Trang 905# 1
Chương 1809: Chia ra rồi ăn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ảo giác! Nhất định chính là ảo giác!"
Donald ở bên kia lại dụi mắt rồi nhìn tỷ số trên đầu, hiển nhiên không thể tin được sự thật này rồi.
"Lão Don à! Đừng đi qua bên kia núi, mau chóng tới phế tích thành phố đi!"
Ngay lúc Donald còn đang mờ mịt không biết phải làm gì, thì Flying Duck liền gửi tin tức tới.
Thân là hội trưởng công hội, Flying Duck vẫn rất có trình độ, tuy không biết Toàn Chân Giáo đã làm thế nào mà vô thương diệt đoàn ba trăm người được, nhưng sự thật xảy ra ngay trước mặt, lại không thể phủ nhận được.
Chỉ nhìn từ nhân số, thì mười mấy người diệt hơn ba trăm người, quả thật có chút khoa trương, thế nhưng cũng không phải không có khả năng.
Trước mắt nhìn đến khả năng lớn nhất, chính là Toàn Chân Giáo đã nhặt được vũ khí cấp chiến lược gì đó, hoặc là tìm được hố bẫy gì gì đó ở trong chiến trường.
Bất luận là như thế nào, thì những người chơi đó hiện tại quả thực có thủ đoạn diệt đoàn hơn ba trăm người. Đoàn mà Donald mang đi cũng không mạnh bằng của Vịt Mike, hơn ba trăm người của Vịt Mike đã hôi phi yên diệt trong phút chốc, vậy có thể thấy được tấn công của đối phương mạnh đến thế nào, cho dù có cử ba trăm người nữa đi, cũng bất quá chỉ là chuyện có thêm một ít củi.
Thay vì để Donald đi lên chịu chết, chẳng thà mọi người cùng tập hợp lại một chỗ, người nhiều thì sức mạnh lớn, mọi người tập hợp lại một khối thì tỷ lệ chiến thắng cũng mạnh hơn một chút.
Huống hồ, vũ khí có uy lực trong chiến trường càng lớn, thì lực cơ động lại càng kém, bẫy rập thậm chí còn kém cơ động hơn nữa, trang bị đáng sợ đó có thể giết chết ba trăm người trong một giây, 80% chính là pháo đài cố định gì đó, là thứ không thể di động được.
Như vậy, vòng tròn chiến trường đã co rụt lại, người của Toàn Chân Giáo nhất định sẽ bị ép vứt bỏ vũ khí, không còn vũ khí và bẫy rập đáng sợ nữa, thì mười một người cùng đi còn không phải là tay cầm nắm đấm thôi sao?
"Được! Giờ ta qua đó!"
Donald gật gật đầu, rồi hạ chỉ thị cho các thuộc hạ thay đổi phương hướng tiến quân tới phế tích thành phố, Flying Duck cũng hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ trở về đường cũ.
Trong chiến trường thì rừng rậm, vùng núi, phế tích thành phố được phân bố dựa theo hình tam giác, vùng núi mà nhóm người Toàn Chân Giáo đang ở hiện nay ở ngay vị trí trung gian giữa rừng rậm và phế tích thành phố.
Đoàn đội của Flying Duck vừa mới rời khỏi phế tích thành phố chưa được bao lâu, còn chưa đi được xa, quay về đường cũ hiển nhiên chỉ mất một lúc đã đến rồi, mà nhóm người Donald lại cách xa hơn một chút.
"Lão cẩu Vô Kỵ, ngươi đừng hãm hại ta nha, bằng không ngay cả ngươi ta cũng giết luôn đó."
Bên phía Toàn Chân Giáo, Minh Đô vẫn còn đang nói chuyện vớ vẩn với Vô Kỵ, tiểu tử này vất vả lắm mới lấy được MVP trong tay Vương Vũ một lần, hiển nhiên không muốn bị Vô Kỵ hại chết như vậy rồi.
Vô Kỵ bị Minh Đô làm phiền, thật sự đã không kiên nhẫn nổi nữa rồi, liền khoát tay nói: "Ai kéo được hắn xuống, thì ta cho người đó mười ngàn vàng!"
"Pặc!"
Vương Vũ nghiêng người duỗi lòng bàn tay ra, một cái tát liền rơi một bên má của Minh Đô.
Tuy Minh Đô to gan lớn mật không ai dám hận, nhưng ở trước mặt Vương Vũ vẫn cực kỳ tự mình biết mình, một cái tát của Vương Vũ đã trấn áp Minh Đô lại, không dám nói nhiều lời nữa.
Lúc này, Vương Vũ lại dựa theo lời nói của Minh Đô mà hỏi: "Không mai phục nữa, vậy hiện tại chúng ta đi đâu?"
"Hắc hắc!" Vô Kỵ cười hắc hắc rồi nhảy lên xe trượt tuyết, sau đó quay qua đáp: "Là chỗ chúng ta hạ cánh vừa rồi! Mọi người mau lên xe, bằng không thì không kịp nữa đâu."
Thấy Vô Kỵ nói chuyện khẩn cấp như vậy, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều mà vội vàng nhảy lên xe trượt tuyết một lần nữa.
"Ặc..."
Vương Vũ thì vừa lên xe vừa không hiểu hỏi: "Vì sao lại phải quay về?"
"Ha ha." Vô Kỵ cười đáp: "Vấn đề này rất đơn giản, nếu như đổi lại là chúng ta, chẳng hiểu tại sao lại bị người giết chết, thì ngươi sẽ làm thế nào?"
"Thì đi lên báo thù cho các ngươi!" Câu trả lời của Vương Vũ đơn giản là thô bạo.
"Ông nội ngươi..."
Nghe được câu trả lời của Vương Vũ, Vô Kỵ suýt chút nữa thì thổ huyết.
Được lắm, Vô Kỵ không nên hỏi vấn đề này với Vương Vũ, vị gia gia này vẫn giống như trước đây, ngay thẳng đến mức khiến người ta đau lòng... không phải là loại đau lòng mà mọi người lý giải đâu, mà là đau như bị đâm vào tâm, là đâm vào tâm của người bình thường ấy.
Đương nhiên, Vô Kỵ cũng biết, người khác nói lời này chắc chắn chính là khoác lác, mà Vương Vũ nói lời này vẫn rất có sức mạnh, ai bảo người ta có thực lực này cơ chứ.
"Đổi lại là người bình thường trả lời đi, Xuân ca!" Vô Kỵ vừa "lái xe", vừa quay đầu hỏi Xuân Tường.
"Cái này à!" Xuân Tường trầm ngâm một chút rồi nói: "Thực lực của mọi người đều ngang sức ngang tài, nếu như các ngươi bị giết, thì đối thủ chắc chắn phải một người mạnh hơn một người của chúng ta, nếu như là ta, nhất định sẽ tránh né mũi nhọn rồi đi tìm những người khác tập hợp lại, mọi người thành một khối đi đánh đồ khốn nhà hắn."
"Nhìn thấy chưa, đây mới là suy nghĩ bình thường." Vô Kỵ tình ý sâu xa nói: "Lão Ngưu, sau này ngươi phải suy nghĩ đến tâm tình của những người bình thường chúng ta một chút đi."
Vô Kỵ lại nói tiếp:" Bọn họ đã phân tổng thể thành ba phần, chúng ta vừa mới nuốt lấy một phần ba của bọn họ, hiện tại hai phần khác còn tồn tại của họ đã nhận được kinh hách, dám chắc sẽ giống như Xuân ca đã nói, phải nhanh một chút tìm được đồng bạn sưởi ấm mới được."
