Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1819 - Chương 1820: Xuất Thân

Trang 910# 2

 

 

 

Chương 1820: Xuất thân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Tuy rằng ngày thường đám người Toàn Chân Giáo này không sợ trời không sợ đất, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ nhận phần thiệt về mình, có thể thấy được cũng là kẻ biết người biết mình.

Đám người kia tự xác định vị trí của mình chính là một đám giặc cỏ từ đầu đến chân, những việc đám người kia vẫn làm trong ngày thường cũng chính là cướp BOSS, lừa trang bị vân vân nhìn qua đều là những chuyện vô cùng đê tiện.

Tất cả bọn họ chơi game đều lấy việc vui vẻ là chính, có chút tiền là yên tâm rồi, cái gì mà chí lớn hiên ngang như tranh bá thiên hạ gì đó, từ trước đến nay không tồn tại trong đám người kia, huống chi là hành động nhìn qua vô cùng nghiêm túc như đánh giải đấu chuyên nghiệp.

Càng đừng nói đến việc đi đến sàn thi đấu quốc tế và so sánh hơn thua với những cao thủ ngày thường mình chỉ có thể thấy mặt trên màn hình.

Lúc này đột nhiên nghe thấy Vô Kỵ nhắc đến chuyện này, trong lòng mọi người cũng khó tránh khỏi căng thẳng.

Hết cách rồi, đám người kia chẳng qua chỉ nghĩ đến việc trải qua cuộc sống bình thường giết người đốt lửa cướp trang bị, ai ngờ người sống trong giang hồ không thể làm theo ý mình, ngay cả đám người kia cũng thật sự không nghĩ đến, bọn họ sẽ có một ngày này.

"Không đi có được không?"

Ký Ngạo lên tiếng đầu tiên, phá vỡ sự yên tĩnh. Chiến đội của giải đấu chuyên nghiệp không chỉ gánh vác chuyện đơn giản như thắng hay thua nữa, mà còn phải gánh vác vinh quang của đất nước, hễ có việc gì đều ảnh hưởng đến thể diện của đất nước, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Ký Ngạo dù sao cũng vẫn chỉ là đứa trẻ, trong lúc bất ngờ bị người ta ủy thác trách nhiệm nặng nề như vậy, đương nhiên Ký Ngạo sẽ cảm thấy sợ hãi.

"Không được." Vương Vũ vuốt cằm nói: "Ta nghe nói đội ngũ đạt giải á quân trong giải đấu chuyên nghiệp cũng có tư cách dự thi, nếu theo lời ngươi không đi thì tương đương với việc bỏ quyền thi đấu, ta biết các ngươi không sợ mất mặt, nhưng mà không đánh đã thua trong sự kiện này, thì không chỉ mất thể diện của mỗi Toàn Chân Giáo thôi đâu." Giải đấu chuyên nghiệp là sự kiện cấp quốc tế, chiến đội chính là đại diện cho đất nước, Toàn Chân Giáo chưa đánh đã thua, cơ bản chẳng khác nào đất nước chưa đánh đã thua.

Ảnh hưởng của những chuyện như thế này nói lớn không lớn, nói nhỏ chắc chắn cũng sẽ không nhỏ.

Làm người phải có một nguyên tắc, ngươi có thể bị đánh ngã, nhưng không thể bị đánh bại, nếu ngay cả can đảm đánh một trận cũng không có, vậy cũng thật sự mất mặt từ nhà ra ngoài ngõ rồi.

Đối với những chiến đội không biết xấu hổ kia mà nói, cùng lắm cũng chỉ vác một vết nhơ, không tổn thương gân cốt cũng chẳng vi phạm pháp luật, nhưng mà đối với bất kỳ một công dân bình thường nào mà nói, làm gì có ai bằng lòng bị người ta đâm chọc chứ?

Đám người Toàn Chân Giáo kia vô liêm sỉ không sai, nhưng mà về nguyên tắc đúng sai vẫn hiểu rất rõ ràng.

"Đúng vậy." Minh Đô cũng đứng bên cạnh cười hì hì nói: "Đạo Tuyết vẫn còn đang đợi đạt giải quán quân rồi mới đi ở rể đấy."

"Ở rể cái đầu ngươi ấy! Đừng nhắc đến chuyện này nữa!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại tàn nhẫn liếc Minh Đô một cái.

Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng là người thích thể diện, ở rể chẳng qua chỉ là chuyện do Mộng cô nương đơn phương mong muốn thôi, người bình thường có tay có chân, làm gì có ai lại bằng lòng vứt bỏ thể diện nhìn sắc mặt người khác chứ.

Chuyện như hôn nhân này quan trọng nhất chính là xứng đôi vừa lứa, tình huống như Vương Vũ còn dễ nói, dù sao đa số nhà trai đều sẽ không ghét bỏ gia đình nhà gái ra sao cả, nhưng loại tình huống như Danh Kiếm Đạo Tuyết lại hoàn toàn khác biệt.

Cái gọi là đạt giải quán quân về rồi sẽ cho một chức vị, làm sao có thể coi là lời nói thật được, sau đó đối với Danh Kiếm Đạo Tuyết mà nói, đây chính là hạ một bậc thang cho mình.

Cho dù đạt được giải quán quân thật thì sao? Chức vị này cũng là người ta bố thí cho mình, vốn dĩ là quan hệ không ngang bằng, làm sao có thể để người ta đánh giá cao mình được.

Cái gọi là người có chí khí dù có khát mấy cũng không uống trộm nước suối, người trong sạch không nhận đồ bố thí, người của Toàn Chân Giáo đem chuyện này ra đùa giỡn thì còn được, tự bản thân Danh Kiếm Đạo Tuyết chắc chắn không coi đó là thật.

Thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết phản ứng như vậy, đám người Toàn Chân Giáo tự cho là đúng đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Chẳng qua người khác không hiểu Danh Kiếm Đạo Tuyết đang suy nghĩ gì, nhưng Vô Kỵ lại lập tức nhìn ra được, cười tủm tỉm: "Đạo Tuyết cũng thật là ngoài mặt kiêu ngạo nhưng trong lòng xấu hổ, hắn ta ngại bản thân mình không đủ xuất thân."

"Xuất thân?" Minh Đô buồn bực nói: "Xuất thân thế nào thì mới là đủ?"

"Nói như thế này nhé." Vô Kỵ nêu ví dụ nói: "Nếu ngươi là người giàu nhất thế giới, một tên côn đồ chơi game muốn kết hôn với con gái ngươi thì ngươi thấy thế nào?"

"Dựa vào cái gì mà đòi hả?" Minh Đô nắm chặt nắm đấm, gương mặt khó chịu.

"Thấy không..." Vô Kỵ cười nói: "Đạo Tuyết cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ có điều hắn ta là bên bị người ta khinh bỉ."

Lúc này, tất cả những người khác cũng đều hiểu được ý tứ của Vô Kỵ.

Còn không phải sao, cho dù chơi game có giỏi mấy đi chăng nữa, kiếm được nhiều tiền trong game hơn chăng nữa, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một game thủ thôi, trong mắt những người ở tầng lớp cao trong xã hội kia vẫn không phải là vị trí tương xứng.

"Vậy phải làm thế nào bây giờ? Cô vợ như hoa như ngọc vậy mà không cưới sao?"

Vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, Minh Đô còn sốt ruột hơn cả Danh Kiếm Đạo Tuyết rồi, hai người thường ngày qua lại gần gũi nhất trong Toàn Chân Giáo, quan hệ cũng thân thiết nhất, Minh Đô còn trông cậy sau khi Danh Kiếm Đạo Tuyết đi ở rể sẽ dẫn theo mình đi làm giàu nữa mà.

"Tăng xuất thân lên là được chứ sao." Vô Kỵ thản nhiên nói.

"Cái này... làm thế nào tăng được?" Đám người kia lại có vẻ mặt mê mang.

Nói đến cùng, tất cả mọi người đều là người bình thường, cho dù loại con nhà giàu như Ký Ngạo, trong mắt đám tài phiệt kia cũng chỉ có thể coi như giai cấp trung lưu, trong con mắt bọn họ hoàn toàn không có khái niệm gì về vốn liếng cả.

Nhà Vương Vũ ngược lại cũng là nhà to nhiều tài sản, nhưng suy nghĩ của loại thế gia võ học như bọn họ lại khá bảo thủ, làm việc khiêm tốn, mặc dù có thực lực nhưng lại khinh thường việc xuất hiện trước mọi người, nếu trong giới võ công, nhắc đến nhà họ Vương chắc chắn sẽ được chạy theo như vịt, nhưng mà trong giới tư sản lại không có chút tiếng tăm gì.

"Tìm một nhà có tiền tương đương với nhà cô Mộng để làm họ hàng thôi chứ sao." Vô Kỵ nói: "Còn có thể làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ đầu thai lại lần nữa à?"

"Làm họ hàng của nhà có tiền tương đương với nhà cô Mộng?" Minh Đô nghe vậy bĩu môi nói: "Nếu ta có họ hàng như vậy, mẹ nó ai còn thèm làm con chuột ngoài đường trong game cùng với đám rác rưởi các ngươi chứ."

"Lão Lý nói chuẩn rồi đấy!"

"Lão Lý nói rất hợp lý!"

Đám người đồng loạt gật đầu.

Game và thực tế cũng giống nhau, không cùng một giới thì rất khó có thể cùng chơi đùa, nhìn Yêu Nghiệt Hoành Hành sẽ biết, ngày thường tán gẫu mấy câu còn được, nếu thật sự bảo hắn ta vất vả đi quét phụ bản cướp BOSS, hắn ta thà rằng đi tìm chỗ ngủ một giấc còn hơn.

"Vô Kỵ, không phải bình thường ngươi vẫn luôn chém gió nói ngươi tiếp xúc với những người cực kỳ trâu bò hay sao? Giúp Đạo Tuyết tìm họ hàng đi."

"Hì hì!" Vô Kỵ nói: "Đừng nói những lời ngớ ngẩn như vậy, những người ta biết kia đều rất bận rộn, nào có rảnh để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này."

"Quá đáng thương rồi." Mọi người vỗ vỗ bả vai Danh Kiếm Đạo Tuyết an ủi: "Đạo Tuyết, điều kiện của ngươi cũng không tệ, tìm người khác là được mà."

"Cút cút cút cút cút!" Danh Kiếm Đạo Tuyết tức giận dựng ngón giữa với mọi người.

"Anh chủ nhà, có ở đó không vậy?"

Ngay khi mấy người Toàn Chân Giáo còn đang ầm ĩ, đột nhiên cửa sổ chat của Vương Vũ phát sáng, Vương Vũ mở ra đọc tin nhắn, lập tức ngẩn người.

Tin nhắn không có gì đặc biệt, nhưng mà người gửi tin nhắn lại là một người bạn tốt của Vương Vũ đã lâu lắm rồi không đăng nhập, Mã Lan Hoa.

Nhìn thấy tài khoản này, Vương Vũ nhất thời không nhớ ra được đó là ai, chẳng qua vừa nhìn thấy cách xưng hô này, Vương Vũ đột nhiên kịp thời phản ứng lại, Mã Lan Hoa này chính là Mã Lỵ đã yên lặng rời đi cách đây mấy tháng.

Dù sao cũng đã từng chung sống dưới một mái nhà, không thể nào không có chút tình cảm gì được, thấy Mã Lỵ đã lâu không có tin tức gì đột nhiên lại đăng nhập, Vương Vũ cũng không nhịn được hơi kích động lên, vội vàng đáp lại: "Cô bé này, chạy đi đâu vậy hả?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment