Trang 906# 2
Chương 1812: Phóng hỏa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Vô Kỵ, ngươi khoác lác đấy à... Hiện tại là người khác chiếm giữ ưu thế địa lý đó."
Nghe được lời của Vô Kỵ, mọi người đồng loạt bĩu môi.
Mười mấy đánh mấy trăm, việc này không phải Toàn Chân Giáo chưa từng làm qua, nhưng đó đều là dưới tình huống Toàn Chân Giáo nắm vững ưu thế địa lý chiến trường mới có thể làm được.
Lúc này, người của Nước Sông Xuân Ấm đã chiếm đóng phế tích thành phố. Toàn Chân Giáo đã mất đi ưu thế địa lý, dưới tình huống này còn muốn không chết một ai mà diệt đoàn đối phương, thì không phải là quá vô lý rồi sao?
"Các ngươi thì hiểu cái gì!"
Vô Kỵ cười nói:"Chiếm địa hình để chiến đấu, há là chuyện bất cứ ai cũng có thể chỉ huy được? Có thể thủ thì gọi là thủ vững địa hình, không thể thủ thì gọi là chắp tay nhường cho."
Trong lúc nói chuyện, Vô Kỵ đã lái xe trượt tuyết đưa người Toàn Chân Giáo tới vùng phụ cận phế tích thành phố.
Phế tích thành phố này nói là thành phố, nhưng thực ra quy mô cũng chỉ cỡ một thôn xóm, chẳng qua chứa hơn ba trăm người vẫn còn thừa sức.
"Xuống xe xuống xe!"
Thời điểm mọi người vừa mới nhìn thấy đường nét của cửa thành, thì Vô Kỵ đột nhiên cua xe, lái xe trượt tuyết vào trong bụi cỏ, sau đó trực tiếp nhảy từ trên xe xuống, cũng thúc giục những người khác mau chóng xuống xe.
"Sao thế? Không đi thẳng vào sao?"
Thấy Vô Kỵ như vậy, Vương Vũ có chút bất ngờ hỏi.
"Chúng ta phải lén lút đi vào mới được." Vô Kỵ chỉ vào cửa thành rồi đáp: "Ngoài cửa thành chắc chắn có người đang mai phục, chúng ta cứ đi vào như vậy chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ bị động."
Trên chiến trường, bên ra tay trước mới là bên chủ động, không biết nơi ẩn thân của kẻ địch mà tùy tiện vào thành, khẳng định sẽ bị tấn công trước một trận.
Phạm vi của phế tích thành phố lại không lớn, chỉ cần người của Toàn Chân Giáo bại lộ mục tiêu, thì những người chơi khác của Nước Sông Xuân Ấm tất nhiên có thể nhanh chóng tới trợ giúp, bản đồ này không thể sử dụng trang bị phi hành, đến lúc đó mười mấy người ở dưới tình huống bị động đối đầu với hơn ba trăm người, chỉ sợ ngoài Vương Vũ ra, thì ai cũng không thoát được.
Vô Kỵ là người chịu thiệt đó, cho dù tình hình có xấu đến đâu, thì quyền chủ động vẫn sẽ nằm trong tay mình.
"Vậy ta đi xem thử bọn họ trốn ở chỗ nào!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết xung phong nhận việc, xách theo dao găm muốn xông về phía trước.
"Ngươi quay lại!" Vô Kỵ kéo Danh Kiếm Đạo Tuyết lại nói: "Ngươi coi bọn họ đồ ngốc sao, ở cửa chắc chắn có thể có đơn vị bí mật đi điều tra, để lão Ngư đi."
"Được thôi!"
Bắc Minh Hữu Ngư gật gật đầu, sử dụng Thuật Độn Thổ chui vào lòng đất.
Chỉ chốc lát, Bắc Minh Hữu Ngư đã gửi tin tức đến: "Phế tích thành phố tổng cộng có bốn cổng vào, mỗi cổng đều có một đội ngũ khoảng mười hai người mai phục, những người khác đều đợi lệnh ở vùng phụ cận, trong vòng 30 giây có thể chạy tới các cửa ra."
"Nhìn thấy chưa!" Nhận được tin của Bắc Minh Hữu Ngư, Vô Kỵ buông tay nói: "Cái đám đó đã kéo túi lại rồi, chỉ chờ chúng ta chui vào bên trong thôi."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nhìn thấy tình huống này, đám người Xuân Tường ở một bên không khỏi nhíu mày.
Không thể không nói, người chỉ huy của Nước Sông Xuân Ấm vẫn rất có bản lĩnh, vậy mà lại lợi dụng ưu thế địa hình lập trận kéo túi, dự tính gậy ông đập lưng ông.
May mà đối thủ là lão tặc Vô Kỵ lại giảo hoạt hơn so với bọn họ, bằng không thì vừa tiến vào thành, thì đoàn người đã xong đời rồi.
"Khà khà! Đơn giản!" Vô Kỵ thản nhiên đáp: "Cái túi này quá phức tạp, chỉ cần chúng ta có thể tiến vào lặng yên không một tiếng động, thì có thể chiếm được thế chủ động, đến lúc đó chưa chắc ai mới là người không chạy thoát được."
Nói xong, Vô Kỵ liền hạ lệnh: "Lão Ngưu, ngươi đi cửa nam "phóng hỏa", những người khác đi cửa bắc với ta."
Cái gọi là phóng hỏa chính là thu hút sự chú ý, một khi bại lộ mục tiêu, dám chắc sẽ dẫn những người chơi khác tới đuổi giết, lúc này những người Toàn Chân Giáo khác có thể thừa cơ mà vào.
Đương nhiên, bị mấy trăm người đuổi theo đánh, không phải ai cũng có thể toàn thân trở ra, người có thể gánh được trọng trách này không phải ai ngoài Vương Vũ.
"Hiểu rồi!"
Vương Vũ bĩnh tĩnh gật gật đầu, một mình chạy tới cửa nam phế tích thành phố, những người khác cũng theo sau Vô Kỵ, chạy về cửa bắc phế tích thành phố.
Cửa nam phế tích thành phố, Vịt Bốn mang theo một đội ngũ mai phục ở phía sau cửa lớn, Flying Duck đã đặc biệt căn dặn, nhất định không được lộ diện trong tầm nhìn của địch nhân, bằng không sẽ không thể tạo được hiệu quả thắng vì đánh bất ngờ.
Chết nhiều đồng bạn như vậy, Vịt Bốn cũng biết bản thân hiện tại đang đối mặt với địch nhân không dễ đối phó, cho nên không dám có nửa điểm buông lỏng, một nhóm người động cũng không dám dộng trốn phía sau cửa, nhìn hết sức chăm chú vào cửa lớn, mắt cũng chẳng dám chớp một cái nào, vũ khí cũng nắm trong tay, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Thế nhưng đúng lúc này, một Võ sĩ nghênh ngang đi vào cửa lớn, dáng người của Võ sư khôi ngô, khí thế bức người, không phải là ai khác, chính là Vương Vũ.
Khả năng cảm nhận của Vương Vũ mạnh đến đâu, vừa tiến vào cửa lớn đã lập tức cảm giác được hơn mười ánh mắt sát khí hầm hập ở trong góc tối, vì thế không nhanh không chậm đi về phía đám người Vịt Bốn.
"Lão đại, người tới rồi! Có đánh hay không!"
Thấy Vương Vũ đi tới một cách nghênh ngang, tiểu đệ dưới tay Vịt Bốn vội vàng la lên.
"Nhìn lại thử xem..." Vịt Bốn cẩn thận nói: "Tiểu tử đó có thể là binh lính đứng hàng đầu, chúng ta đợi người của hắn vào hết rồi lại ra tay."
"Hơ hơ hơ...'
Tiểu đệ nghe vậy, cái hiểu cái không gật gật đầu, không hề mở miệng, lúc này Vương Vũ đã đi tới cách vị trí ẩn thân của đám người Vịt Bốn không đến năm mét.
Trong lúc đám người Vịt Bốn nén tâm tư mai phục, thì chỉ thấy Vương Vũ nhìn chằm chằm về phía mình đang ẩn thân rồi nói: "Các người đều ra cả đi, sẽ cho các người chết sảng khoái một chút."
"??!!"
Nghe được lời này của Vương Vũ, mọi người đều sửng sốt, tiểu đệ vừa rồi lại càng khẩn trương nói: "Ta đệt, thằng cháu trai này đã phát hiện ra chúng ta rồi."
"Nói nhảm!" Vịt Bốn cạn lời nói: "Hắn đang đánh lừa chúng ta đó."
Vịt Bốn vừa dứt lời, chợt nghe Vương Vũ lại nói: "Không phải ta đang đánh lừa các người đâu đó, ngươi chính là lão đại của bọn họ đi."
Hai chữ lão đại vừa ra khỏi miệng, thân hình Vương Vũ đã chợt lóe, cánh tay phải duỗi mạnh về phía trước, một đường bạch quang liền cuốn tới.
Vịt Bốn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã cảm thấy mình bị người kéo một cái, đến khi phản ứng lại được, bản thân đã bị Vương Vũ xách trong tay mất rồi.
"Ngươi..."
Nhìn thấy Vương Vũ trước mắt, Vịt Bốn sợ đến mức tròng mắt đều bay cả ra ngoài, vội vàng lắc lư tay chân, mưu đồ giãy dụa thoát khỏi sự khống chế của Vương Vũ.
"Ha ha!"
Vịt Bốn chẳng qua chỉ là một Thích khách mà thôi, về mặt sức mạnh làm sao có thể là đối thủ của Vương Vũ được, Vương Vũ cũng không phí lời với Vịt Bốn, ngược lại nắm mắt cá chân của Vịt Bốn rồi dùng sức ném.
"Ầm!"
Đầu của Vịt Bốn trực tiếp bị Vương Vũ ném vào vách tường, hóa thành một đường bạch quang ngay tại chỗ.
"Ồn ào..."
Thấy Vịt Bốn bị giết, các tiểu đệ của Vịt Bốn lập tức rối loạn, mồm năm miệng mười quát trong kênh công hội: "Không ổn rồi! Người của Toàn Chân Giáo đã vọt vào cổng nam rồi."
Cùng lúc đó, Vương Vũ nhún người nhảy vào trong đám người, một cước Lôi Đình Cước giẫm chết một vòng, rồi rơi xuống đất, xoay người dùng Hỏa Diễm Đao, lại một lần nữa hoàn thành thu hoạch giai đoạn hai, hai mươi người cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt đã bị Vương Vũ diệt cả đoàn.
"!!!"
Flying Duck cũng không phải tên ngốc, đương nhiên biết Toàn Chân Giáo rất có khả năng sẽ chơi kế điệu hổ ly sơn này, nhìn thấy tin tức trên kênh công hội, liền vội vàng trả lời: "Bao nhiêu người?"
Nhưng đúng lúc này, Flying Duck lại nhận được nhắc nhở của hệ thống rằng 20 người phe mình đã bị diệt cả đoàn.