Nói đến đây, Vô Kỵ đánh dấu lên bản đồ lớn một chút rồi nói: "Vị trí chúng ta hạ cánh vừa rồi là ven đường, con đường đó là đường duy nhất thông từ rừng rậm tới phế tích thành phố, cho nên hiện tại chúng ta cần mai phục ở trên con đường này, rồi ăn sạch một nhóm người khác."
Thực lực của người chơi Nước Sông Xuân Ấm không yếu, phế tích thành phố và rừng rậm đều là bản đồ vô cùng dễ thủ khó công, nếu để những người còn lại của đối phương tụ hợp lại, thì ở bất kỳ một bản đồ nào, đối với Toàn Chân Giáo mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Nếu như có thể giữa đường diệt trừ một nửa khác, thì kế tiếp sẽ tương đối dễ dàng.
Sau khi nhóm người Donald nhận được chỉ thị đã ngay lập tức chạy về hướng phế tích thành phố, tốc độ di chuyển về phía trước đã rất nhanh rồi, nhưng bọn họ suy cho cùng cũng có nhiều người, phải chú ý đến tốc độ của đám chân ngắn hàng trước, nên lực cơ động tất nhiên sẽ kém hơn đội quân nhỏ Toàn Chân Giáo.
Huống chi Toàn Chân Giáo hiện tại còn có tọa kỵ xe trượt tuyết thần khí tăng tốc độ lên 360%, tốc độ đó phải nói là nhanh hơn rất nhiều, khi nhóm người Toàn Chân Giáo chạy về điểm hạ cánh ban đầu, thì đội ngũ của Donald chẳng qua mới đi được một nửa lộ trình.
"Tiếp tục, tiếp tục!"
Đi tới điểm hạ cánh, Vô Kỵ kêu gọi, ý bảo mọi người tiếp tục chiến lược giống như vừa rồi, nhóm người Toàn Chân Giáo liền ào ào nhảy khỏi xe trượt tuyết, ném xe trượt tuyết ở ven đường, sau đó liền chui vào bụi cỏ.
Ba người Vương Vũ, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư thì lại đứng ở ven đường mờ mịt, chẳng hiểu đang nghĩ gì nữa?
"Ba người các ngươi đang làm gì đó? Nhanh đi dẫn người tới đi."
Thấy ba người như ba con vịt đần đứng ở ven đường hóng gió, Vô Kỵ cũng ngẩn người theo.
"Ta đệt, Vô Kỵ, ngươi có ổn không vậy." Danh Kiếm Đạo Tuyết giơ tay che nắng nhìn hai bên rồi nói: "Chúng ta có biết người ta đã đến đâu rồi đâu, ngươi bảo bọn ta đi dẫn ở chỗ nào?"
Còn không phải sao, dọc theo đường đi, nhóm người Toàn Chân Giáo cũng chưa thấy được bóng người của người chơi đối diện, ngay cả người khác ở đâu cũng không biết, lỡ như chạy nhầm hướng thì chẳng phải là quá xấu hổ rồi sao.
"Hướng rừng rậm!" Vô Kỵ chỉ chỉ về bên trái rồi nói: "Nơi này cách phế tích thành phố gần như vậy, bọn họ cũng không chạy nhanh hơn chúng ta được, đi về bên đó nhất định sẽ gặp được."
Người bình thường sẽ không theo kịp lối suy nghĩ này của Vô kỵ, từ chi tiết nhỏ mà có thể suy tính ra phương hướng của địch nhân.
Còn không phải sao, nhóm người Donald đi rất chậm, đi từ rừng rậm đến phế tích thành phố khẳng định vẫn chưa đi qua chỗ này, phế tích thành phố nơi của nhóm người Flying Duck lại cách đây không xa, nếu như bọn họ đi về phía rừng rậm, thì lúc này đã đi qua rồi, cho nên bất luận đối phương tập hợp ở rừng rậm hay là tập hợp ở phế tích thành phố, thì cứ đi về phía rừng tậm, nhất định có thể gặp được người.