Trang 914# 2
Chương 1828: Mặt nóng dán mông lạnh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Theo như sự thống nhất trong khâu sắp xếp, các chiến đội tham gia đều ở trong cùng một khách sạn.
Sân vận động Kyoto cách khách sạn nơi các chiến đội đang ở rất gần. Sáng hôm sau, chiến đội Toàn Chân Giáo dậy thật sớm để đi đến địa điểm thi đấu.
Nhóm của Vương Vũ có lối ăn mặc khá lập dị nên khi họ vừa bước vào sân đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Đám người chiến đội Cửu Châu thấy vậy thì nhanh chóng đứng cách xa ra, vì họ rất sợ người khác biết họ có quen biết đám sặc sỡ hoa hòe này.
Đối với người chơi chuyên nghiệp mà nói, làm quen với địa điểm thi thực ra chính là làm quen với các thiết bị chơi game trong phòng thi đấu.
Tất nhiên, mặc dù sân vận động khá rộng, nhưng nó vẫn được sử dụng để khán giả theo dõi trận đấu. Vì vậy nên chỉ có hai phòng là đấu trường, trong mỗi phòng đều được trang bị mười cabin trò chơi sang trọng nhất.
Lần tranh tài này có tổng cộng sáu chiến đội, nên tất nhiên là mọi người cần phải xếp hàng tiến vào rồi phân công nhau ra sử dụng.
Khi đám người Toàn Chân Giáo đang ngồi chờ trong phòng thay đồ ở cạnh đấu trường, thì đột nhiên một nhóm người mặc đồ đen thô bạo xông vào, vừa vào đã rất bất nhã hét lên hối thúc các chiến đội khác ngồi dồn vào hàng ghế sau trong khi hai hàng ghế đầu vẫn còn trống.
“Ai đây, đám này là ai? Tại sao họ lại hống hách như vậy?”
Đám người Toàn Chân Giáo không phải là đồ vật, lại vô duyên vô cớ bị đẩy ra phía sau, nên trong lòng họ vô cùng bất mãn.
Nếu không phải vì sợ bị đình chỉ thi đấu, thì với cái tính khí của đám người Toàn Chân Giáo này, họ đã sớm động thủ rồi.
“Là chiến đội Hàn Quốc.”
Vương Vũ liếc nhìn những người đàn ông mặc đồ đen và nói một cách chắc chắn.
“Hả?” Bao Tam bất ngờ nói: “Sao ngươi biết là chiến đội Hàn Quốc?”
“Ta thấy họ cao.” Vương Vũ trả lời.
“Hử...”
Bao Tam nghe vậy hơi sững sờ.
Không phải sao, trong mắt những người bình thường thì không có nhiều khác biệt giữa người Hàn Quốc và Nhật Bản, nhưng dáng dấp giữa hai người nước này vẫn có sự khác biệt.
Người Nhật thấp bé to con, nói gì nói chứ nhân phẩm của họ thế nào thì so với Hàn Quốc họ còn khiến Trung Quốc phải nhã nhặn một chút. Nhưng nhìn đám người áo đen cao to lực lưỡng này mà xem, rõ ràng là cả vú lấp miệng em, nên hiển nhiên không thể nghi ngờ đám này chính là người Hàn Quốc.
“Bọn họ nói cái gì vậy?” Minh Đô cũng sáp tới gần tò mò hỏi Bao Tam.
Bao Tam nói thành thạo tám thứ tiếng, vì quê hương của hắn còn nằm ở biên giới Trung Quốc và Hàn Quốc, nên tiếng Hàn Quốc cũng coi như là tiếng mẹ đẻ.
“Họ bảo chúng ta ra đằng sau mà ngồi, hình như là ông chủ của họ đang đến.” Bao Tam dịch.
“Ông chủ? Đây là phòng thi đấu mà. Không lẽ nhà tài trợ cũng có thể vào được sao?” Minh Đô ngơ ngác hỏi.
Trong lúc Minh Đô đang hoang mang, cánh cửa phòng thay đồ lại mở ra, ngay sau đó một nhóm thanh niên được một đám đông phóng viên vây quanh bước vào trong.
Đám thanh niên này ai cũng nhuộm tóc đủ các loại màu mè sặc sỡ, trông họ cũng khá tuấn tú. Họ mặc đồng phục chiến đội màu đen, trên đó còn in ba chữ BTR rõ lớn.
Hóa ra đám người áo đen hung hăng lúc nãy chính là vệ sĩ của mấy người trẻ tuổi này nên đương nhiên họ sẽ ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
“Khoa trương quá đi...”
Nhìn những người trẻ tuổi này, Vương Vũ không nhịn được thở dài nói: “Chỉ là đi thi thôi mà phải thuê nhiều vệ sĩ đến thế à?”
Bao Tam đang đứng cạnh Vương Vũ khi nhìn thấy đội ngũ những người trẻ tuổi này thì mí mắt giật giật, rồi thất thanh nói: “Chiến đội BTR?”
Vô Kỵ và những người khác đều sững sờ khi nghe câu này, tất cả liền đồng loạt đưa mắt sang nhìn Bao Tam.
“Họ là ai?” Vương Vũ vẫn mờ mịt không hiểu.
“BTR mà ngươi cũng không biết ư?” Bao Tam kích động nói, “Đó là chiến đội số một ở Hàn Quốc người ta đấy.”
“Đúng là thần tượng của Bao Tam.” Xuân Tường bĩu môi khinh bỉ: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn hò hét hâm mộ ngôi sao như con nít thế, quá thấp kém.”
“Ta không ngờ mình lại gặp họ ở đây.” Bao Tam hào hứng nắm chặt tay: “Đợi ta một lúc, ta đi xin chữ ký của họ.”
Nói xong, Bao Tam đứng dậy chạy lên hàng ghế đầu. Kết quả là, vừa mới tới hàng ghế đầu, cậu ta đã bị một vệ sĩ của chiến đội BTR chặn lại.
Bao Tam cãi cọ với mấy người đó một lúc rồi cúi đầu ủ rũ trở về.
“Có chuyện gì vậy? Sao ngươi lại quay lại?” Vương Vũ thắc mắc hỏi.
“Mặt nóng dán mông lạnh.” Xuân Tường chế nhạo.
“Mẹ kiếp!” Bao Tam buồn bực nói: “Họ nói phía trước không có chỗ, không cho ta đi qua.”
“Đâu có đâu.” Vương Vũ đi về trước nhìn ngó một cái rồi nói: “Không phải có một khu trống ở phía trước sao?”
“Họ nói vị trí đó là của trợ lý!” Vương Vũ không nói thì thôi chứ nói ra xong liền khiến mặt Bao Tam tối sầm.
“Phì...”
Đám chó Toàn Chân Giáo đang đứng xung quanh xem náo nhiệt, nên thấy thế thì lập tức phá lên cười.
Bao Tam ngay thẳng thật tội nghiệp, nhiệt tình đi lên lôi kéo làm quen thì lại bị đối xử như thế. Đây không còn là mặt nóng dán mông lạnh nữa, mà là bị xua đuổi.
Đến cả mọi người trong chiến đội Cửu Châu nghe những lời của Bao Tam cũng không thể nhịn được bật cười.
Vô Kỵ thấy vậy thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng mỏ: “Ta đã nói gì chứ, mặt mũi không phải là được người ta cho, mà ngươi lại tự động đi lên vứt luôn cái mặt mình đi.”
“Không sao đâu.” Vương Vũ an ủi: “Bọn ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ họ trong trận đấu ngày mai.”
“Ha ha.”
Vương Vũ vừa dứt lời, Tam Sơn Ngũ Nhạc của chiến đội Cửu Châu đã cười giễu cợt nói: “Chó má, ngươi coi ở đây giống đám phế vật ở Trung Quốc à? Muốn dạy dỗ người khác à, cẩn thận bị người khác dạy dỗ lại đấy.”
Đám người Toàn Chân Giáo ai ai cũng kiêu ngạo, đặc biệt là Bao Tam. Ban đầu, ngay cả Vương Vũ cũng Bao Tam cũng không phục. Nhưng chiến đội BTR này lại có thể khiến Bao Tam trở thành fan cuồng thì có thể thấy rằng chiến đội của họ có một vị trí nhất định trên đấu trường quốc tế, thực lực không thể xem thường được.
Phải biết rằng, tuy Hàn Quốc là một nước nhỏ, nhưng không hề yếu thế trong ngành thể thao điện tử. Chiến đội BTR đã từng lọt vào top 4 thế giới, là một trong những chiến đội có sức cạnh tranh mạnh nhất cho chức vô địch, thậm chí có năm còn từng áp đảo cả Trung Quốc, tới mức một dạo còn khơi gợi nên sự chống trả của người chơi trong nước với Hàn Quốc.
Về kỹ năng và trình độ mà nói, cái khác không bàn đến thì ngay cả chiến đội Cửu Châu mạnh như vậy cũng không dám coi thường họ.
Thực lực của nhóm Vương Vũ như thế nào, tất nhiên người của chiến đội Cửu Châu có thể thấy rõ ràng. Toàn Chân Giáo trong mắt những người chuyên nghiệp này, chỉ có Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành là khó dây dưa thôi. Còn thậm chí đến cả Dương Na đủ tiêu chuẩn là cao thủ thì ở trước mặc những game thủ chuyên nghiệp cấp cao cũng không được họ tính là đối thủ.
Những người khác của Toàn Chân Giáo trong mắt các tuyển thủ hàng đầu bọn họ chỉ là những người bò ra từ nhóm nghiệp dư, còn so với các cao thủ chuyên nghiệp ở đây, thì họ hoàn toàn chẳng là gì cả, loại chồn hoang này còn không có tư cách thách thức.
Thể thao điện tử chưa bao giờ là trò chơi một người cả.
Mặc dù chiến đội Cửu Châu đã thua chiến đội Toàn Chân Giáo ở giải đấu chuyên nghiệp trong nước lần trước, nhưng chiến đội Cửu Châu vẫn nhất trí cho rằng họ thua ở sách lược và may mắn chứ không phải do thực lực họ kém. Nhưng lần này chưa chắc Toàn Chân Giáo có thể gặp may mắn như lần trước.
Hai tên cao thủ lại muốn nâng tầm một chiến đội phế vật, còn thề thốt dạy dỗ chiến đội toàn những cao thủ đẳng cấp thế giới, đây không phải là đang nói chuyện vô nghĩa hay sao?