Trang 914# 1
Chương 1827: Đóng gói mang đi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Ăn nói chú ý một chút.” Vương Vũ híp mắt nhìn Tam Sơn Ngũ Nhạc nói: “Ta với ngươi không quen không biết. Ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng đừng vũ nhục võ thuật.”
“Sao? Ngươi định đánh ta à?” Tam Sơn Ngũ Nhạc vừa hoa chân múa tay vui sướng, vừa cố tình ra vẻ khoa trương nói: “Ta phải sợ à...”
“Hừ! Là ngươi nói đấy.”
Vương Vũ từng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên nghe được yêu cầu vô lý đến vậy. Tam Sơn Ngũ Nhạc còn chưa có nói xong, Vương Vũ đã hừ lạnh rồi chân hắn hất một cái.
“Bịch...”
Tam Sơn Ngũ Nhạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã trực tiếp nằm trên mặt đất rồi.
“???!!”
Thấy tình hình như vậy, mọi người trong chiến đội Cửu Châu cả kinh, sau đó tất cả đều đồng loạt đứng lên, chỉ vào Vương Vũ và nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta làm gì á?”
Vương Vũ giang tay ra, quay lại hỏi người của Toàn Chân: “Các ngươi thấy cái gì không?”
“Không...”
Người của Toàn Chân Giáo đều lắc đầu.
“Ha ha.”
Lúc này, Ngũ Hồ Tứ Hải đứng lên, đi tới trước mặt Vương Vũ và nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi có biết đánh lộn trước khi thi đấu thì hai người các ngươi sẽ bị cấm thi không?”
“???”
Nghe Ngũ Hồ Tứ Hải nói vậy, Vương Vũ không khỏi sửng sốt, sau đó hắn như hiểu cái gì.
Nói đúng ra, Vương Vũ chỉ là lính mới, hiện tại vẫn đang trong thời gian học chơi game nên mớ quy tắc này của giải đấu chuyên nghiệp thì mù mù mờ mờ.
Còn chuyện cấm thi đấu thì là lần đầu tiên hắn nghe nói đến.
Vương Vũ biết Ngũ Hồ Tứ Hải là một người thông minh. Với sự thông minh của hắn, thì nên đứng ra ngăn cản ngay từ lúc Tam Sơn Ngũ Nhạc khiêu khích, nhưng bây giờ sau khi Vương Vũ đánh người mới nói ra những lời này thì chứng tỏ chuyện này do Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ thị.
Bởi vì hắn biết Vương Vũ là cao thủ nòng cốt của Toàn Chân Giáo. Có Vương Vũ, Toàn Chân Giáo sẽ vượt qua chiến đội đứng đầu, còn không có Vương Vũ thì mấy thằng cha Toàn Chân Giáo này cùng lắm chỉ xếp thứ hai thôi.
Tuy Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng là một trong những cao thủ của chiến đội Cửu Châu, nhưng khoảng cách thực lực giữa các người chơi của chiến đội Cửu Châu không lớn, Thêm hắn không giúp nhiều, mà thiếu hắn cũng không sao, đổi một Tam Sơn Ngũ Nhạc với một tên đại vương Vương Vũ thì đúng là mua bán chỉ lời không lỗ.
“Ngũ Hồ đại ca, ngươi rất âm hiểm.” Vương Vũ trầm ngâm một lúc rồi bình thản nói.
“Đâu có, đâu có.” Ngũ Hồ Tứ Hải cười híp mắt nói: “So với Vô Kỵ đại ca, ta đây đâu có bằng?”
“Ngươi vừa nói đánh nhau trước trận đấu đều bị cấm thi?” Vương Vũ híp mắt hỏi lại.
“Đấy là đương nhiên.” Ngũ Hồ Tứ Hải đắc ý nói: “Tuy nhiên đây là quy tắc tranh tài, không phải ta nói.”
“Được rồi.”
Vương Vũ mỉm cười, rồi hắn giơ tay về phía Ngũ Hồ Tứ Hải.
“!!!”
Ngũ Hồ Tứ Hải tuy khôn khéo, nhưng hắn vẫn là người bình thường. Mà người bình thường khi bị dọa như vậy đương nhiên sẽ theo bản năng đỡ đòn. Vì vậy, Ngũ Hồ Tứ Hải không nghĩ ngợi gì liền đưa tay lên để chặn tay Vương Vũ lại.
“Ui ui ui ui...”
Vương Vũ lùi về sau hai bước, rồi tiếc hận nói: “Ta chỉ gãi gãi lỗ tai thôi mà, sao Ngũ Hồ đại ca lại đánh ta?”
“Ngươi!!!”
Nghe Vương Vũ nói vậy, Ngũ Hồ Tứ Hải tức đến trợn cả mắt lên rồi.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Vương Vũ còn chưa lên tiếng, Yêu Nghiệt Hoành Hành đã lập tức kéo khẩu trang xuống rồi cười lạnh nói: “Định chơi trò ăn vạ với bọn ta à. Ngươi có tin ta đánh gãy tay chân của đám các ngươi không, cút thì cả lũ cùng cút luôn, ai sợ ai.”
Nói xong, hai tay Yêu Nghiệt Hoành Hành còn nắm chặt thành quyền tạo ra tiếng kêu “răng rắc”.
“...”
Kể ra Vương Vũ còn tử tế chán chứ tên Yêu Nghiệt Hoành Hành này vừa ra tay, đám người chiến đội Cửu Châu liền sợ đến mức phải lùi về phía sau mấy bước.
Hay lắm, không may đụng phải đám lợi hại rồi.
Đám cao thủ chơi game này đều là một đám trạch nam, nên tố chất thân thể tất nhiên là không thể bằng người tập võ quanh năm như hai anh em nhà Vương Vũ.
Huống hồ Yêu Nghiệt Hoành Hành ở ngoài đời còn là một tên mập mạp, cao lớn vạm vỡ, nắm tay lớn chừng cái đấu, gương mặt dữ tợn của hắn nhìn là biết hạng người vô cùng không dễ chọc, nên mọi người cũng không cho rằng tên nhóc này chỉ nói bừa thế thôi.
Nếu thật sự ép Yêu Nghiệt Hoành Hành điên lên, thì cùng lắm là mọi người bồi thường chút tiền, và bị cấm thi đấu.
Nhưng Yêu Nghiệt Hoành Hành là người như thế nào mọi người đều biết, người ta đương nhiên không thiếu chút tiền đó, càng không thiếu chút danh tiếng.
Còn nếu thật sự là bị đánh gãy tay chân, sự nghiệp game thủ của đám người chiến đội Cửu Châu coi như xong rồi. Cuối cùng còn bị tứ chi tàn phế, thì đi tìm ai nói lí nữa.
Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ muốn át chủ bài của Toàn Chân Giáo bị thay thế mà thôi, ai ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành lại ngang ngược như vậy, còn định đóng gói cả chiến đội Cửu Châu mang đi.
Lúc này, nếu Ngũ Hồ Tứ Hải mà còn nói cấm thi đấu gì gì đó thì quá là không hiểu chuyện rồi.
“Ha ha ha.”
Thấy tình cảnh khó xử không biết làm sao, Ngũ Hồ Tứ Hải cười ha ha một tiếng để giảm bớt sự lúng túng rồi nói: “Thiết Ngưu lão đại và Yêu Nghiệt đại ca đúng thật hài hước. Ta chỉ là nhắc nhở chút thôi mà, chẳng lẽ sẽ tố cáo các ngươi thật sao? Bọn ta cũng là người Trung Quốc, nên không thể đấu tranh nội bộ được.”
“Đâu có, đâu có.” Vương Vũ cười híp mắt nói: “Ta cũng nói đùa thôi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ngũ Hồ Tứ Hải vuốt mồ hôi trán, sau đó đá Tam Sơn Ngũ Nhạc một cước và mắng: “Nhanh về chỗ ngồi đi, thứ mất hết mặt mũi.”
Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng đành đội cái nồi này, không thể làm gì khác hơn là buồn bực đi về đội với Ngũ Hồ Tứ Hải.
“Khà khà.”
Thấy Ngũ Hồ Tứ Hải bị chọc xì hơi, Vô Kỵ đứng cạnh Yêu Nghiệt Hoành Hành mới cười tít mắt nói: “Thế nào, ta đã nói hắn không có gan cho ngươi quậy mà.”
“Ha ha.” Yêu Nghiệt Hoành Hành cười nói: “ Vẫn là ngươi thấu đáo, đám khốn kiếp này thật chẳng ra thể thống gì.”
Việc vừa xảy ra này xem như đã dạy cho Vương Vũ một bài học. Xã hội bây giờ không chấp nhận bạo lực, làm không tốt còn có thể bị người khác nắm thóp.
Xem giờ thấy chuyến bay gần đến rồi, Vương Vũ không để ý tới đám người chiến đội Cửu Châu nữa, mà quay lại hỏi: “ Người của chúng ta đến đủ rồi chứ ”
“Hình như Mộng cô nương chưa đến.” Dương Na xem lại rồi nói.
Tuy Mộng Hi cô nương này là người của Toàn Chân Giáo, nhưng luôn luôn đi một mình, sự tồn tại của Mộng Hi trong Toàn Chân Giáo phải nói là cực thấp, cũng may Dương Na còn nhớ có một người như vậy.
“Cô ấy đến trước rồi.”
Lúc này, Danh Kiếm Đạo Tuyết đang ngượng ngùng nói: “Ta cho cô ấy xem đồng phục của đội chúng ta, sau đó cô ấy đi trước rồi..”
“Không phải chứ.” Minh Đô rầu rĩ nói: “Không phải cô nàng ở Châu Âu sao, xa hơn chúng ta rất nhiều. Sao chúng ta chưa đến cô nàng đã đến rồi.”
“Cô ấy có máy bay tư nhân.” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
“...”
Mọi người nghe vậy liền im lặng. Có tiền thật tốt, không chỉ tiện lợi nhanh chóng, mà còn không cần theo Vương Vũ để bị mất hết mặt mũi.
Một ngày mệt mỏi qua đi, đám người Toàn Chân Giáo với chiến đội Cửu Châu cuối cùng đến thủ đô của Nhật Bản, ban tổ chức đã cử người tiếp đón đứng ở sân bay đợi.
Nhìn thấy cách ăn mặc của đám người Vương Vũ, người tiếp đón kia cũng hơi hơi kinh ngạc. Nhưng quả là người tiếp đón chuyên nghiệp, không hề để lộ vẻ mặt kỳ quặc còn rất bình tĩnh dẫn người của hai đội đến thẳng khách sạn.
Một đợt mệt mỏi nữa lại qua đi, cuối cùng người của hai đội cũng được đặt lưng xuống ngủ. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày tiếp theo sẽ phải đi làm quen sân thi đấu.