Trang 911# 1
Chương 1821: Anh họ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hì hì, về nhà rồi."
Mã Lỵ cười hì hì hỏi: "Các ngươi đều ở đâu vậy? Không tìm thấy các ngươi trong quán rượu."
Mã Lỵ cũng từng lăn lộn với Toàn Chân Giáo một thời gian, hiểu rất rõ thói quen của đám người Toàn Chân Giáo kia, biết nếu đám người kia lúc này vẫn còn đang online, cơ bản đều đang ở trong quán rượu.
"Ở trụ sở công hội." Vương Vũ nói.
"Mau cho ta quyền hạn, kéo ta vào đi." Vừa nghe nói đến người của Toàn Chân Giáo đều đang ở trụ sở, Mã Lỵ gấp gáp nói.
Xét một cách công bằng, đừng thấy Vương Vũ gia nhập Toàn Chân Giáo lâu như vậy, nhưng mà thời gian ở trụ sở tuyệt đối không nhiều hơn Mã Lỵ là bao, cho nên tình cảm của Mã Lỵ đối với trụ sở công hội vẫn rất sâu sắc.
"Ờ ờ ờ..."
Vương Vũ đáp một tiếng, sau đó gửi cho Mã Lỵ một quyền hạn.
Toàn Chân Giáo đúng là công hội dân chủ, hội trưởng Vô Kỵ này chỉ có danh hão thôi, bây giờ tất cả mọi người của Toàn Chân Giáo đều có quyền hạn kéo người vào.
"Ha ha ha! Hồ Hán Tam ta đã quay lại rồi đây."
Vương Vũ vừa gửi quyền hạn không được bao lâu, trong truyền tống trận của trụ sở công hội đã vang lên một tràng cười vang dội.
"??"
Nghe thấy giọng nói này, mọi người vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, đã thấy Mã Lỵ chống nạnh, đắc ý đứng trong truyền tống trận, đang ngửa mặt lên trời cười lớn.
Mã Lỵ vốn dĩ là một cô gái cực kỳ thoải mái, ngày thường cũng giống như một đứa con trai, có hành vi này cũng không khó hiểu, chẳng qua cô gái này xa cách mấy tháng, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện, cũng khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ.
"Hả? Mã Lỵ?"
Nhìn thấy Mã Lỵ đứng trong truyền tống trận, Bao Tam lập tức đứng dậy, sau đó vội vàng ra đón tiếp.
"Tam huynh!"
Thấy Bao Tam đi tới, Mã Lỵ ban đầu đang chống nạnh đắc ý đột nhiên đỏ mặt, cúi thấp đầu rầm rì một câu.
"Mấy tháng nay ngươi đi đâu vậy?"
Bao Tam đi tới trước mặt Mã Lỵ, cau mày hỏi.
Tình cảm của Bao Tam với cô gái Mã Lỵ này vẫn rất phức tạp, trước đây không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi Mã Lỵ đi rồi, Bao Tam vẫn luôn cảm thấy trong lòng trống trải, lúc này đột nhiên thấy Mã Lỵ đã quay về, trong lòng Bao Tam vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong giọng nói còn mang theo mấy phần trách cứ, dường như đang oán giận cô gái này không chào mà đã bỏ đi.
"Uầy..."
Dáng vẻ Bao Tam vội vàng như vậy, khiến cho mấy người Toàn Chân Giáo đều rối rít liếc nhìn nhau, dường như cảm giác được một mùi dấm chua.
Thấy Bao Tam quan tâm đến mình như vậy, Mã Lỵ cũng hơi mừng thầm trong lòng, vội vàng nói: "Trong nhà có việc, có điều bây giờ đã không sao nữa rồi."
"Ờ ờ ờ... Không sao nữa là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Bao Tam gãi gãi gáy, sau đó lại im lặng.
Thằng ngốc Bao Tam này sở dĩ bị người ta coi là lốp xe dự phòng, cũng chính vì thằng nhóc này là một dân khoa học điển hình, hoàn toàn không biết phải trò chuyện với con gái thế nào cả, trên mặt tuy rằng lo lắng, thế nhưng bây giờ lại giết chết cuộc trò chuyện trời ban luôn rồi.
Cũng may cô gái Mã Lỵ này có vẻ khá là hướng ngoại, cũng biết tính cách của tên đầu gỗ như Bao Tam này, vì vậy chủ động tìm đề tài nói: "Hôm nay tại sao các ngươi lại có hứng thú đến trụ sở công hội vậy, nhìn cả đám các ngươi bộ dáng tâm tình sa sút như vậy, có phải nhìn thấy ta quay lại, trong lòng cực kỳ khó chịu hay không hả."
"Không... Không có."
Bao Tam lúng túng nói: "Chúng ta đang sốt ruột vì chuyện tình cảm của Đạo Tuyết."
"Ồ... Một tên độc thân như ngươi mà còn sốt ruột cho người khác cơ á?" Mã Lỵ nghe vậy khinh thường liếc mắt đánh giá Bao Tam từ trên xuống dưới, khiến cho gương mặt Bao Tam đỏ bừng, nhất thời không phản bác lại được câu nào.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bạn gái của hắn ta cũng chạy theo người khác sao?"
Lúc này, Mã Lỵ vẫn không quên vạch trần vết sẹo của Bao Tam.
"Nếu chạy theo người khác thì tốt rồi." Ngay khi Bao Tam còn chưa biết trả lời như thế nào, Vô Kỵ không biết từ nơi nào xuất hiện, cười híp mắt giải vây cho Bao Tam nói: "Thế thì Đạo Tuyết cũng không cần phải suy đi nghĩ lại như vậy nữa."
"???"
Lời nói của Vô Kỵ khiến Mã Lỵ ngẩn ra, Mã Lỵ cười nói: "Lão đại Vô Kỵ, đã lâu không gặp ngươi vẫn thích nói một nửa câu như vậy."
"Còn không phải vì vấn đề xuất thân sao."
Mã Lỵ cũng không tính là người ngoài, Vô Kỵ nói tóm tắt chuyện của Danh Kiếm Đạo Tuyết một lần.
"Ồ..."
Nghe Vô Kỵ giải thích xong, Mã Lỵ hiểu rõ nói: "Ta còn tưởng rằng là chuyện quái gì cơ, hóa ra là như vậy... Có gì ghê gớm đâu, ngươi thông minh như vậy mà cũng phải bó tay không có cách nào sao?"
"Thật ra thì vẫn có cách." Vô Kỵ buông tay nói: "Đáng tiếc chúng ta năng lực có hạn, không tìm được họ hàng có xuất thân cho Đạo Tuyết."
"Vậy thì dễ mà." Mã Lỵ vỗ tay một cái nói: "Sau này Đạo Tuyết huynh chính là anh họ của ta."
"Phụt!"
Thấy Mã Lỵ giả vờ như vậy, Minh Đô đứng bên cạnh không nhịn được cười nói: "Chị cả, ngươi nghe không hiểu hả, thằng khốn Vô Kỵ kia nói rất rõ ràng, phải tìm họ hàng có xuất thân cho Đạo Tuyết mới được."
Chuyện này cũng không phải là Minh Đô coi thường Mã Lỵ, bởi vì trong mắt Minh Đô, tuy rằng đám người Toàn Chân Giáo này đều tự có kiêu ngạo của mình, nhưng đứng trước mặt cô Mộng, người bình thường thật sự không cách nào nhắc đến chuyện xuất thân này được.
Huống chi Minh Đô cũng đã từng nghe nói đến, mấy người Mã Lỵ còn thuê phòng ở nhà Vương Vũ cơ mà, người có xuất thân ai còn đi thuê phòng ở làm gì.
"Sao hả?" Mã Lỵ bĩu môi nói: "Chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp sao?"
"Đây không phải vấn đề có xinh đẹp hay không." Minh Đô sắp phát điên đến nơi rồi.
"Ngươi biết cái gì hả?"
Lúc này, Vô Kỵ liếc Minh Đô một cái trắng mắt, sau đó nặn ra một nụ cười trên mặt quay sang nói với Mã Lỵ: "Nếu cô Mã đã bằng lòng giúp đỡ, vậy ta thay Đạo Tuyết cảm ơn ngươi."
"Đâu có đâu có! Thuận tay mà thôi." Mã Lỵ phất tay áo, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Bà mẹ nó!" Thấy Vô Kỵ như vậy, Minh Đô trực tiếp bùng nổ, vội vàng nói chuyện riêng với Vô Kỵ: "Cô ta có xuất thân cái lông ấy, thằng khốn Vô Kỵ này ngươi điên rồi, tuy rằng chúng ta là anh em, nhưng chuyện ngươi muốn cướp bạn gái của anh em khác, ta tuyệt đối không đồng ý đâu."
Hay rồi, thằng ranh Minh Đô này còn cho rằng Vô Kỵ muốn cướp bạn gái của Danh Kiếm Đạo Tuyết, cho nên muốn gài bẫy Danh Kiếm Đạo Tuyết.
"Tiên sư nhà ngươi." Vô Kỵ mắng: "Ông đây giống loại người như vậy sao?"
"Vậy cũng khó nói lắm."
Đối với một tên quen thói lấy việc thiếu đạo đức để khiến người ta tin phục như Vô Kỵ, Minh Đô cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vào nhân cách của Vô Kỵ.
"Ngươi đi ăn phân đi!" Vô Kỵ giận dữ nói: "Thằng ngu nhà ngươi, cô Mã này cũng không phải người bình thường đâu."
"Có quỷ mới tin ngươi!" Minh Đô tiếp tục lộ ra vẻ mặt coi thường.
Vô Kỵ cũng không thèm để ý đến tên khốn này, quay sang tiếp tục hỏi: "Tiểu Mã này, ngươi biến mất lâu như vậy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, không chỉ vì chạy đến đây làm em họ cho Đạo Tuyết đâu đúng không?"
"Dĩ nhiên không phải rồi."
Mã Lỵ nhìn xung quanh một vòng nói: "Lần này ta quay về là muốn bàn bạc một mối làm ăn với lão đại Vô Kỵ ngươi."
"Hả? Mối làm ăn gì cơ?" Vô Kỵ thật sự không cảm thấy bất ngờ chút nào với lời nói của Mã Lỵ.
"Ha ha, vậy ta đây nói thẳng nhé."
Mã Lỵ cười cười nói: "Các ngươi đều là người có bản lĩnh, hơn nữa Ngưu huynh của ta lại là nhân tài hiếm có, chẳng lẽ mọi người không muốn phát triển cao hơn nữa sao?"
"Phát triển cao hơn nữa?" Vô Kỵ nghe vậy, cố tình biết mà còn hỏi: "Ta có chút không hiểu ngươi có ý gì."
"Rất đơn giản." Mã Lỵ giải thích: "Có người nhìn Toàn Chân Giáo chúng ta vừa mắt, muốn ký hợp đồng với chúng ta."