Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1828 - Chương 1829: Trận Đấu Sắp Diễn Ra

Trang 915# 1

 

 

 

Chương 1829: Trận đấu sắp diễn ra
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Liên quan gì đến ngươi!”

Vô Kỵ biết ấn tượng của Vương Vũ đối với Tam Sơn Ngũ Nhạc không tốt chút nào. Vì sợ Vương Vũ ở đây làm loạn, lại thấy Tam Sơn Ngũ Nhạc giễu cợt Vương Vũ nên Vô Kỵ nhíu mày, trực tiếp đáp trả thay Vương Vũ.

“Chẳng qua là ta nhắc nhở ngươi chút thôi.” Tam Sơn Ngũ Nhạc khiêu khích nói: “Các ngươi đừng có huênh hoang vội, nếu mà thua thì chắc là cái mặt của các ngươi phải vứt đi quá, vì mất mặt quá mà.”

“Ngươi quản tốt việc của mình trước đi.” Vô Kỵ nhẹ nhàng nói: “Cũng dưới trướng người khác còn ra vẻ ở đây?”

“Ta...”

Nói về khoản đánh nhau, Vương Vũ không có đối thủ, còn về khoản miệng lưỡi, Vô Kỵ lại rất am hiểu. Chỉ bằng một câu nói của Vô Kỵ đã đâm thẳng vào điểm yếu của Tam Sơn Ngũ Nhạc, khiến Tam Sơn Ngũ Nhạc đỏ mặt tía tai ngay lập tức.

“Được lắm, được lắm.”

Ngũ Hồ Tứ Hải vội vàng kéo áo của Tam Sơn Ngũ Nhạc, nói: “Ngươi rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà ở đây lảm nhảm với hắn ta nữa. Ngươi là đối thủ của hắn ta à?”

Sau khi ăn sáng và làm quen với sân đấu vào buổi sáng, chiến đội Toàn Chân Giáo trở về khách sạn.

Kyoto không phải là thành phố Lâm Hải nên mọi người không quen với lối sống ở đây, lại càng không biết tiếng ở đây. Nhưng cái loại tinh anh của xã hội như Bao Tam, Vô Kỵ và Xuân Tường lại chẳng sợ chút nào. Những thành viên khác mà không có ai đi theo thì nửa bước cũng không dám đi, họ chọn ở trong khách sạn cho an toàn.

Tại phòng sát vách của chiến đội Cửu Châu, Ngũ Hồ Tứ Hải đang đứng trước một tấm bảng nhỏ, tay hắn cầm thước để phân tích chiến thuật với đồng đội.

Phải nói người ta đúng là cao thủ chuyên nghiệp, mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ chuyên nghiệp. Phân tích chiến thuật gần như là một khóa học bắt buộc đối với họ, sao có thể lộn xộn như Toàn Chân Giáo được. Cái đám hỗn tạp ấy không ôm bà xã nói chuyện yêu đương thì cũng ở trong phòng ăn ăn uống uống. Lúc này, hai tên cặn bã Minh Đô và Ký Ngạo đang quấn lấy Bao Tam để hắn dẫn họ đi ra ngoài mở mang kiến thức.

Vì trước giờ họ cũng chỉ toàn thấy mấy cô gái Nhật lưu trong ổ cứng máy tính. Bây giờ mãi mới có dịp sang đây, thì đương nhiên muốn gặp ngoài đời xem thế nào.

“Mọi người đều đã gặp sáu đội tham gia tranh tài rồi.”

Ngũ Hồ Tứ Hải cầm thước dài chỉ vào sáu đội trên bảng đen và nói: “Năng lực của chiến đội Nhật tương đối yếu, hai chiến đội này cũng chỉ là trình độ kém bị phóng đại lên thôi, chẳng có gì đáng sợ cả. Nhưng thực lực của chiến đội Hàn Quốc thì không thể coi thường được. “

Nói tới chỗ này, Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ vào chiến đội BTR và nói: “Chiến đội BTR này cũng là đối thủ của chúng ta. Nếu chúng ta chạm mặt họ, có thể chúng ta sẽ bị công kích tinh thần. Vậy nên bây giờ chúng ta hãy chú trọng vào phân tích chiến thuật BTR một chút”.

“Thế còn Toàn Chân Giáo thì sao?”

Lúc này, Tam Sơn Ngũ Nhạc giơ tay hỏi: “Chúng ta không nghiên cứu chiến thuật của Toàn Chân Giáo sao?”

“Bọn họ thì không cần phải nghiên cứu gì cả.” Ngũ Hồ Tứ Hải nhìn những bức ảnh của tất cả những người trên bảng đen và nói, “Vô Kỵ này ta hiểu rõ. Người này có khả năng tùy cơ ứng biến rất tốt. Từ đó đến giờ không câu nệ chiến thuật. Đám người kia cũng không có chiến thuật cố định gì để mà nói cả, nên ta mạn phép không nghiên cứu gì về chiến đội này.”

Ngũ Hồ Tứ Hải nói tiếp: “Hơn nữa, lần này chiến khu thi đấu được phân ra ba vòng. Mỗi chiến đội ở mỗi máy chủ đều có cơ hội vào vòng trong, vì vậy chúng ta và Toàn Chân Giáo là cùng một đội máy chủ nên sẽ không chạm trán.”

“Thật đáng tiếc.” Tam Sơn Ngũ Nhạc tiếc hận nói: “Ta muốn tự tay mình đánh bại bọn họ trong cuộc thi này.”

Bại trận trước họ ở giải đấu chuyên nghiệp lần trước luôn là nút thắt trong lòng Tam Sơn Ngũ Nhạc. Một nhóm người chuyên nghiệp mà lại thua đám người nghiệp dư ư, nghe đã thấy không dễ gì bỏ qua được. Mà Tam Sơn Ngũ Nhạc lại là người nhỏ mọn, nên càng muốn có dịp để rửa mối nhục này.

Huống chi bây giờ trên diễn đàn, Toàn Chân Giáo đang bị chỉ trích nặng nề nên có thể đánh bại Toàn Chân Giáo ở vòng loại thì chẳng phải càng thêm rất tuyệt vời sao.

Trận chiến sắp tới, Ngũ Hồ Tứ Hải cũng biết trạng thái tinh thần rất quan trọng nên tất nhiên hắn sẽ không đả kích ảo tưởng của Tam Sơn Ngũ Nhạc bây giờ. Đối với Tam Sơn Ngũ Nhạc mà nói, vết sẹo này không dễ gì mà phai đi. Ngũ Hồ Tứ Hải bất đắc dĩ đành phải nói: “Đừng lo, rồi sẽ có cơ hội thôi.”



Trong khi chiến đội Cửu Châu đang phân tích chiến thuật, thì chiến đội chuyên nghiệp BTR bên này cũng không nhàn rỗi.

Chàng trai có mái tóc trắng chính là đội trưởng chiến đội BTR, có id trò chơi là “A Quốc”, và hắn ta cũng là cao thủ số một trong chiến đội BTR.

Giờ phút này, A Quốc cũng giống như Ngũ Hồ Tứ Hải, đang chỉ vào các chiến đội ở trên bàn để phân tích: “Chiến đội Nhật không đáng nhắc đến, chiến đội Ariro và chúng ta ở cùng một máy chủ. Vì vậy đối thủ chính của chúng ta bây giờ là hai chiến đội Trung Quốc kia. “

Vừa nói, A Quốc vừa chỉ tay vào tên của chiến đội Cửu Châu, nghiêm túc nói: “Chiến đội Cửu Châu là đối thủ cũ của chúng ta. Họ có năng lực rất mạnh. Lần này chắc chắn sẽ là trở ngại lớn nhất của chúng ta, còn lai lịch của chiến đội còn kia như nào, có ai biết không? “

“Không rõ ...”

Đối với vấn đề của A Quốc, mọi người trong nhóm đều bó tay.

Toàn Chân Giáo nổi tiếng trong giới e-sport ở Trung Quốc, nhưng ở giải đấu quốc tế chuyên nghiệp họ chỉ như rơm rạ. Đây là lần đầu tiên họ tham gia một giải đấu chuyên nghiệp quốc tế với quy mô rộng lớn như thế này.

Các chiến đội khác ở Trung Quốc đã bao nhiêu lần tham gia vào các giải đấu chuyên nghiệp như thế này, nên việc so tài ở sân chơi đẳng cấp thế giới đối với họ chẳng xa lạ gì. Nhưng chỉ có Toàn Chân Giáo là kể cả tên chiến đội hay các tuyển thủ trong chiến đội cho đến các cao thủ ở chiến đội hàng đầu cũng là lần đầu tận mắt nhìn thấy.

“Quần áo họ mặc nhìn thật thú vị.” Lúc này, một chàng trai trẻ có mái tóc hồng ngồi bên cạnh A Quốc nói: “Nó giống một chiến đội Trung Quốc mà ta từng gặp trước đây, là đội cổ động viên cổ vũ cho chiến đội Cửu Châu ấy.”

“Vậy à?” A Quốc sờ cằm cười cười nói. “Ta nghĩ ngươi đoán đúng rồi đấy, nhìn cách ăn mặc của họ giống mấy người cổ vũ chuyên nghiệp.”

Nói xong, A Quốc giơ tay lên trên đầu và làm động tác múa lân.

“Ha ha.”

Sau khi A Quốc nói xong, tiếng cười ầm vang lên trong phòng.

“Thật không ngờ, thật không ngờ.”

Trong phòng ngủ của Vương Vũ, hai vợ chồng họ đang trò chuyện.

Đời người không lường trước được chuyện gì. Vào thời điểm này năm ngoái, đôi vợ chồng trẻ vẫn bận rộn bôn ba làm việc kiếm tiền. Vậy mà chỉ sau một năm mà Vương Vũ đã trở thành một cái tên quen thuộc trong giới game thủ, thậm chí hắn còn đại diện cho quốc gia tham gia giải đấu chuyên nghiệp tầm quốc tế này. Tất cả đều như một giấc mơ.

“Trước đây em chỉ nghĩ anh chơi game để thư giãn thôi.” Mục Tử Tiên nói thật:

“Em không ngờ anh lại có ngày chỉ là thư giãn lại biến thành một cuộc thi tầm cỡ thế giới như thế này.”

“Haha.” Vương Vũ cười: “Anh cũng không biết nữa. Mục đích ban đầu của anh là chia sẻ công việc kiếm tiền vất vả để nuôi sống gia đình với em. Ai biết anhlại trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, haiz.”

“Anh có thất vọng không?” Thấy Vương Vũ thở dài, Mục Tử Tiên có chút buồn bực hỏi.

Có thể tham gia cuộc thi này là ước mơ của rất nhiều game thủ. Toàn Chân Giáo phải vất vả lắm mới có được cơ hội như thế này. Nhưng sao Vương Vũ còn thở dài.

“Không! Anh chỉ cảm thấy tiếc.” Vương Vũ nói: “Một thứ cổ xưa như võ thuật lưu truyền đến tận bây giờ, lại có thể tỏa sáng trong game thì anh thật không biết nên vui mừng hay tiếc nữa.”

“Tất nhiên là vui mừng.” Mục Tử Tiên an ủi: “Việc có thể thể hiện được sự tài giỏi, năng lực của mình trong trò chơi sẽ chứng tỏ được tầm quan trọng của võ thuật, và nó sẽ sớm được coi trọng trở lại thôi.”

“Mong là vậy.” Vương Vũ lẩm bẩm nhìn bầu trời xanh và những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ, hắn nói: “Anh chỉ hy vọng võ thuật sẽ rực rỡ trở lại. Đừng để có thêm những kẻ lừa đảo hủy diệt nó như trước kia nữa.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment