Trang 913# 2
Chương 1826: Tam Sơn Ngũ Nhạc tìm đường chết.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đối với Vô Kỵ, Vương Vũ đành chịu thua, nhưng có thể nói chơi bài bạc tới đàng hoàng như thế thì đúng là chưa có ai làm được cả.
Nhưng Vô Kỵ nói vậy cũng đúng, mọi người đùa đây cũng chỉ là tiền ảo trong game, mà tiền này lại vẫn có người kiếm được. Có câu nói là mười lần đánh cuộc chín lần thua, nên nếu để cho người khác làm nhà cái, thì người bị hãm hại e rằng sẽ càng tăng.
Vương Vũ tự biết hạn chế nhân phẩm của minh. Với những thứ người khác yêu thích, Vương Vũ sẽ không can thiệp vào, mà Vương Vũ cũng không có quyền can thiệp.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang rất vui vẻ, nên đương nhiên Vương Vũ sẽ không rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì làm đi phá tan hưng trí của người ta, bản thân hắn không hùa theo là được.
Thế giới này chính là như vậy. Ngươi chỉ có thể hy vọng người khác lương thiện, nhưng ngươi không thể bắt người khác lương thiện, nếu không chẳng khác gì anh hùng bàn phím cả.
…
“Ái chà chà, cái tên Vô Kỵ này, một chút thua thiệt cũng không chịu.”
Trong phòng làm việc của Chiến đội Cửu Châu.
Ngũ Hồ Tứ Hải nhìn thấy tình hình hỗn loạn trên diễn đàn biến thành cuộc cá cược lớn, thì tâm trạng hắn vô cùng phức tạp.
Đặc biệt là, vốn là trước khi bắt đầu thi đấu mọi người xào danh vọng cũng coi như là đôi bên cùng có lợi, Vô Kỵ lại chế giễu, lập tức lấy cái danh này mở nhà cái, khiến đám người trong chiến đội Cửu Châu đều sụp đổ.
Mình tốn rất nhiều sức như vậy, mà cuối cùng lại bị người ta tiện tay nuốt trọn, thì tâm trạng của mọi người trong chiến đội Cửu Châu chỉ có thể dùng một câu thành ngữ bốn chữ để miêu tả - đời đen như chó.
Cũng chịu thôi, ai bảo lần này do Ngũ Hồ Tứ Hải ra tay trước. Dù có bị Vô Kỵ để ý chiếm mất, thì giờ bất kể Vô Kỵ chơi như thế nào, chiến đội Cửu Châu cũng chỉ biết im mồm chịu thua.
Cách buổi thi đấu ba ngày, mọi người trong Toàn Chân Giáo không thức thâu đêm suốt sáng nữa. Khi thấy Vô Kỵ đã đánh lạc hướng dư luận trên diễn đàn, mọi người liền đồng loạt logout để nghỉ ngơi lấy sức.
Vẫn theo quy tắc cũ, trước trận đấu một ngày, các chiến đội dự thi đều phải làm quen với sân đấu. Sáng sớm ngày hôm sau, mười tám miệng ăn trong Toàn Chân Giáo từ các nơi trên cả nước chạy tới sân thi đấu.
Nhắc đến mười mấy người Toàn Chân Giáo này không thể không nhắc đến chuyện Toàn Chân Giáo ở trong giới game đúng là một đám khác người. Nếu những chiến đội khác đạt được thành tích tốt trong giải đấu chuyên nghiệp, thì chủ công hội chắc chắn sẽ trắng trợn nhận thêm người để mở rộng quy mô.
Nhưng sau khi Toàn Chân Giáo thắng chức vô địch trong giải đấu chuyên nghiệp, lại chưa từng muốn tuyển thêm người. Lúc trước có mười tám người, bây giờ vẫn là mười tám người ấy.
Điều khác biệt duy nhất chính là một vị tiểu thư nhà giàu rời đi, lại có một vị tiểu thư nhà giàu khác tới mà thôi.
Giải đấu chuyên nghiệp quốc tế cấp S là một hệ thống thi đấu dạng chiến khu. Hình thức thi đấu là mỗi chiến khu sẽ tiến hành thi đấu với nhau, người nào đủ điều kiện mới có thể đi tiếp vào vòng sau để thi đấu.
Mọi người đều biết máy chủ thế giới có tổng cộng ba chiến khu lớn là châu Á, châu Mỹ và châu Âu.
Các dũng giả Trung Quốc của nước ta tất nhiên thuộc về châu Á. Châu Á có ba máy chủ là Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc.
Cho nên vòng thi đấu thứ nhất là cuộc đua của sáu chiến đội giữa ba máy chủ ở châu Á. Nơi thi đấu được tổ chức ở sân vận động quốc gia của Trung Quốc.
Đây cũng không phải là do ban tổ chức sính ngoại, mà là vì phần lớn người dân Trung Quốc đều đam mê mấy trò chơi offline, tàu điện, với các loại trò chơi nhỏ linh tinh, hơn nữa độ phổ biến của “Trọng Sinh” ở Trung Quốc cũng không cao lắm.
Vì muốn thể hiện được sự hấp dẫn của “Trọng Sinh” đến số lượng lớn người chơi ở Trung Quốc, ban tổ chức mới cố ý sắp xếp thi đấu ở Trung Quốc.
Đương nhiên, đến Trung Quốc trước thì cho dù là người của Toàn Chân Giáo hay là người chơi của chiến đội Cửu Châu đều phải tập hợp ở chợ Lâm Hải trước, sau đó sẽ đi cùng nhau.
Mặc dù tập đoàn Long Đằng là nhà tài trợ của Toàn Chân Giáo, nhưng tập đoàn Long Đằng đã bán đứt hợp đồng tuyên truyền, cho nên người tài trợ cho chiến đội Một Đám Ô Hợp vẫn là nhà họ Vương.
Bây giờ Một Đám Ô Hợp của Toàn Chân Giáo đã có người tài trợ cho chiến đội của mình nên sẽ muốn chính thống hơn một chút.
Các chiến đội khác khi ra ngoài đều mặc đồng phục của đội, Toàn Chân Giáo cũng không ngoại lệ. Theo yêu cầu (ép buộc) của Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành, mọi người của Toàn Chân đều mặc bộ đồ “Võ lâm chí tôn”.
Vừa xuống máy bay, đám người của Toàn Chân Giáo đã thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc.
Người nào biết đám người kia là chiến đội chơi game online thì thôi, chứ không biết lại tưởng đám người kia đang làm nghệ thuật mất.
Dù đám người của Toàn Chân Giáo không biết xấu hổ đi nữa thì vẫn còn có chút liêm sỉ. Vì vậy, bị nhiều người nhìn như thế khiến đám người Vô Kỵ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, ngay cả Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng lo trước hậu họa mà đeo kính râm và khẩu trang.
Duy chỉ có một mình Vương Vũ đối mặt với ánh mắt của mọi người thì dương dương tự đắc.
Mà cũng dễ hiểu, hắn đã từng ở thời kỳ huy hoàng của võ thuật, sau đó lại bị một đám lừa đảo bôi nhọ danh tiếng, thậm chí cuối cùng còn biến mất trong dòng sông lịch sử. Vậy nên lúc này có thể thu hút được nhiều sự chú ý như vậy, là người thay mặt võ học, Vương Vũ vẫn vô cùng vui mừng.
“Mấy người làm cái cọng lông gì vậy?”
Sau khi mọi người của Toàn Chân Giáo tập hợp, người của chiến đội Cửu Châu đụng mặt người của Toàn Chân ở sân bay. Khi nhìn thấy Toàn Chân Giáo ăn mặc như vậy, người trong chiến đội Cửu Châu ai cũng xuất hiện vạch đen trên đầu. Cái tên Tam Sơn Ngũ Nhạc lại càng lộ rõ vẻ khinh bỉ giễu cợt nói: “Lúc này chúng ta đang đại diện quốc gia đi thi đấu nên các ngươi đi ra ngoài cũng đừng làm mất mặt quốc gia chứ. Cỏ dại cũng không mất mặt như nhóm mấy người.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Cửu Thiên Thần Tiễn đứng bên cạnh cũng phụ họa theo: “Mấy người đừng có mặc đồng phục đội nữa, hoặc là có mặc thì mặc cho nghiêm chỉnh vào chứ mặc thành như vậy là cái kiểu gì.”
Mọi người trong Toàn Chân cũng có ý kiến với đồng phục hoa hòe hoa sói này của đội, nên bị giễu cợt cũng không biết phản bác thế nào. Thế là mọi người dứt khoát giả bộ như không nghe thấy, tự tụm lại với nhau buôn chuyện, nhưng Vương Vũ lại không vui.
“Mấy người thì biết cái gì.”
Vương Vũ bất mãn nói: “Võ thuật Trung Hoa bắt nguồn từ xa xưa, chẳng bao lâu sau cũng là tinh hoa và nhãn hiệu của quốc gia chúng ta. Chỉ vì mấy tên lừa đảo phá hỏng danh tiếng, nên mới biến thành tình trạng như bây giờ mà thôi. Lần này chúng ta ra nước ngoài thi đấu không chỉ là đạt thành tích tốt, mà quan trọng nhất chính là để toàn thế giới biết đến võ công Trung quốc một lần nữa.”
“Thế thì cũng không cần hoa hòe hoa sói như vậy chứ.” Tam Sơn Ngũ Nhạc bĩu môi nói: “Mặc như bọ rùa thế này mà thành võ lâm chí tôn ấy hả? Ta thấy trong game ngươi uy phong lẫm liệt thôi, chứ công phu chả có gì đâu.”
“Ế...”
Tam Sơn Ngũ Nhạc vừa dứt lời, mọi người trong Toàn Chân vốn đang tụ tập buôn chuyện đột nhiên im lặng, ánh mắt đồng loạt nhìn Tam Sơn Ngũ Nhạc như đang nhìn một người chết.
Đúng là tuổi trẻ chưa từng va chạm xã hội, nên mới dám nói câu như vậy ở trước mặt mấy vị ông nội này...
Nghe Tam Sơn Ngũ Nhạc nói vậy, Vương Vũ không tức giận mà chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tam Sơn Ngũ Nhạc, rồi hắn nói: “Không phục à?”
“Không phục đấy, thì sao? Định lôi võ công ra đánh ta à?”
Tam Sơn Ngũ Nhạc vốn ghét đám người của Toàn Chân Giáo lâu rồi. Vì đội của hắn là chiến đội cao cấp nhưng lần trước lại bại bởi Một Đám Ô Hợp của Toàn Chân Giáo này. Thế nên Tam Sơn Ngũ Nhạc vốn đã khó chịu giờ lại bị Vô Kỵ nói này nọ thì lại càng tích tụ lửa giận với Toàn Chân Giáo hơn. Thằng nhãi này đã muốn cho mấy người của Toàn Chân Giáo biết thể nào là lễ độ từ lâu rồi.