Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1822 - Chương 1823: Khiến Ông Lớn Phải Cúi Đầu

Trang 912# 1

 

 

 

Chương 1823: Khiến ông lớn phải cúi đầu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Tập đoàn Long Đằng là nhà đầu tư game, đó chính là người đặt ra quy tắc trong game, trong game nơi nào có thần khí, nơi nào có kỹ năng cao, không ai có thể hiểu rõ hơn tập đoàn Long Đằng, tập đoàn Long Đằng ký hợp đồng với chiến đội tham gia chiến đấu chính là không công bằng với những chiến đội đối đầu với nó.

Trong tình huống này, công ty Long Đằng cần phải tránh nghi ngờ.

"Lão đại Yêu Nghiệt là chưa đọc hợp đồng rồi." Mã Lỵ chỉ hợp đồng nói: "Đây không phải hợp đồng thi đấu, mà là hợp đồng đại diện hình ảnh."

"Hợp đồng đại diện hình ảnh?"

Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua hợp đồng, quả nhiên trên hợp đồng viết rõ ràng là điều khoản ký kết.

Lúc này Mã Lỵ lại nói tiếp: "Điều khoản trên hợp đồng này của ta chỉ ký kết điều khoản đại diện game, ngoài ra, các vị lão đại đều không chịu ràng buộc gì hết."

"Chuyện này..."

Vừa nghe thấy Mã Lỵ giải thích như vậy, Vương Vũ không nhịn được hỏi: "Vậy không ổn đâu, không làm gì sao có thể hưởng lợi ích được, sao ta cảm thấy hợp đồng này hơi..."

Chuyện này cũng không trách Vương Vũ không nỡ được, dù sao từ trước đến nay Vương Vũ vẫn luôn có tính cách làm đến nơi đến chốn, làm bao nhiêu việc thì hưởng bấy nhiêu tiền, vô cùng hợp lý.

Quyền lợi viết trên hợp đồng này, rõ ràng là quyền lợi dành cho chiến đội hạng nhất.

Chiến đội và đại diện hình ảnh, hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn nhau.

Chiến đội là phải tập trung phần lớn tinh thần và thể lực huấn luyện, hơn nữa còn phải tham gia những trận đấu lớn, nhìn qua giống như chơi game hàng ngày đều rất nhẹ nhàng, ngay cả trang bị nguyên liệu cũng không cần bản thân mình phải tìm, thật ra thì những mệt mỏi phải bỏ ra, còn hao phí tuổi thanh xuân hơn những công việc bình thường rất nhiều.

Công ty ký hợp đồng tiêu tốn hàng trăm nghìn ký với những cao thủ chuyên nghiệp này, cũng coi như đáng giá.

Nhưng việc đại diện hình ảnh này lại khác, phần lớn việc đại diện hình ảnh này chẳng qua chỉ quay một đoạn quảng cáo, cùng lắm thì thể hiện tư thế nói mấy câu mà thôi, làm việc như vậy cho dù tìm ngôi sao giải trí hạng nhất làm đại diện thì cùng lắm cũng chỉ tốn mấy triệu chi phí lên sân khấu thôi, tìm mấy chàng trai trẻ đang nổi đến đại diện hình ảnh chẳng phải tốt hơn đám người Toàn Chân Giáo rất nhiều hay sao?

Đám chó già này, hoặc là xấu xí hoặc là đê tiện thấp kém, cũng chỉ có Vương Vũ tuấn tú lịch sự thì mẹ nó lại đầu óc ngốc nghếch, bỏ ra mấy trăm triệu tìm đám người này làm đại diện hình ảnh thì dùng bằng niềm tin à?

"Ha ha!"

Thấy Vương Vũ có biểu cảm như vậy, Mã Lỵ cười cười nói: "Ngưu huynh! Nói thật lòng, mấy trăm triệu mà có thể mời được ngươi đi làm đại diện hình ảnh, vậy cũng không tính là quá nhiều đâu."

"Vậy sao? Ta đáng tiền như vậy sao?" Vương Vũ hơi khó tin hỏi lại.

Tự bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là con nhà võ, không phải chàng trai trẻ đang nổi non nớt mềm mại, nào có đáng tiền như vậy?

"Đương nhiên là có."

Không cần Mã Lỵ giải thích, Vô Kỵ đứng bên cạnh đã nói: "Ngươi khi vừa mới chơi game, đã có người muốn ký hợp đồng rồi, chỉ là bị ngươi từ chối, khi đó ngươi đã đáng giá một trăm triệu rồi, huống hồ là bây giờ."

Dù sao cũng là Vô Kỵ, nhìn nhận vấn đề cũng rất thông suốt, trước đây Vương Vũ không lộ ra ngoài, còn có giá trị một trăm triệu, hôm nay đã là cao thủ nòng cốt của chiến đội đạt giải quán quân giải đấu chuyên nghiệp, mấy trăm triệu thật sự cũng không quá cao.

"Ta biết." Vương Vũ nói: "Nhưng đây chẳng qua chỉ là đại diện hình ảnh thôi.

"Hừ hừ!" Vô Kỵ nói: "Ngươi cho rằng nhà họ Mã sẽ làm chuyện buôn bán lỗ vốn sao? Bọn họ đây là nhìn thấy năng lực tiềm ẩn có thể đạt giải vô địch thế giới của ngươi đấy, biết không hả?"

"Ha ha!" Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Mã Lỵ cười ha ha nói: "Lão đại Vô Kỵ nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn như vậy."

Vô Kỵ nói không sai, tập đoàn Long Đằng sở dĩ ký hợp đồng với Vương Vũ chính vì đánh giá cao thực lực của Vương Vũ.

Trong ngành sản xuất game, chi phí tuyên truyền cho game đúng là bằng một phần mười lợi nhuận của game, nói cách khác công ty Long Đằng kiếm được một trăm triệu, bộ phận tuyên truyền phải mất đến mười triệu để chi phí cho quảng cáo.

Năm đó công ty Long Đằng có một game điện thoại vô cùng nổi tiếng lợi nhuận hàng năm cao đến ba tỷ, thế cho nên công ty Long Đằng đốt tiền đến mức độ mỗi lần ra mắt một game anh hùng lại tiêu tiền tìm một ngôi sao giải trí đến làm đại diện hình ảnh.

Hiện nay "Trọng Sinh" là game có ý nghĩa vượt thời đại nhất của công ty Long Đằng, lợi nhuận hàng năm của nó đâu chỉ có hơn mấy trăm tỷ, chi phí tuyên truyền đương nhiên có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng mà "Trọng Sinh" lại là một game được lưu truyền trong toàn dân, hiệu quả khi tìm ngôi sao giải trí về làm đại diện hình ảnh cũng khá thấp, đương nhiên không bằng tìm một cao thủ chơi game.

Nhưng mà Mã Lỵ vừa bước vào game đã lăn lộn cùng với Toàn Chân Giáo, đương nhiên cũng vô cùng rõ ràng về thực lực của Vương Vũ, đặt tiền cược sớm trên người Vương Vũ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Dù sao mấy trăm triệu đối với mấy trăm tỷ chi phí quảng cáo của tập đoàn Long Đằng kia mà nói thật sự chẳng đáng là bao, có thể ký được hợp đồng đại diện hình ảnh với cao thủ có khả năng vô địch thế giới như Vương Vũ, bọn họ vẫn có lãi.

Nếu Vương Vũ thật sự đạt giải vô địch thế giới, mấy trăm tỷ này, chẳng lẽ công ty Long Đằng lại không lấy ra được sao.

Vô Kỵ là người khôn khéo đến mức nào chứ, chút mánh khóe kia của Mã Lỵ đương nhiên không thể giấu được hắn ta rồi.

"Ha ha."

Đối mặt với sự lúng túng của Mã Lỵ, Vô Kỵ vừa cười vừa nói: "Thực lực của đám ông lớn trong Toàn Chân Giáo này, chúng ta vẫn hiểu rõ trong lòng, nhưng lão Ngưu có bản lĩnh như thế nào, có lẽ ngươi sẽ hiểu rõ hơn ta, cho dù lão Ngưu kéo theo chúng ta không vô địch được thế giới, kém nhất cũng có thể đánh được vị trí một trong bốn đội mạnh nhất, lần này ngươi có thể giảm được nhiều tiền như vậy, có phải là có chút không phúc hậu không đấy?"

"Không dám không dám." Mã Lỵ cười hì hì nói: "Hợp đồng này chẳng qua chỉ là ký hợp đồng thôi, nếu các vị thật sự có thể đạt được chức vô địch thế giới, ta cam đoan tiền thưởng của các vị chắc chắn sẽ nhiều hơn một chữ số so với con số trên hợp đồng này."

"Hít..."

Mã Lỵ vừa mới dứt lời, mấy người Toàn Chân Giáo không nhịn được hít sâu một hơi.

Không hổ là con nhà có tiền, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn hẳn, đóng miệng mở miệng mấy cái đã hơn mấy trăm triệu luôn rồi.

Tuy rằng Toàn Chân Giáo không thiếu gì con nhà giàu, nhưng phần lớn đều không phải là người có tiền gì, ngày thường mọi người không có khái niệm gì với mấy trăm triệu, cùng lắm cũng chỉ là chuyện một câu nói thôi, nhưng mà hợp đồng mấy trăm triệu thật sự bày ra trước mặt, cảm giác này hoàn toàn không giống nhau rồi.

Đây chính là tiền thật trắng lóa cả mắt đấy, là đồng tiền đàng hoàng ra dáng, mà không phải tiền trong game...

Có số tiền này, miễn là mọi người không tìm đường chết va chạm vào mấy thứ độc hại linh tinh, hoàn toàn có thể sống thoải mái an nhàn nửa cuộc đời còn lại rồi.

Danh Kiếm Đạo Tuyết tuổi còn trẻ chỉ dựa vào thực lực cá nhân đã buôn bán lời được mấy trăm triệu, đứng trước mặt bố vợ tương lai sống lưng cũng có thể thẳng hơn được một chút.

Dù là ông chủ lắm tiền nhiều của như Yêu Nghiệt Hoành Hành, cũng không kiềm được hơi động lòng.

"Cái đó, có thể ký hợp đồng với ta luôn được không?" Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Thật ra ta cũng được coi là một trong những người chơi của chiến đội Một Đám Ô Hợp mà."

"Đương nhiên là có thể." Mã Lỵ thoải mái tự nhiên nói: "Nếu lão đại Yêu Nghiệt muốn đến, ta sẽ cho ngươi đối đãi giống như Ngưu huynh vậy."

"Vẫn là em gái Tiểu Mã này thẳng thắn." Yêu Nghiệt Hoành Hành cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi, đám người Toàn Chân Giáo này chắc chắn sẽ ký hợp đồng, cho dù không ký, ta cũng sẽ ép bọn họ ký."

Quả nhiên, trên đời này, tất cả mọi thứ chỉ có tiền là không thay đổi, đứng trước nhân dân tệ, ông lớn mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ phải cúi đầu.

"Vậy trang bị và tài nguyên của chiến đội chúng ta, có người chi trả hay không?" Lúc này Vô Kỵ vẫn không quên chiếm thêm chút lợi ích.

"Chắc chắn rồi." Yêu Nghiệt Hoành Hành không biết xấu hổ nói: "Cần nguyên liệu gì cứ mặc sức lấy ở chỗ ta, em gái Tiểu Mã chắc chắn không để cho ta thua thiệt đâu."

"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Mã Lỵ cười.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment