Trang 911# 2
Chương 1822: Hóa ra là ông lớn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ồ?"
Vừa nghe thấy Mã Lỵ nói như thế, lực chú ý của mấy người Toàn Chân Giáo đều bị hấp dẫn.
Có ký hợp đồng hay không là một chuyện, có người chủ động đến tìm mình lại là một chuyện khác, trước đây khi Toàn Chân Giáo vừa mới đạt giải vô địch ở giải đấu chuyên nghiệp, cũng có không ít người tìm đến Toàn Chân Giáo, có điều bây giờ lại chẳng có ai hỏi thăm gì đến.
Dù sao cũng là chiến đội không có tên tuổi gì, tuy rằng trong chốc lát đạt được giải quán quân, nhưng trong mắt đa số mọi người, yếu tố may mắn chiếm phần lớn, nhất là sau này Yêu Nghiệt Hoành Hành ký hợp đồng với đám người Toàn Chân Giáo, đương nhiên là không ai dám trêu chọc vào con quái vật khổng lồ Tung Hoành Thiên Hạ này.
Là cao thủ nổi tiếng, mà ngay cả một kẻ thọc gậy bánh xe cũng không có, đám người Toàn Chân Giáo này cũng cực kỳ để ý.
Hơn nữa lại nói, Tung Hoành Thiên Hạ là công hội thuần buôn bán, sự nghiệp chính của người ta là phòng làm việc, hoàn toàn không để ý đến những thứ thi đấu chuyên nghiệp vân vân, cho nên đối với sự rảnh rỗi của Toàn Chân Giáo, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không quan tâm cho lắm.
Thậm chí người của Toàn Chân Giáo mua nguyên liệu ở Tung Hoành Thiên Hạ cũng phải tự bỏ tiền túi ra, nếu không bỏ tiền người bên dưới sẽ có ý kiến, đây là chuyện chưa bao giờ có thể xảy ra ở những công hội khác.
Công hội đàng hoàng ra dáng nuôi chiến đội đều là áo đưa tận tay cơm đến há miệng, còn như Tung Hoành Thiên Hạ chẳng qua chỉ nuôi Toàn Chân Giáo làm tay chân hoặc nhãn hiệu, chưa bao giờ làm chuyện gì nghiêm túc cả.
Lúc này đột nhiên nghe nói đến có người muốn ký hợp đồng với mình trong tay Tung Hoành Thiên Hạ, đám người Toàn Chân Giáo này vẫn vô cùng kích động.
"Ai vậy, thật tinh mắt đấy?"
Minh Đô vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, cũng không quan tâm đến Yêu Nghiệt Hoành Hành đang đứng bên cạnh, há miệng hỏi luôn.
Mã Lỵ thản nhiên nói: "Ta!"
"Ngươi?"
Không chỉ có Minh Đô, nghe thấy lời nói của Mã Lỵ, những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng đều sững sờ, cô gái nhỏ này điên rồi sao.
"Ngươi có biết ký hợp đồng với chiến đội phải mất bao nhiêu tiền không vậy?" Bao Tam cũng không kiềm được kéo Mã Lỵ nói: "Ngươi đừng nghịch ngợm nữa."
"Tiền là việc nhỏ." Mã Lỵ phất tay một cái nói: "Các ngươi đều được đối đãi như cao thủ hạng nhất, Ngưu huynh có hợp đồng khác."
"Này này này, ngươi nghịch ngợm đủ chưa hả, nói cứ như thật ấy." Bao Tam sắc mặt lúng túng lau mồ hôi nói.
Đối đãi như cao thủ hạng nhất như chiến đội Cửu Châu bây giờ đều là mỗi người lương một năm ba mươi triệu trở lên, loại người có trình độ cao như Vương Vũ ít nhất cũng phải đến trăm triệu, Mã Lỵ chẳng qua chỉ là một cô gái ở phòng làm việc cày tiền, không có Vương Vũ trông nom, bây giờ còn có thể lăn lộn trong game được nữa hay không cũng không biết, hôm nay vừa mở miệng đã là hợp đồng mấy trăm triệu, khiến cho người ta thật lúng túng.
Thấy Bao Tam có dáng vẻ như vậy, Mã Lỵ thong thả ung dung nói: "Tam huynh, mọi người là ông lớn, ta cũng rất nghiêm túc, miễn là mọi người đồng ý, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng trong game luôn."
Vừa nói xong, Mã Lỵ thuận tay lôi ra một xấp hợp đồng, sau đó đưa cho Vô Kỵ.
"Còn có hợp đồng thật nữa chứ? Diễn kịch mà làm như thật luôn."
Nhìn thấy hợp đồng trong tay Vô Kỵ, đám người Minh Đô vội vàng xúm lại, song khi bọn họ nhìn thấy chữ ký công ty bên dưới, tất cả đều choáng váng ngay tại chỗ.
Chỉ thấy chữ ký bên dưới hợp đồng mà Mã Lỵ đưa ra, rõ ràng là tập đoàn Long Đằng.
Trong game để thuận tiện cho việc chuyển nhượng tuyển thủ chuyên nghiệp, công ty đầu tư cho các chiến đội lớn trong game cũng có thể xin đăng ký chữ ký doanh nghiệp trong game với công ty game, hơn nữa còn có đủ hiệu lực pháp luật, cái tên tập đoàn Long Đằng này mặc dù nghe quá rất thô tục, nhưng mà công ty duy nhất có đủ tài sản đầu tư chiến đội, đó chính là tập đoàn kinh doanh tài chính Long Đằng lớn nhất trong nước.
Tập đoàn Long Đằng đã lập nghiệp bằng phần mềm máy tính và Internet từ cách đây mấy năm, phát triển đến ngày hôm nay đã được trăm năm tuổi, kinh doanh bao trùm tất cả các lĩnh vực, game online chẳng qua chỉ là một phần trong số đó, ngay cả "Trọng Sinh" mà bây giờ mọi người đang chơi cũng chỉ là sản phẩm của một phòng làm việc dưới cờ tập đoàn Long Đằng mà thôi.
Trong mắt mấy người Toàn Chân Giáo, Mã Lỵ chẳng qua chỉ là thành viên của một nhóm cày tiền mà thôi, là tầng lớp thấp nhất trong game, lúc này Mã Lỵ lại lấy được hợp đồng công ty Long Đằng ra, vậy cơ bản chẳng khác nào kẻ thất bại vẫn luôn gác chân chửi đổng với bạn, đột nhiên nói cho bạn biết hắn ta là nhà giàu nhất trái đất cả, không những khiến người ta khó mà quên được, thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy mình đang nằm mơ vậy.
"Cái này... là đồ giả sao?"
Nhất là Minh Đô, nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng, hắn ta còn nghi ngờ cả cuộc đời luôn rồi, giật hợp đồng trong tay Vô Kỵ, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, định nhìn ra manh mối nào đó.
"Đừng nói nhảm nữa." Vô Kỵ nói: "Đây là trong game, thứ như chữ ký doanh nghiệp này cần phải đăng ký kiểm tra tư cách đấy, nếu là giả, vậy chi phí làm giả cũng quá cao rồi, huống chi Tiểu Mã đã nói ra thân phận của mình từ lâu rồi mà."
"Hả? Thân phận? Ngươi biết thân phận của cô ấy?" Minh Đô vẫn có chút không rõ ràng cho lắm.
Vô Kỵ hết nói nổi: "Công ty Long Đằng, họ Mã... Thân phận gì còn cần ta phải nói hay sao?"
"Công ty Long Đằng... họ Mã, ngươi... ngươi là..."
Vừa được Vô Kỵ nhắc nhở như vậy, trong nháy mắt Minh Đô kịp thời phản ứng lại, chỉ Mã Lỵ không biết nên nói gì mới được.
"Đúng vậy!" Vô Kỵ gật đầu nói: "Cô Tiểu Mã này chính là con gái của ông chủ Mã."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như đã biết từ lâu rồi?" Thấy Vô Kỵ không giống những người khác, thế mà tuyệt đối không hề bất ngờ chút nào, Vương Vũ liếc mắt nhìn hỏi.
"Đương nhiên."
Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Khi chúng ta thi đấu giải đấu chuyên nghiệp thì ta đã biết rồi, cô ấy vô tình buột miệng nói ra, nhưng vẫn bị ta nghe thấy."
"Đệt! Thế mà ngươi không nói sớm." Mấy người Toàn Chân Giáo đều rối rít giận dữ nhìn Vô Kỵ.
Thằng khốn này quá ghê tởm, biết rõ thân phận thật của Mã Lỵ, thế mà còn ở đây giả vờ như không biết, khiến cho những người khác có mắt như mù vậy.
"Hì hì." Vô Kỵ cười hì hì nói: "Giả heo ăn thịt hổ rất kích thích mà, sau này cô Tiểu Mã rất có thể sẽ là ông chủ của chúng ta đấy, đương nhiên ta không thể vạch trần cô ấy được, hơn nữa, đám người các ngươi mắt mọc trên đỉnh đầu, cũng nên cho các ngươi chịu thiệt một lần đi."
"Ha ha!"
Bị Vô Kỵ vạch trần mánh khóe, Mã Lỵ hơi đỏ mặt, cười ha ha một tiếng che giấu lúng túng nói: "Lão đại Vô Kỵ vẫn thông minh như vậy, rốt cuộc là chúng ta có ký hợp đồng này hay không, nếu anh cảm thấy đối đãi như vậy không ổn, còn có thể bàn bạc lại."
"Cô Mã."
Mã Lỵ vừa nói dứt lời, Vô Kỵ vẫn chưa trả lời, Yêu Nghiệt Hoành Hành bên cạnh đã khó chịu, mặt đen lại nói: "Ngươi như vậy là không phúc hậu rồi, bây giờ mấy người Toàn Chân Giáo chẳng ai không muốn cả, ngươi không hỏi ta một câu sao?"
Trước đây, vì Toàn Chân Giáo muốn tránh bị người ta quấy rầy, được Yêu Nghiệt Hoành Hành ký hợp đồng, vừa nãy Yêu Nghiệt Hoành Hành cho rằng Mã Lỵ đang đùa giỡn với Toàn Chân Giáo, cho nên cũng không coi cô nhóc này thành chuyện gì to tát, ai ngờ cô gái nhỏ này lại có dự đoán trước, lấy cả chữ ký của công ty Long Đằng ra rồi, Yêu Nghiệt Hoành Hành đương nhiên không thể ngồi yên mà nhìn được nữa.
"Ha ha, lão đại Yêu Nghiệt."
Mã Lỵ cũng là cô gái nhỏ lanh lợi, thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành khó chịu, vội vàng nói: "Tung Hoành Thiên Hạ các ngươi ràng buộc các vị lão đại này, không phải là rất lãng phí hay sao."
"Ha ha!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không cam chịu yếu thế nói: "Công ty Long Đằng các ngươi là nhà đầu tư game, chẳng lẽ cũng không biết tránh nghi ngờ đi sao?"
Yêu Nghiệt Hoành Hành dù sao cũng là ông chủ nắm đến cả triệu nhân viên trong tay, nhìn chuyện gì đều nói trúng tim đen, câu nói đầu tiên đã nói đúng chỗ quan trọng.
"Đúng vậy."
Nghe thấy lời nói của Yêu Nghiệt Hoành Hành, Vô Kỵ cũng nhíu mày, không hiểu hỏi.