Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1804 - Chương 1805: Nắm Mũi Dắt Đi

Trang 903# 1

 

 

 

Chương 1805: Nắm mũi dắt đi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Đệt!"

Ký Ngạo bên cạnh vẻ mặt không phục chỉ vật cưỡi trông như con gà dưới chân mình nói: "Hỏa Vũ Lưu Viêm Thú của ta đây cũng là Thần cấp nhé, không những gia tăng thêm 360% tốc độ, còn có thể chở hai người một lúc, dì Mộng, lát nữa ta và ngươi cùng ngồi nhé."

Nói đến đây, Ký Ngạo vẫn không quên lấy lòng Linh Lung Mộng bên cạnh.

"Cút!"

Linh Lung Mộng nghe vậy mặt đen lại nói: "Hoặc gọi là bà Mộng, hoặc gọi là chị Mộng, dì Mộng ông nội nhà ngươi ấy!"

"Éc..."

Ký Ngạo bị người ta từ chối vẻ mặt xấu hổ, vội vàng giả vờ nhìn xung quanh để giảm bớt không khí căng thẳng.

Nhưng đúng lúc này, lại nhìn thấy Vương Vũ dắt theo một động vật kỳ quái từ đằng xa đi tới...

Trên đầu quái vật kia đội mũ nhọn màu đỏ viền trắng, trên cổ quàng khăn cùng màu với mũ, hai sừng mọc trên đầu trông giống như chạc cây, mắt to nhấp nháy chớp chớp nhìn khá là đáng yêu, đằng sau quái vật này còn kéo theo một chiếc xe trượt tuyết, chiếc xe trượt tuyết kia cũng được trang trí màu sắc sặc sỡ, nhìn qua vô cùng trẻ con.

Thật ra thì đáng yêu cũng không sao cả, nếu như là một cô gái xinh đẹp dắt theo con quái vật này, Ký Ngạo chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng dễ thương, nhưng mà một người đàn ông trưởng thành cao mét tám, giết người như ngóe như Vương Vũ lại dắt theo một con vật đáng yêu, sự trái ngược kia cũng có chút khiến người ta không nhịn được cười.

"Hả? Đó... Đó là con gì vậy?"

Nhìn thấy động vật Vương Vũ dắt trong tay, Ký Ngạo trực tiếp trừng lớn hai mắt.

Những người khác nhìn thấy sắc mặt Ký Ngạo như vậy, vội vàng nhìn theo ánh mắt Ký Ngạo, đợi khi mọi người nhìn thấy động vật trong tay Vương Vũ xong, đều ồn ào lộ ra vẻ mặt giống y như Ký Ngạo.

"Ha ha ha!"

Một lúc lâu sau, mọi người bật ra một tràng cười điên cuồng, chỉ vào Vương Vũ cách đó không xa giễu cợt nói: "Bà mẹ nó, lão Ngưu, trái tim thiếu nữ này của ngươi tăng cao quá."

"Hả?"

Vương Vũ đột nhiên bị mọi người chế giễu khiến cho vẻ mặt mê mang, mờ mịt đứng tại chỗ ngược lại cũng có chút khí chất ngốc nghếch đáng yêu.

"Tại sao ngươi lại tìm thứ đồ chơi này về? Mẹ nó đây là thứ gì hả?" Vô Kỵ cố nén cười hỏi.

"Hình như là tuần lộc thì phải." Vương Vũ gãi gãi cằm, gửi thuộc tính của vật cưỡi đang cầm trong tay ra.

Xe trượt tuyết Noel (Vật cưỡi) (Thần cấp)

Tốc độ di chuyển +360%

Có thể chở được: 12 người.

Yêu cầu sử dụng: Thuật cưỡi ngựa cao cấp.

"Cái này..."

Nhìn thấy thuộc tính của vật cưỡi mà Vương Vũ mang về, tiếng cười nhạo của mọi người im bặt, kích động chỉ vào con tuần lộc nhìn qua vô cùng ngốc nghếch đáng yêu kia, kinh ngạc nói: "Mười... mười hai người cưỡi được á?"

Phần lớn vật cưỡi trong "Trọng Sinh" đều là vật cưỡi chở được một người, cấp bậc càng cao, tốc độ di chuyển càng được gia tăng, số lượng người chơi có thể chở được cũng cao hơn.

Ví dụ như cùng là vật cưỡi thần cấp gia tăng tốc độ di chuyển lên 360%, tuy rằng Hỏa Vũ Lưu Viêm Thú xấu xí, nhưng mà vì Hỏa Vũ Lưu Viêm Thú có thể chở được hai người nên giá trị sử dụng của nó cũng vượt xa so với Tinh Không Chi Long.

Vương Vũ thì ngược lại, thế mà dắt được một vật cưỡi chở được mười hai người quay về, chẳng lẽ thằng ranh này có mệnh nhân vật chính trong truyền thuyết hay sao?

Vô Kỵ nhìn thuộc tính của Xe trượt tuyết Noel bên cạnh Vương Vũ, lập tức híp mắt nói: "Xem ra lần này chúng ta phải thay đổi phương pháp chiến đấu rồi."

"Hả?"

Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, đám người đều ồn ào không hiểu nói: "Vô Kỵ ngươi có ý gì vậy?"

"Hì hì!" Vô Kỵ cười hì hì, chậm rãi nói: "Vốn dĩ còn định dựa vào ưu thế khả năng cơ động để đánh du kích, bây giờ chúng ta cũng có thể tiết kiệm được một chút sức lực rồi."

"???"

Thằng ranh Vô Kỵ này nói chuyện vẫn luôn dễ khiến người ta như lọt vào sương mù, giờ phút này càng khiến cho người ta chẳng hiểu ra sao.

"Đi thôi, lên xe hết đi!"

Ngay khi mọi người còn đang mơ hồ, Vô Kỵ đã nhấc chân, nhảy lên xe trượt tuyết.

Tuy rằng những người khác không biết Vô Kỵ đang tính toán chuyện gì, nhưng thằng ranh này cố ý lừa gạt đã thành thói quen rồi, mọi người đều biết tính cách của hắn ta, không cần hỏi đến, cứ theo đó mà làm là được, cho nên Vô Kỵ vừa lên xe, những người khác cũng nhộn nhịp nhảy lên xe trượt tuyết.

"Đi!"

Vô Kỵ ngồi trên cùng kéo dây cương của tuần lộc, quát lên một tiếng, xe trượt tuyết dùng tốc độ cực kỳ nhanh chạy về phía trước.

Lần đầu được ngồi lên loại vật cưỡi xa hoa như thế này, mọi người vẫn cảm thấy rất mới lạ, nhưng đoàn người nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn lắm.

"Không đúng." Xuân Tường ngồi bên cạnh Vô Kỵ nhìn phương hướng xe trượt tuyết đang lao đến, hoảng sợ nói: "Vô Kỵ, ngươi đi nhầm hướng rồi, đây là ngươi đang đi đánh chính diện với đối thủ đấy."

Phương hướng Vô Kỵ điều khiển xe trượt tuyết, rõ ràng là hướng người chơi Nước Sông Xuân Ấm vừa hạ xuống.

"Ha ha!"

Vô Kỵ cười giải thích: "Vừa nãy khi chúng ta vừa mới bước vào chiến trường thì là chính diện, nhưng bây giờ không phải nữa rồi."

"Vì sao?" Xuân Tường nhíu mày hỏi.

"Bởi vì bọn họ đang tìm chúng ta ở khắp nơi." Vô Kỵ cười.

Chiến tranh không phải là kéo bè kéo lũ đánh nhau, mà yêu cầu cần phải động não, một mặt chiến thuật đương nhiên tấn công tâm lý là thượng sách, người nào không kiềm chế được chủ động tấn công tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở trước.

Đừng thấy Vô Kỵ chưa từng gặp mặt Flying Duck trước đây, nhưng từ khi vừa bước vào trận đấu, tâm lý của Flying Duck đã bị Vô Kỵ nắm chặt trong tay, phương hướng phát triển của chiến trường sau này, Nước Sông Xuân Ấm đương nhiên là bị Toàn Chân Giáo nắm mũi dắt đi rồi.

Người chơi Nước Sông Xuân Ấm chia thành ba đường, chính vì muốn bao vây Toàn Chân Giáo, từ chỗ này không khó nhận ra Flying Duck là một tên cực kỳ quan trọng chuyện trước mắt, vì muốn thắng trận này, chia một đoàn thể lớn thành ba đoàn thể nhỏ hơn, tuy rằng quân số phân tán, nhưng vẫn không phải là thứ mười mấy người có thể đối phó được.

Sở dĩ Vô Kỵ không tấn công trước mà lại đi tìm vật cưỡi trước, cũng là vì Vô Kỵ nhìn thấu điều này, hắn ta hiểu rõ sau khi Flying Duck hạ xuống không phát hiện ra Toàn Chân Giáo, chắc chắn sẽ ra lệnh cho người chơi Nước Sông Xuân Ấm tiến hành lục soát kiểu trải thảm tìm kiếm Toàn Chân Giáo, lúc này quân số của Nước Sông Xuân Ấm cũng sẽ bị phân tán hoàn toàn...

Một công hội đã phân tán lực lượng mà vẫn còn là công hội hay sao? Đó chẳng qua chỉ là một đám đội ngũ nhỏ đằng sau không nhìn thấy đằng trước mà thôi.

Dựa vào ưu thế của khả năng cơ động để xử lý đội nhỏ phân tán này, cơ bản cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Dĩ nhiên, phương pháp chiến tranh du kích còn phải chạy khắp bản đồ tìm kiếm đội nhỏ lạc đàn, cần phải hao phí rất nhiều tinh thần và thể lực mới có thể làm đến trình độ không chút sơ hở nào biến hóa tài tình, nhưng bây giờ có xe trượt tuyết này, tất cả mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Tốc độ của xe trượt tuyết đương nhiên không cần bàn cãi, không bao lâu sau, đám người Toàn Chân Giáo đã đi tới bên ngoài địa hình đồi núi.

Vô Kỵ dừng xe trượt tuyết ở xa xa, rút mắt kính ra đặt lên sống mũi nhìn thoáng qua, đã thấy người chơi của Nước Sông Xuân Ấm chia ra khắp nơi thành mấy chục đội nhỏ, hết nhìn đông đến nhìn tây đi về phía chân núi.

"Xuống xe hết đi!"

Vô Kỵ vung tay lên với đám người Toàn Chân Giáo, xoay người xuống khỏi xe trượt tuyết, lăn một vòng vào bụi cỏ bên cạnh.

Những người khác nhìn thấy thế theo sát đằng sau, rối rít trốn vào bụi cỏ.

"Lão Ngưu!" Sau khi mọi người đã nấp kỹ, Vô Kỵ cười xấu xa chỉ chỉ người chơi Nước Sông Xuân Ấm trên sườn núi nói: "Ngươi đi làm mồi nhử, dẫn bọn họ đến đây cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ."

"Chút lòng thành thôi!"

Vương Vũ cười khẽ, đứng dậy chui ra khỏi bụi cỏ, lập tức chạy thẳng về phía sườn núi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment