng ngụm mới được.

Hơn ba trăm người là quá nhiều, một ngụm chắc chắc nuốt không trôi, nếu chia làm ba ngụm để nuốt thì hiển nhiên sẽ dề dàng hơn một chút.

"Hiểu rồi!"

Chơi trò chơi chung với Vô Kỵ lâu như vậy rồi, đám người Danh Kiếm Đạo Tuyết hiển nhiên cũng đoán được ý đồ của Vô Kỵ, thân ảnh hai người vừa lóe lên, đã biến mất ở trong không trung.

Trên sườn núi, Vịt Mike đang ngậm một ngọn cỏ, ngồi ở chỗ cao trông vô cùng buồn chán rồi chỉ huy các thuộc hạ "lục soát ngọn núi", trên mặt tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.

Rất dễ nhận thấy, đối với chỉ thị của Flying Duck, trong lòng Vịt Mike rất có ý kiến.

"Xí!" Thấy chúng thuộc hạ của mình phải lục soát từ trên sườn núi xuống tận chân núi mà vẫn không soát ra được nửa bóng người, Vịt Mike phun cỏ ngậm trong miệng ra, rồi khó chịu nói: "Ngươi nói xem có phải lão đại bị bệnh rồi không! Đối phó với mười mấy người mà thôi, mà đến mức phải giống trống khua chiêng như vậy, soát núi, soát cái rắm ấy! Cái đám người này không chừng đang trốn ở chỗ nào đó rình rập thì có."

"Đúng đó!" Một Chiến sĩ tên là Vịt Muối Đại Thúc cầm khiên lớn ở bên cạnh Vịt Mike cũng phụ họa theo đuôi đáp: "Theo ta thấy thì chúng ta nên tập trung thành một khối, rồi đợi bản đồ thu nhỏ lại, cái đám khốn nạn kia tránh được nhất thời, cũng không tránh được một đời, sớm muộn mà chẳng phải đánh trực diện với chúng ta."

"Cái này không có khả năng đâu." Vịt Mike buồn bực nói: “Ngươi cũng không phải không biết tính khí đó của lão đại, chúng ta có nhiều người như vậy, lẽ nào hắn sẽ đợi người khác tới tìm chúng ta chắc?”

“Cũng đúng…” Vịt Muối Đại Thúc nghe vậy, liền lặng lẽ thở dài một hơi.

Không có biện pháp, quan lớn một bậc thì đè chết người ta, Nước Sông Xuân Ấm là một công hội có tính chất công thương, hội trưởng công hội Flying Duck chính là ông chủ, không nghe lời ông chủ chính là tự đập bể bát cơm của mình, không thuận theo không được.

"Hở? Hình như bên kia có người đang đi tới."

Ngay lúc hai người đang buồn bực, Vịt Mike vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một thân ảnh xuyên qua tuyến lục soát một cách công khai, đang dùng tốc độ cực nhanh chạy từ dưới chân núi tới sườn núi.

Người nọ có dáng người khôi ngô, cách ăn mặc kiểu Võ sư, đúng là Vương Vũ được Vô Kỵ phái tới để làm mồi nhử.

Vương Vũ rất có giác ngộ làm mồi nhử, không trốn không tránh một chút nào, xông lên núi rất nghênh ngang, nhưng điều khiến cho Vương Vũ không ngờ tới, chính là những người chơi của Nước Sông Xuân Ấm lại hoàn toàn không chú ý đến hắn.

Chẳng qua ngẫm lại thì cũng không phải xảy ra sự cố gì, một công hội có gần ngàn người như Nước Sông Xuân Ấm, tuy không đến mức không nhận ra nhau, nhưng hầu hết mọi người đều là gặp mặt thấy quen mắt, biết tên của đối phương mà thôi, cũng không thể tính là đặc biệt quen thuộc được, nhìn thấy một gương mặt xa lạ thoáng hiện ra cũng đã tập mãi thành quen.

Nếu như Vương Vũ đi lên núi lén lút mờ ám, thì người chơi Nước Sông Xuân Ấm khẳng định sẽ ngăn cản Vương Vũ rồi cẩn thận vặn hỏi một phen, nhưng Vương Vũ lại đi trong đám người một cách quang minh chính đại như thế, đoàn người ngược lại lại coi Vương Vũ thành người một nhà.

Đến ngay cả Vịt Mike trên sườn núi cũng nghĩ Vương Vũ là người chơi trong công hội của mình, sở dĩ chạy lên núi vội vã như vậy là vì có chuyện gì đó muốn nói trước mặt người dẫn đội của mình.

Vì thế Vịt Mike vội vàng đứng dậy, hô về phía Vương Vũ: "Bên này, ta ở bên này nè."

Thật ra, Vương Vũ cũng không biết phải tìm ai, không có ai để ý tới mình nên Vương Vũ vẫn còn đang buồn bực đây, lúc này thấy có người chủ động đứng dậy bảo mình qua đó, Vương Vũ cũng không do dự, nhằm đến vị vị trí của Vịt Mike rồi chạy tới.

Tốc độ di chuyển của Vương Vũ nhanh vô cùng, trong chốc lát đã vọt tới cách Vịt Mike không xa.

"Hở? Ngươi là?"

Theo Vương Vũ cách mình càng lúc càng gần, khi đã nhìn rõ nghề nghiệp của Vương Vũ, Vịt Mike cũng đột nhiên cảm giác được sự bất thường.

Võ sư được xem như nghề nghiệp cống rãnh, vẫn luôn không được người chào đón trong "Trọng Sinh", Nước Sông Xuân Ấm với tư cách là một công hội có tính chất thương nghiệp, khi thu nhận người chắc chắn rất cẩn thận, vì vậy Võ sư trong công hội chỉ có mấy người kia, nên Vịt Mike vẫn còn nhận ra được, nhưng chưa từng thấy một Võ sư nào lớn lên khôi ngô như vậy.

Trong lúc ngây người, thì Vương Vũ đã cách hai người Vịt Mike và Vịt Muối Đại Thúc không đến mười mét, với khoảng cách này, diện mạo và cách ăn mặc của Vương Vũ hiển nhiên đã tương đối rõ ràng.

Vịt Mike nhíu nhíu mày, cúi đầu liếc xuống ngực Vương Vũ, chỉ thấy ở vị trí huy hiệu công hội trên ngực Vương Vũ treo một Âm Dương Ngư chói mắt.

"!!!"

Nhìn thấy Âm Dương Ngư kia, Vịt Mike bỗng nhiên cảm thấy đầu ong lên một tiếng, liền hoảng sợ chỉ vào Vương Vũ rồi nói: "Ngươi là người của Toàn Chân Giáo!!"

"Đúng vậy!"

Vịt Mike vừa dứt lời, thì Vương Vũ đã vọt tới trước người Vịt Mike, chữ "đúng" vừa nói ra, Vương Vũ đã tiến lên một bước, vai phải dồn sức đẩy về phía trước, chữ "vậy" vừa kết thúc, thì bả vai của Vương Vũ đã theo tiếng nói húc mạnh vào ngực Vịt Mike.

Thiết Sơn Kháo Bối!!

Kỹ năng của Võ sư cấp 30, lực sát thương không quá nổi trội, chẳng qua lại có hiệu quả đẩy lùi rất mạnh.

"Ầm!"

Vịt Mike bỗng nhiên cảm thấy một lực rất lớn truyền đến trước ngực, lại trực tiếp bị một cánh tay của Vương Vũ đánh bay về sau.

Nghề nghiệp của Vịt Mike là Pháp sư, lượng máu chẳng được tính là quá dày, tuy một chiêu này của Vương Vũ chủ yếu là muốn đánh khống chế, nhưng thanh máu trên đầu Vịt Mike lại trực tiếp giảm xuống đáy.

Không đợi Vịt Mike ngã xuống đất, Vương Vũ đã theo sát sau đó, nhún người nhảy lên để đuổi kịp, rồi giẫm một cước lên ngực Vịt Mike, Vịt Mike còn chưa hừ nổi một tiếng nào, thì đã bị một cước của Vương Vũ giẫm thành bạch quang.

Thấy một màn như vậy, Vịt Muối Đại Thúc liền trợn trắng mắt.

Vịt Muối Đại Thúc tuyệt đối không nghĩ đến, cái tên một đường chạy tới đây mà không bị ai ngăn cản này, lại chính là mục tiêu Toàn Chân Giáo mà bên mình đang khốn khổ lục soát, Vịt Muối Đại Thúc còn chưa biết chuyện xảy ra như thế nào, thì Vịt Mike đã bị một chiêu Thiết Sơn Kháo Bối của Vương Vũ đánh bay ra ngoài.

Rồi khi Vịt Muối Đại Thúc phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thì Vịt Mike đã bị một chân của Vương Vũ giẫm chết mất rồi.

"Ta muốn mạng của ngươi!"

Vịt Muối Đại Thúc là một Chiến sĩ khiên thuẫn chuyên môn bảo vệ đồng đội, trơ mắt nhìn thấy đồng bạn bị người ta một cước giẫm chết thì đó chính là sự sỉ nhục to lớn đối với Chiến sĩ khiên thuẫn. Trong cơn phẫn nộ, Vịt Muối Đại Thúc liền giơ tấm khiên lên, xông tới giữa lưng Vương Vũ rồi đánh tới.

Vương Vũ cũng không hoang mang chút nào, hai chân trụ vững, hai tay tách ra.

"Phừng!!" một tiếng, cánh tay phải của Vương Vũ dấy lên một ngọn lửa mãnh liệt.

Ngay sau đó, Vương Vũ liền xoay eo, lòng bàn tay phải hướng xuống, đao tay nằm ngang chém tới phía sau, trong nháy mắt ngọn lửa ở trên cánh tay phải của Vương Vũ biến ảo thành một thanh trường đao, chém mạnh lên tấm khiên của Vịt Muối Đại Thúc.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment